Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1324

Chương 1324: KẾT THÚC (64)

 

 

Ban đêm, dần dần thấm lạnh, lại bình tĩnh như nước.

 

Đường Khả Hinh bưng tất cả món ăn tinh xảo cùng cháo khoai nóng hổi, trực tiếp đưa lên bàn ăn nơi cửa sổ sát đất ở phòng ngủ lầu hai, lại tỉ mỉ dọn xong bát đũa, nghe Trang Hạo Nhiên nói, từ trước đến giờ Tưởng Thiên Lỗi thích ăn điểm tâm và ăn khuya ở phòng ngủ của mình, cô mới tỉ mỉ đặt xuống trước món ăn ngon một ly nước ấm, cảm thấy bó hoa hồng kia nở rộ tốt tươi, lúc này cô mới khẽ nở nụ cười xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, mau tới đây ăn!”

 

Tưởng Thiên Lỗi tựa ở cạnh cửa, nghe Đường Khả Hinh gọi, anh dịu dàng nở nụ cười chậm rãi đi đến trước cửa sổ sát đất, nương theo ánh đèn êm dịu, nhìn từng phần món ăn tinh xảo cùng cháo khoai nóng hổi đặt trên bàn ăn thủy tinh phong cách Châu Âu, ngửi được hương vị ngọt ngào chua cay, rốt cuộc làm cho anh có một chút muốn ăn, mặc dù trong đầu vẫn cảm thấy choáng váng khó chịu, nhưng tinh thần cũng đã khá một chút, liền chậm rãi ngồi vào ghế phong cách châu âu—

 

Đường Khả Hinh lập tức cầm chén nhỏ màu trắng ngà, múc một chén cháo khoai đặt xuống ở trước mặt anh, lại cẩn thận buông muỗng xuống, cầm đôi đũa bạc đặt ở trên lót đũa, nhìn món ăn.

 

Tưởng Thiên Lỗi lẳng lặng nhìn Đường Khả Hinh một cái, lúc này mới bưng ly nước ấm hớp một ngụm, mỉm cười nói: “Cám ơn em.”

 

Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện bàn ăn, tỉ mỉ nhìn anh, dịu dàng cười nói: “Đừng cám ơn, mau ăn đi— Ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ một giấc ngày mai sẽ khỏe ngay.”

 

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, mặt lại nở nụ cười biết ơn, hai tròng mắt nhìn thoáng qua đủ loại món ăn tinh xảo, cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới cầm đôi đũa bạc gắp một chút đọt bí đỏ bỏ vào trong miệng nhai nhẹ, chợt cảm thấy từng làn hương đặc biệt làm cho mình không ngừng muốn ăn, lấy thêm cái muỗng múc nhẹ một chút cháo khoai nóng hổi đưa vào trong miệng nhấp môi, lập tức một mùi thơm thật ấm áp thật nồng đậm xông thẳng vào trong thân thể làm cho tâm trạng anh lập tức giải tỏa, cảm giác nóng rực nơi cổ họng cũng giảm bớt một chút—

 

“Như thế nào? Ăn ngon không?” Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh, hỏi.

 

“Ừm, không tệ—” Tưởng Thiên Lỗi lại cầm muỗng, múc một chút cháo khoai đưa vào trong miệng, cảm giác hạt gạo thật sự trơn mềm ngọt lịm làm anh không nhịn được lại nếm thử một chút.

 

Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi hôm nay mặc T-shirt trắng tay ngắn cùng quần tây, tóc mới vừa tắm rũ xuống, mặc dù trông có vẻ hơi mệt mỏi tiều tụy, nhưng vẫn thân thiết hơn rất nhiều so với thường ngày, chỉ là có thêm một chút cảm giác cô đơn, hai mắt của cô thoáng qua một chút đau đau, nhưng lập tức khẽ cúi đầu, nhanh chóng giấu kín một chút chua xót, khẽ thở ra một hơi—

 

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi: “Thế nào?”

 

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nở nụ cười dịu dàng, nói: “Không có gì, anh từ từ ăn.”

 

Cô nói xong, lấy thêm cho mình đôi đũa, gắp một chút hành trắng chấm tương, nhẹ nhàng bỏ vào trong chén cháo khoai nóng hổi.

 

Tưởng Thiên Lỗi cầm muỗng múc một chút cháo khoai cùng hành cắt nhỏ, đưa vào trong miệng nhai nhẹ, chợt cảm thấy một hương vị ngọt ngọt cay cay kích thích đại não có chút choáng váng của mình, anh thở phào, mặt nở nụ cười, lại tiếp tục cầm muỗng múc cháo nóng hổi ăn, lại bình tĩnh nói một câu khó hiểu: “Có phải rất khó chịu không—“

 

Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cũng không ngờ anh hỏi câu này, có chút không hiểu, hỏi: “Hả?”

 

Tưởng Thiên Lỗi khẽ chuyển mắt, tay cầm muỗng khuấy nhẹ một chút cháo khoai nóng hổi, lại nhàn nhạt hỏi: “Tới đây gặp anh, có phải rất khó chịu không— Rất lúng túng—“

 

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh, nói: “Tại sao anh nghĩ như vậy?”

 

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười nói: “Hạo Nhiên kêu em tới — Em vẫn luôn hiền lành không biết từ chối người khác— Nhưng anh nghĩ, hiện tại em tới gặp anh nhất định có áp lực tâm lý rất lớn — Ngay cả anh cũng không hiểu rõ trong lòng chúng ta rốt cuộc lúc nào mới có thể không có chướng ngại ngồi cùng nhau—“

 

Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bóng dáng thật cô đơn mệt mỏi tiều tụy, cô im lặng nghĩ nghĩ, rốt cuộc mỉm cười nói: “Lúc nảy em đến đây không ngừng tự hỏi mình, sau khi gặp mặt, gọi là anh Tổng Giám đốc Tưởng hay gọi anh là Tưởng Thiên Lỗi— Em phải đối mặt với anh thế nào mới có thể làm cho nhau thoải mái và tự nhiên một chút— Em không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ— Rốt cuộc em phát hiện đáp án.”

 

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thật sâu cô gái trước mặt.

 

Đường Khả Hinh cũng thẳng thắn lòng mình, nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Đáp án như không có đáp án— Bởi vì em tới đây là thật lòng, không có lý do gì— Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay tương lai— Anh vẫn luôn là khoảng thời gian mơ mộng nhất trong đời em. Loại cảm giác này, thậm chí còn quý giá hơn cả tình yêu. Một chút mùi vị quả cam trong quá khứ, một chút bài hát cũng sẽ làm lòng em xúc động, anh vẫn là người rất quan trọng với em. Hiện tại dần dần trưởng thành, lại hồi tưởng lại thời gian đã từng yêu nhau, thật ra tình yêu của anh rất lý trí và thực tế, mà em vẫn luôn dựa vào một chút mơ mộng và ngây thơ, mơ tưởng lấy được một người đàn ông thật chín chắn— Em làm sao có thể không bị thương? Về phương diện này nhất định em có thiếu sót và sai lầm —“

 

Tưởng Thiên Lỗi lại im lặng nhìn cô gái trước mặt.

 

Đường Khả Hinh nở nụ cười cảm động, chậm rãi vươn tay nắm nhẹ tay Tưởng Thiên Lỗi đặt ở trên bàn ăn, lại thật lòng nói: “Có thể — nói những lời này với một người đàn ông thưởng thức và tôn trọng em, có quá làm kiêu hay không. Nhưng em muốn nói, anh và em đã từng mất đi đối phương— Thật ra đều là một loại tiếc nuối— Em cỡ nào quý trọng thời gian hôm nay có thể làm cho anh bữa cơm, bởi vì không phải chỉ có một mình anh muốn làm ra bù đắp—“

 

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên nước mắt, nhìn cô gái trước mặt.

 

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh cũng lóe lên nước mắt, lại xúc động nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Em đi nước Anh, lúc mệt mỏi thỉnh thoảng vẫn luôn dùng một bài thơ rất ưa thích động viên mình: Hãy yêu đi giống như chưa từng bị tổn thương, hãy nhảy múa đi giống như không có ai thưởng thức, hãy ca hát đi giống như không có ai lắng nghe, hãy sống đi giống như hôm nay là ngày cuối cùng— Lần này, chúng ta cố gắng một chút nữa được không? Đừng để tình yêu, bỏ qua thời gian hiếm có trong cuộc đời, em tình nguyện để anh vò nát nó, trải lên con đường tương lai của em, đâm vào lòng bàn chân của em, máu tươi đầy đất, trả lại cho em một chút hạnh phúc—“

 

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, cảm giác bàn tay nhỏ bé dịu dàng đặt nhẹ trên mu bàn tay mình, thật ấm áp, thậm chí mang theo hi vọng truyền khắp cả người mình, hai tròng mắt anh lóe lên một chút nước mắt, nặng nề đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng mình, suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé mềm mại, thật quyến luyến dán trên khuôn mặt tiều tụy của mình, sau vài lần do dự, vài lần giãy giụa, cuối cùng nhắm hai mắt, run rẩy nghẹn ngào cảm động rơi lệ—

 

Đường Khả Hinh cũng nhìn thật sâu người đàn ông trước mặt, cảm giác tay mình chống đỡ khuôn mặt nóng bỏng của anh, đau lòng anh bị bệnh, đau lòng tất cả mọi thứ về anh, nhưng cũng chỉ có thể đau lòng rơi lệ, thậm chí khẽ nức nở—

 

Tiếng nức nở, ấm áp giống như những đóa hoa sáng sớm, những ngôi sao trên trời, từng cánh hoa đỏ thắm chậm rãi vây quanh người đàn ông này, cô thậm chí không nở nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng cùng với anh như vậy.

 

Trên thế giới này có rất nhiều loại tình cảm, tình yêu không thể nghi ngờ là một loại hạnh phúc nồng đậm nhất bao quanh chúng ta. Nhưng thế giới này còn có thật nhiều tình cảm khác, nó còn nhẹ hơn tình yêu mộng mơ, nhiều hơn một chút hy vọng giống như cỏ xanh xanh. Nó là một chút chân tình, một chút ánh mắt nhìn nhau, một chút nụ cười, một chút quan tâm, một chút chúc phúc— Nó thậm chí là tiếc nuối quý giá đè nén ở trong lòng chúng ta, bất kỳ tình cảm nào cũng không thể thay thế.

 

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, đón gió cuối thu ngọt ngào mát mẻ, cảm giác cơn bệnh xảy ra thình lình đã khỏi, trong lòng cho tới bây giờ giống như cũng chưa từng bị tổn thương— Nơi xa ánh trăng dịu dàng chiếu xuống người cô gái trên mặt cỏ xanh xanh, bước chân của cô vẫn giống như lúc đầu quen biết, đi thật chậm rãi dịu dàng, rất dễ dàng phân biệt— Anh chăm chú nhìn bóng dáng trắng từ từ đi khỏi, có thể cảm nhận ánh mắt hiền lành của cô ẩn chứa tình cảm xinh đẹp nhất trong thiên hạ, thậm chí chấp nhận đem tất cả sai lầm trút trên người mình, đổi lấy một chút bình tĩnh của người khác—

 

Anh hơi mỉm cười, hai tròng mắt lóe lên nước mắt, giống như ngôi sao làm bạn với cô gái hiền lành kiên cường kia, đổi lại một loại phương thức đồng hành cùng cô.

 

***

 

Bạch kim VIP cấp hồ bơi.

 

Đám người Lâm Sở Nhai im lặng nhìn người trong hồ bơi, cũng không lên tiếng và chẳng biết làm thế nào.

 

Hồ bơi xanh thẳm lạnh lẽo, có một bóng dáng khỏe mạnh vẫn không ngừng bơi qua bơi lại ở trong nước, cánh tay to lớn càng không ngừng vỗ bọt nước lạnh băng trong hồ bơi, bọt nước bắn lên từng hồi kích thích thân thể nóng bức của anh, anh bất chấp tất cả nghiêng người hít thở một cái, lại vung tay nhào vào trong bể bơi, tư thế này lặp lại không biết mệt mỏi, bơi gần ba giờ! !

 

Mọi người cùng nhau im lặng nhìn anh, nhưng cũng biết lúc này phải làm bạn cùng anh.

 

Trang Hạo Nhiên không ngừng vung đôi tay vỗ bọt nước lạnh lẽo trong bể bơi, khi thân thể anh ướt đẫm nhô lên trong nháy mắt, trông thấy từng làn nước hồ bơi giống như mưa lệ lướt qua khuôn mặt kiên nghị của anh, chảy xuống khóe mắt của anh, trong đầu nhớ tới bóng lưng cô đơn mệt mỏi của anh trai, anh lại chúi đầu vào trong nước lạnh lẽo, giống như mãi mãi không muốn bình tĩnh—

 

Thế giới này cũng chỉ có loại động vật “Cá”, giống như không biết đau thương, bởi vì nó rơi lệ không có bất kỳ người nào biết.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *