Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 001

Chương 001: TÔI …. CẦU XIN ANH

Đêm Thành phố C rực rỡ, mê hoặc.

Phòng tiệc sang trọng rực rỡ, tràn ngập mùi rượu thơm ngon; ánh đèn thủy tinh lóe sáng và đèn flash nhấp nháy; siêu sao quốc tế DORIS đang khảy khúc dương cầm.

Air-Golden là câu lạc bộ kinh doanh sang trọng độc đáo nhất thành phố.

Nhân vật chính của đêm nay là Minh Dật Hàn, ông trùm trong giới kinh doanh tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới.

Vóc người của anh cao lớn, mặc quần áo vừa vặn cơ thể, tây trang màu đen, lúc mỉm cười cũng làm cho phần đông các danh viện, thiên kim trống ngực đập thình thịch và vô cùng hâm mộ.

Lúc này, một người đàn ông mặc tây trang, mang giày da đi đến bên cạnh anh, hơi cúi đầu thấp giọng thì thầm với anh.

Trong đôi mắt thâm thúy của Minh Dật Hàn khẽ rung động, buông ly rượu cao cổ trong tay, đi ra khỏi phòng sảnh tiệc trong vòng vây của đám vệ sĩ.

Để lại sau lưng vô số tiếng thở dài và thất vọng.

Đẩy ra cánh cửa phòng khách, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, Minh Dật Hàn nhíu mày.

Cô gái mặc lễ phục màu trắng tinh khiết, nghe được tiếng mở cửa, ngẩng nhìn chằm chằm về phía anh, chợt cúi đầu.

Quả nhiên cô gái này tự mình đưa tới cửa.

“Phịch” cửa đóng chặt, đi đến trước mặt cô: “Quyết định xong rồi?”

Bàn tay thon dài nắm cái cằm nhỏ của cô, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi thâm thúy rũ xuống nhìn chăm chú.

Da thịt trắng nõn bóng loáng như trẻ con, con ngươi trong trẻo lạnh lùng, cái mũi khéo léo, cánh môi anh đào ngọt ngào ẩn chứa vô cùng không thành thật. . . . . . xem ra là một cô gái không an phận.

“Minh tổng, muốn tôi làm gì, nói đi, chỉ cần anh buông tha mẹ tôi, cái gì tôi cũng chấp nhận.” Hạ Hi Nhược ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bằng bàn tay, nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp trai, âm thanh không chút khiêm nhường

“Chậc. . . . . .Hạ Hi Nhược tiểu thư, cô đang cầu xin tôi, hay ra lệnh cho tôi vậy?” Đôi môi mỏng lạnh lùng của Minh Dật Hàn cong lên có chút lười biếng, cúi đầu, mặt dán sát vào mặt cô vài centimet.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dán sát gần vào mặt cô, Hạ Hi Nhược cũng cẩn thận nhìn anh: mày rậm đen như mực, con ngươi đen nhánh, rất sâu làm cho người ta có chút mê hoặc, mũi thẳng, môi mỏng. . . . . . Từ trước đến nay cô chưa nhìn thấy qua người đàn ông nào đẹp như thế.

Nhưng người đàn ông có cử chỉ chứa đựng vô tận hấp dẫn đã nhốt mẹ của cô!
“Lời tôi nói. . . . . . không nghe rõ?” Âm thanh lười biếng và nhàn nhạt mùi rượu tinh khiết và thơm ngon, phà vào mặt mũi cô.

“Tôi. . . . . . cầu xin anh.” Thu lại tất cả cao ngạo, cô nhàn nhạt nói.

Đúng vậy, ngoại trừ cầu anh, cô đã không có con đường khác.

“Rất tốt, vậy thì làm theo lời của tôi.” Buông cằm cô ra, Minh Dật Hàn xoay người, từ trên bàn cách đó vài mét, cầm lên một ly rượu rượu cao cổ “Uống đi.”

Đưa tay, cầm ly rượu dán lên cánh môi mềm mại của cô.

Mùi rượu cồn đặc quánh nhào vào hơi thở, Hạ Hi Nhược chán ghét nhăn mày muốn né tránh nhưng nhìn thấy trong đôi mắt hẹp dài của anh lộ ra lãnh đạm xem thường, trong nháy mắt sự nổi loạn ở trong xương bị kích thích.

Túm lấy ly rượu, ngửa đầu, buồn bực uống một hơi.

“Ực ực. . . . . . Ực ực. . . . . .”

Lần đầu tiên cảm nhận rượu cồn kích thích yết hầu, Hạ Hi Nhược không khỏi ho khan kịch liệt, thân thể mềm mại mảnh mai phảng phất như hoa cúc đung đưa trong gió.

Cô gái quật cường!

Nếu như bình thường, có lẽ anh sẽ buông tha cho cô, nhưng anh lại lạnh giọng: “Hiện tại, cởi sạch cho tôi.”

Cái gì? Muốn cô cởi sạch ! ?

Người đàn ông này muốn làm gì cô! ?

Cố gắng đè nén tiếng ho khan, Hạ Hi Nhược phẫn uất trừng mắt nhìn Minh Dật Hàn: “Không biết xấu hổ!”

Nâng lên bàn tay nhỏ bé, “Xoảng” một tiếng, ném cái ly cao cổ vụn vỡ trên mặt đất, cất bước muốn đi. . . . . .

Nhưng bước chân chợt mềm nhũn, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn “phịch” một tiếng ngã trên sàn nhà lạnh băng, từ xương quai xanh trở xuống đập vào đống thủy tinh vỡ nát kia.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *