Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1325
|Chương 1325: KẾT THÚC (65)
Sáng sớm.
Gió nhẹ mang theo một chút ngọt ngào lùa vào khắp vườn nho, nơi xa tòa nhà khách sạn Á Châu huy hoành đứng sừng sững ở dưới bầu trời, đón từng cơn sóng biển gào thét, kích thích thời đại thịnh vượng nhất của nó, nơi này sắp tổ chức cuộc hôn lễ thế kỷ cả thế giới chú ý, Tổng Giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu, gom rất nhiều thân phận trong cuộc đời anh, tước vị dòng họ nước Anh, người thừa kế duy nhất đế quốc tập đoàn Ân thị, kiêm chủ tịch tập đoàn Hoàn Cầu, thân phận có thể nói là chói mắt, cộng thêm sự hấp dẫn của con người anh, cho nên cuộc hôn lễ thế kỷ này đều trở thành giây phút muôn người mong đợi! !
Đây là bữa tiệc lớn của giới quý tộc thế giới, bữa tiệc lớn của hào môn.
Khách sạn Á Châu càng ngày càng đông đúc náo nhiệt, nơi vườn nho sắp tổ chức hôn lễ long trọng lúc này giống như thánh đường thần thánh hạnh phúc nhất, toàn bộ được phong tỏa chặt chẽ, bắt đầu sáng nay sắp bắt đầu công trình tiệc cưới to lớn, tất cả phóng viên xôn xao ngắm nhìn đội ngũ xe ô tô bên vườn nho, đang trật tự lái vào vườn nho, bên trong vườn nho đài bắn pháo hoa được dựng càng lúc càng cao, nghe nói Hoàn Cầu đã đệ trình Chính Phủ phê duyệt văn bản bắn pháo hoa.
Rất nhiều phóng viên qua lại như con thoi khắp khách sạn Á Châu, nghe nói Ân Sĩ Hoa dẫn theo phu nhân Tần Tuyết Thu sẽ tới khách sạn Á Châu trong vài phút nữa, mọi người nghe vậy, kích động vội vàng cầm cameras xông ra ngoài.
Đoàn ô tô màu đen tràn đầy khí thế mang theo cảm giác uy nghiêm không cách nào nói rõ, đón từng làn gió biển từ đường lớn Tân Hải chậm rãi chạy tới, nhà ngoại giao của ba đất nước cắm quốc kì nhỏ làm bạn đồng hành, đế quốc Ân thị gần như nắm giữ hơn một nửa đội mua bán dầu lửa thế giới, lợi ích buôn bán liên quan đến nhiều đất nước, chỉ thấy chiếc Rolls-Royce màu đen dẫn đầu lóe ra ánh sáng thần bí tôn quý.
Cửa thang máy lập tức mở ra, Trang Tĩnh Vũ dẫn đầu gấp gáp đi ra, Ân Nguyệt Dung dẫn rất nhiều họ hàng thân thích ở trong nước cùng người nhà họ Ân nhanh chóng đi ra, theo sau là vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, không thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng Hạo Nhiên, mọi người rối rít đứng trước thảm đỏ, lặng lẽ chờ nhân vật giống như Thái Sơn đến.
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ, một đôi vợ chồng khoảng chín mươi tuổi từ trong xe chậm rãi bước xuống, ông già dẫn đầu mặc tây trang đen, tay chống một cây gậy gỗ đàn hương khắc đầu rồng, dáng vẻ hiền lành tác phong uy nghiêm, phu nhân mặc dù tóc mai đã bạc, vẫn còn lộ ra khoan thai cao quý, khuôn mặt nở nụ cười rộng lượng.
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung lập tức tiến lên đỡ ông già, cũng hết sức cung kính mỉm cười gọi: “Cha, mẹ—“
Tưởng Vĩ Quốc dẫn vợ cùng gia quyến nhà họ Ân cùng lãnh đạo cấp cao làm việc ở khu vực Châu Á, cùng hết sức cung kính gật đầu.
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa nở nụ cười hiền lành, liếc nhìn mọi người, lúc này mới nhìn người con rể Trang Tĩnh Vũ hỏi: “Hạo Nhiên đâu?”
Trang Tĩnh Vũ lập tức mỉm cười nói: “Sáng sớm hôm nay Hạo Nhiên cùng Thiên Lỗi có cuộc họp quan trọng, nó biết ông ngoại trước nay thích dáng vẻ cẩn thận có trách nhiệm với công việc của nó, nói họp xong sẽ về thăm ông bà ngoại.”
Quả nhiên Ân Sĩ Hoa nở nụ cười gật đầu một cái, sau đó nhìn dáng vẻ nho nhã lễ phép của đứa con rể, dùng giọng điệu uy nghiêm vững vàng, hỏi: “Gần đây con có còn đánh nó không? Có mắng nó không?”
Trang Tĩnh Vũ hơi giật mình, do dự một lát, ngay lập tức hiền lành mỉm cười gật đầu nói: “Không có đánh, chỉ thỉnh thoảng— Dạy dỗ một chút.”
Ân Sĩ Hoa vẫn lộ ra một chút nghi ngờ, cẩn thận nhìn con rể một cái, mới khẽ mỉm cười, vừa đi vào trong vừa chậm rãi nói: “Con nói không đánh nó, ba cũng không tin, từ nhỏ đến lớn, con vung gậy trên người nó còn nhiều hơn bụi tre ngoài nhà con, có lúc cứu cũng không cứu được.”
Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, chỉ đành phải cười theo mọi người, sau đó cùng đi vào trong khách sạn Á Châu.
Phòng họp số một Hoàn Cầu!
Hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, kết hợp áo sơ mi màu xanh dương nhạt, kèm theo hoa cài áo cùng màu, vẻ mặt lộ ra khổ sở, tay quen cầm một phần tài liệu, vừa bước ra thang máy vừa thỉnh thoảng còn muốn vung cánh tay, cảm giác cổ tay đau đớn làm cho anh cảm thấy khó chịu thở không nổi.
Hai người Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao nhìn anh, không nhịn được cúi đầu cười trộm, mấy cầm thú tay cầm tài liệu đứng ở phía sau anh cũng đều không nhịn được cười.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang đen, kết hợp hoa cài áo màu xanh dương đậm, tay cầm một phần tài liệu từ một trong thang máy khác đi ra, vừa đi vừa hơi xoay người căn dặn Đông Anh cùng một lãnh đạo cấp cao cần phải chú ý nội dung cuộc họp tiếp theo, xem ra tinh thần sáng láng, không có chút mệt mỏi và hốc hác của đêm qua, thỉnh thoảng nói chuyện với người khác còn hơi lộ ra nụ cười vui thích.
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác hôm nay thần thái của anh phấn chấn, lại khôi phục lại khí thế nghiêm nghị của Tổng Giám đốc, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau còn lộ ra nụ cười thỏa mãn, hai tròng mắt anh lóe lên, mới vừa đang do dự suy nghĩ gì, không ngờ bị Tô Lạc Hoành lơ đãng đụng phải, anh đau đến thiếu chút nữa đánh người nhìn Tô Lạc Hoành nói: “Này, cậu nhẹ một chút cho tôi! Đau chết mất!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe âm thanh này, chậm rãi nhìn Trang Hạo Nhiên lộ ra vẻ mặt khổ sở, nhất là anh chạm nhẹ lên cánh tay trái của mình, giống như thật sự đau đớn không chịu nổi, liền chậm rãi đi tới nhìn người trước mặt, nét mặt lộ ra cười như không cười, lạnh nhạt nói: “Thế nào? Hôm qua tâm trạng quá kích động, bước đi không cẩn thận té ngã?”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi nhìn anh, ẩn nhẫn dừng lại một lát, mới nở nụ cười nói: “Thế nào? Hôm qua còn mệt mỏi ngã bệnh như vậy, hôm nay khỏe rồi?”
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nghĩ nghĩ, mới nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi nở nụ cười nói: “Ừ— Nghỉ khỏe rồi.”
Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn nụ cười của Tưởng Thiên Lỗi, vị chua trong dạ dày mình gần như dời sông lấp biển, anh thở nhẹ, đè nén cảm xúc, hơi do dự nhưng vẫn không nhịn được, nhìn người trước mặt, giả vờ lơ đãng hỏi: “Nghe nói— Tối hôm Khả Hinh đi qua thăm anh?”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, giống như rất nghiêm túc suy tư vấn đề này, mới chậm rãi mỉm cười gật đầu nói: “Ừ — tối hôm qua cô ấy đến thăm tôi, còn mang theo một bó hoa hồng, tôi rất cảm động—“
Một quyền nện vào trong trái tim! !
Trang Hạo Nhiên lập tức cảm thấy ngũ tạng của mình đau đến thở không nổi, nắm chặt tài liệu, mặt lại nặn ra một nụ cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Là — Là! Hoa hồng —“
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Đúng— Tài nấu nướng của cô ấy vẫn giống trước kia, nấu cháo cùng một số món ăn đều ăn rất ngon— Biết tôi bị cảm, còn đặc biệt đút cho tôi ăn hành ngọt—“
Một quyền nữa nện vào trong trái tim!
Trang Hạo Nhiên lại muốn nhào vào trong hồ bơi bơi lội, trên mặt của anh vặn vẹo tới lui, sắp không chịu nổi, vẻ mặt lộ ra biểu cảm như muốn chết, nhìn nụ cười thỏa mãn của Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác ngũ tạng của mình gần như xoắn thành một khối giống như bánh quai chèo, hai tròng mắt anh xốc xếch, thở dốc, giống như lập tức sẽ ngất đi, nắm chặt tài liệu, run rẩy đứng ở một bên, toàn bộ ý thức đề bị mơ hồ, vợ mình dịu dàng săn sóc bao nhiêu, tự mình biết! !
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của Trang Hạo Nhiên, anh cố ý quan tâm hỏi: “Hạo Nhiên, chú làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Trang Hạo Nhiên nắm chặt tài liệu, hai tròng mắt xốc xếch hơi lóe lên một cái, liền kéo ra một nụ cười, lạnh nhạt nói: “Không có gì, xem ra Khả Hinh chăm sóc anh thật tốt vô đấy.”
Tưởng Thiên Lỗi nhớ lại đêm qua cùng Đường Khả Hinh thật lòng nói chuyện với nhau, khuôn mặt lại nở nụ cười dịu dàng, chậm rãi gật đầu nói: “Rất tốt, chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, nhớ lại lúc ban đầu, thật rất tốt đẹp.”
Lại một quyền nện vào trong trái tim! !
Trang Hạo Nhiên mở to hai mắt, nhìn dáng vẻ cùng vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi, đầu cảm thấy choáng váng, chân suýt chút đứng không vững, cảm giác giống như sắp hít thở không thông, nghĩ xem còn mấy phút nữa họp, liền chậm rãi gật đầu, vừa đi về phía phòng nghỉ ngơi, vừa nói: “Vậy thật tốt, thân thể của anh khỏe lại, tôi yên tâm rồi. Cô vợ hứa hôn của tôi quả thật chăm sóc người hạng nhất—“
Anh nói xong, lúc xoay người cất bước, cảm giác ngũ tạng của mình cũng uốn éo giống bánh quai chèo, anh lập tức hận đến nghiến răng, nhanh chóng cất bước đi tới phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng rối rắm của Trang Hạo Nhiên, trên khuôn mặt không nhịn được nở nụ cười hài hước.
Cửa phòng nghỉ ngơi lập tức mở ra! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông vào phòng nghỉ ngơi, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tưởng Thiên Lỗi, che mạnh vị trí trái tim của mình, ngồi phịch trên ghế sa lon, đau đến không thở nổi, đau đến đều sắp kêu lên.
Đám người Tô Lạc Hoành cũng vội vàng xông vào, nhìn dáng vẻ khó chịu của Trang Hạo Nhiên, sợ anh ngất xỉu như lần trước, liền vội vàng lấy ra dầu thuốc, vừa vặn mở nắp chai thuốc vừa nói: “Lão đại! Anh đứng vững đi! Ông bà ngoại anh đã tới, nếu để cho hai người bọn họ biết anh ngất xỉu sẽ có chuyện lớn! Đến lúc đó mấy người chúng tôi sẽ bị trói gô treo lên, anh không chỉ phải bơi qua biển, anh còn phải bơi qua Thái Bình Dương đấy! Chống đỡ, chống đỡ! !”
“Tránh ra, tránh ra! Vợ tôi cũng không có rồi, muốn mạng làm gì?” Trang Hạo Nhiên cảm giác vị chua trong dạ dày kích thích mình, nghiêng người vùi ở trên sa lon, không chịu nổi kêu lên.
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ đứng ở trước mặt vị thần tiên này, không đồng tình với anh nói: “Là anh kêu Khả Hinh đi thăm Tổng Giám đốc Tưởng, nhìn xem hiện tại anh giống thứ gì?”
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người nhìn Lãnh Mặc Hàn, đau đến cảm giác trái tim nứt ra nói: “Tôi để cho cô ấy đi qua thăm anh ấy, không có kêu cô đút ăn! Cô đút anh ấy ăn hành ngọt! A! Không chịu nổi! !”
Anh nói xong, lại đau đớn một trận đến ngẩng đầu không chịu nổi kêu lên! !
“Lão đại!” vừa vặn lúc này Tiêu Đồng đẩy cửa đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Khả Hinh đã tới, nói đang ở Văn phòng Tổng Giám đốc chờ anh, muốn biết lúc nào anh họp xong, hai người cùng đi chọn nhẫn cưới.”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, ngừng lại một chút, hai tròng mắt lóe lên, cũng không lên tiếng.