Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 003

Chương 003: CỨNG ĐỐI CỨNG VỚI ANH

Nội dung hợp đồng rất đơn giản, sinh một cục cưng cho Minh Dật Hàn, anh sẽ thả mẹ của cô, sau đó anh và cô không còn liên quan nhau.

Xem hết hợp đồng, khóe miệng Hạ Hi Nhược nhếch lên một đường vòng cung thống khổ: “Nói Minh Dật Hàn tới gặp tôi.”

Hận anh hận cả người liên quan, đối với trợ lý của Minh Dật Hàn, cô sẽ không khách sáo.

Cái gì? Lục Tiểu Diêu trừng mắt nhìn Hạ Hi Nhược hết hai giây, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: “Hạ tiểu thư, thật sự xin lỗi, cậu chủ thân phận cao quý, không có khả năng đích thân gặp cô.”

“Vậy thì dẫn tôi đi gặp anh ta,” Cố nén đau đớn, dứt khoát xuống giường.

Có mấy lời vẫn là ngay mặt nói cho rõ ràng.

Cô gái này, thật sự muốn cứng đối cứng với cậu chủ sao? Xem ra sắp có trò hay để nhìn. . . . . . đôi mắt nhỏ của Lục Tiểu Diêu tỏa sáng.

Minh Dật Hàn yên tĩnh đứng ở trước cửa sổ, gương mặt như điêu khắc, mi mắt tự nhiên nhắm lại. Ánh nắng sáng rơi trên mặt anh, lông mi dày rậm phủ xuống mí mắt lưu lại bóng hình quạt nhàn nhạt.

Anh yêu thích ánh mặt trời.

“Cốc cốc cốc. . . . . .” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Không vui mở mắt ra, ném một chữ: “Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, trông thấy hai người xuất hiện tại cửa, khóe miệng nhếch lên ngoài ý muốn, ánh mắt không khỏi khóa trên người Hạ Hi Nhược.

“Cậu chủ, Hạ tiểu thư cố ý muốn gặp cậu.” Lục Tiểu Diêu lên tiếng.

“A?” Minh Dật Hàn lười biếng đi tới ngăn tại trước mặt Hạ Hi Nhược, cúi đầu kiêu ngạo: “Có việc?”

“Anh biết mục đích của tôi tìm đến anh, không phải sao?” Hạ Hi Nhược ngẩng đầu, chống lại con ngươi sâu như đầm của Minh Dật Hàn, trong lòng run lên, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào anh: “Minh Tổng, chúng ta có chuyện nói thẳng là được, phần hợp đồng này, tôi hi vọng anh có thể giải thích rõ ràng.”

Giọng nói lạnh lùng khó nén địch ý.

Còn chưa từng có người nào dám nói chuyện với cậu chủ như vậy, cô gái nhỏ này xong đời! Lục Tiểu Diêu trừng mắt lộ vẻ quái dị nhìn Hạ Hi Nhược.

“Ha ha ha ha. . . . . .” Tâm tình Minh Dật Hàn không rõ, cười châm biếm, cúi đầu, ngưng mắt nhìn con ngươi trong suốt không tì vết của Hạ Hi Nhược: “Cô em, cô biết đang nói chuyện với ai không?”

Trên thế giới này, chưa từng có một cô gái nào đối mặt anh ở khoảng cách gần, mà trong lòng không loạn, nhưng cô gái trước mắt này cứ trừng mắt nhìn anh như vậy, không chỉ bình tĩnh tự nhiên, thậm chí là lạnh lùng chán ghét.

“Đương nhiên biết rõ.” Làm sao không biết anh là ai chứ? Người đàn ông này nhốt mẹ của cô, còn tàn nhẫn cướp đoạt lần đầu tiên của mình!

Ngẩng đầu coi thường người đàn ông đẹp trai, thái độ của cô bướng bỉnh kiêu ngạo không chịu cúi đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt của anh lạnh lẽo, cúi đầu, toàn bộ lời nói bổ nhào vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Muốn ký tên, làm công cụ sinh con cho tôi, hay muốn nhặt xác Trương Tiểu Tố, tùy cô chọn.”

Giọng nói từ tính như tiếng đàn vi-ô-lông chậm rãi, dễ nghe như thế lại làm cho Hạ Hi Nhược cảm thấy có một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân sinh ra, tiến thẳng vào thân thể.

Nghe nói thủ đoạn của anh rất độc ác, Hạ Hi Nhược biết rõ, lời của anh tuyệt đối không chỉ là đe dọa.

“Minh Tổng, anh là người có thân phận, có địa vị như thế, đương nhiên nói lời phải giữ lời. Hơn nữa, Lục tiểu thư cũng có mặt chứng kiến, tôi sẽ ký tên, đến lúc đó, cũng mời Minh Tổng thực hiện lời hứa của anh.”

Không muốn cúi đầu trước mặt anh, cho nên Hi Nhược nói rất bình tĩnh, trong lòng lại giống bị ngàn vạn lưỡi dao không ngừng cắt.

Đúng vậy, anh bắt được điểm trí mạng của mình trong tay, nếu như có thể cứu mẹ trở về, cô một mạng đổi một mạng cũng chịu, huống chi. . . . . .

Thì ra cô sợ anh đổi ý, còn bảo Lục Tiểu Diêu làm chứng? Quả nhiên anh đánh giá thấp cô gái nhỏ này.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *