Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 002
Mảnh nhỏ sắc bén cắt vào da thịt, đâm vào da thịt.
“A. . . . . . ” Rõ ràng đau đớn kịch liệt, chất thuốc lan ra toàn thân, thân thể nhỏ nhắn mất hơi sức run rẩy kịch liệt.
Giãy dụa muốn bò lên, toàn thân lại không có chút hơi sức, cô chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, để mặc cho nhiều mảnh nhỏ đâm vào.
Trên da thịt nhẵn nhụi chảy ra máu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ lễ phục màu trắng.
“Ôi. . . . . .”
Đau đớn, rất đau đớn, đau đớn đến ý thức trống rỗng.
Thân thể chấn động mạnh, bị sức lực khổng lồ níu lấy lật qua, cô chợt trông thấy gương mặt của anh, rất xinh đẹp, rất lạnh lùng.
“Minh Dật Hàn, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?” Sao cuống họng lại khô khốc như vậy, trong cơ thể đột nhiên có một ngọn lửa bừng lên làm máu nóng toàn thân cô cũng sôi sùng sục.
“Bỏ cho cô một chút thuốc.” Thân thể gầy yếu trong ngực, bởi vì quá độ đau đớn mà không ngừng run rẩy, trên lễ phục màu trắng trước ngực, thấm một mảng máu như lửa, rất rõ ràng như thế, rất chói mắt.
Trong lòng sinh ra chút thương tiếc khó hiểu, nhưng anh hít một hơi thật sâu, đè nén: “Hạ Hi Nhược, kế tiếp, hưởng thụ cho tốt đi!”
“Xoạt!” Xé mở lễ phục nhuộm máu của cô.
“Anh muốn làm gì?” Kinh hoàng thất thố, cô bối rối muốn giãy dụa, nhưng không có chút hơi sức, giống như một con búp bê bị nghiền nát.
Mà gương mặt đẹp trai của anh đã vùi sâu vào giữa cổ cô, môi nhỏ bé mang theo mùi rượu thơm ngát thuần chất và vô tận hấp dẫn, di động chạm vào trên da thịt tuyết trắng của cô.
Cảm giác khô nóng khó hiểu từ nơi anh hôn qua lan tràn, khô ráo như bắt lửa.
Thân thể chấn động, cô bị vứt trên sàn nhà, chảy máu, thân thể không hề che đậy, không thể cuộn mình.
Mà trong con ngươi anh giống như bầu trời đêm, chôn sâu đau đớn và hận ý, tự nhiên giơ tay, tây trang quý giá, cà vạt, áo sơ mi, đều bay xuống mặt đất, thân thể màu đồng cường tráng hoàn mỹ đè xuống.
“Ừm. . . . . .” Vết thương bị da thịt anh chạm đến, đau nhức giống như xát muối.
Cơn đau đớn còn chưa đè nén xuống, chỗ đó liền truyền đến đau nhức càng mãnh liệt, như tê liệt.
“A. . . . . .”
Hạ Hi Nhược cũng chịu không nổi nữa, đau đớn kêu ra tiếng.
“Lần đầu tiên?” Minh Dật Nhiên có chút ngưng trệ, hai đầu lông mày khóa lại lạnh lùng nói: “Hạ Hi Nhược, đây là báo ứng của cô.”
Chính là mẹ của cô gái này làm hại Liên Mẫn thảm như vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hi Nhược đau đớn vặn vẹo, trong đầu Minh Dật Hàn phút chốc vừa hiện ra một hình ảnh đầy máu, lông mày thống khổ nhăn lại, trong con ngươi thâm thúy ngưng tụ lại u buồn, đậm đặc làm cho người hít thở không thông.
Đối với con gái của kẻ thù, anh tra tấn như vậy, anh cũng sẽ không có chút nhân từ nương tay.
“Ừm. . . . . . Ừm. . . . . .”
Hạ Hi Nhược cắn chặt răng, đem tất cả đau nhức nuốt vào trong lòng, nước mắt nóng hổi thi nhau chảy qua gò má, cuồn cuộn nhỏ vào mái tóc dày.
Cô giữ gìn 22 năm trong sạch đã bị người người đàn ông này cướp đoạt rồi !
“Minh Dật Hàn. . . . . . anh là tên khốn kiếp. . . . . . Buông tha mẹ tôi. . . . . . Hiện tại. . . . . . Hai chúng ta thanh toán xong!” Giữa răng môi tái nhợt, phát ra âm tiết nghiền nát.
“Thanh toán xong? Hạ Hi Nhược, cô thiếu nợ của tôi, cô còn chưa trả xong!” Chỗ đau nhất trong lòng lần nữa bị kích động, Minh Dật Hàn càng thêm hung mãnh.
Mà ở dưới thân, rốt cuộc cô không chịu nổi thống khổ như vậy, đau đớn kêu lên một tiếng, đã hôn mê.
Minh Dật Hàn nhìn gương mặt tiều tụy của cô, con ngươi ngưng lại: “Hạ Hi Nhược, đây chỉ là bắt đầu.”
. . . . . .
Mở mi mắt nặng nề, Hạ Hi Nhược lập tức phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng lạ lẫm, một cô gái xa lạ đang đứng bên giường.
“Hạ tiểu thư, tỉnh rồi?” Lục Tiểu Diêu đẩy đẩy kính đen, vừa cẩn thận quan sát hai mắt Hạ Hi Nhược.
“Cô là ai? Tôi ở nơi nào?” Thoáng ngồi dậy, ngực và chỗ đó truyền đến cơn đau rát.
“À, đây là nhà của cậu chủ chúng tôi, tôi là trợ lý của cậu chủ, cô gọi tôi Tiểu Lục là được. Chỗ này tôi có một phần hợp đồng, cô ký một chút.” Lục Tiểu Diêu cười tủm tỉm đưa lên một phần hợp đồng, vẫn nhìn mặt Hạ Hi Nhược, giống như trên mặt cô có dát vàng.
“Cậu chủ của cô? Minh Dật Hàn sao?” Một màn kia cách đây không lâu hung hăng xé lòng cô, lông mày tiều tụy chăm chú nhăn lại.
Lục Tiểu Diêu cười cười: “Đúng vậy, cô thật thông minh.”
Ánh mắt lạnh lùng liếc qua Lục Tiểu Diêu, phẫn uất cầm hợp đồng, trông thấy bốn chữ to “Hợp Đồng Sinh Con”, trong lòng khổ sở.
Related Posts
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 016
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 001
Không có bình luận | Th1 28, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 039
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 033
Không có bình luận | Th1 29, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.