Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 004

Chương 004: HẠ NHƯỢC HI,
BẮT ĐẦU TỪ HÔM NAY CÔ LÀ CÔNG CỤ
Minh Dật Hàn hơi nhướng lông mày dày rậm: “Hạ Hi Nhược, cô yên tâm, cho tới bây giờ Minh Dật Hàn tôi đều nói lời giữ lời.””Như vậy tốt nhất.” Che giấu thống khổ trong mắt, bỏ qua ánh mắt của anh, nhẹ nhàng nhìn về phía Lục Tiểu Diêu.

“A, của cô.” Lục Tiểu Diêu sững sờ một chút, vội vàng đưa lên phần hợp đồng.
Hạ Hi Nhược!

Giấy trắng mực đen, mỗi một nét đều giống như dao cắt.

“Hạ Hi Nhược, từ hôm nay trở đi, cô chính là công cụ sinh con của tôi, căn phòng tối hôm qua cô ngủ sẽ là nơi làm việc của cô, bất kể lúc nào, chỉ cần tôi muốn, cô phải nằm ở trên giường, chờ tôi yêu.”

Minh Dật Hàn môi mỏng lạnh lùng phun ra, như thuốc độc, muối biển, xát vào trong trái tim cô chảy máu đầm đìa.

“Biết rồi.” Hạ Hi Nhược bình tĩnh như không, đáp một tiếng, xoay người đi ra cửa.

Cửa đóng trong nháy mắt, nước mắt tràn ra khuôn mặt tái nhợt.

Trong phòng, Lục Tiểu Diêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía vẻ mặt Minh Dật Hàn làm cho người đoán không ra: “Cậu chủ, thật sự muốn đối với cô ấy như thế sao?”

“Ở đây không còn chuyện của cô.” Minh Dật Hàn khoát tay, đột nhiên bực bội khó hiểu.

“Vâng.” Lục Tiểu Diêu ủy khuất lén liếc Minh Dật Hàn, quệt mồm bỏ đi.

Minh Dật Hàn trở lại trước cửa sổ nơi có ánh mặt trời chiếu sáng, nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt, trong đầu chợt hiện ra gương mặt tái nhợt tiều tụy của Hạ Hi Nhược, nhất là ánh mắt trong suốt lạnh lùng, hết sức rõ ràng.

Sao lại nghĩ tới cô? Mâu thuẫn mở mắt ra, cúi đầu chợt trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đi qua ngoài cửa sổ.

Cô gái nhỏ này muốn đi đâu?

“Lục Tiểu Diêu, trở lại cho tôi.”

“À, tới rồi.” Lục Tiểu Diêu chạy vào nhanh như chớp, “Cậu chủ, có việc gì?”

……….

Hạ Hi Nhược chen vào xe buýt công cộng, đi vào một chung cư nhỏ.

Tối hôm qua không có về nhà, cô muốn về thăm nhà một chút rồi mới đi làm.

Nhà của cô ở chỗ sâu nhất khu chung cư, là căn nhà trệt chỉ có hơn năm mươi mét vuông, khi còn bé mẹ của cô chạy đông chạy tây vay mượn tiền che lại.

Xa xa trông thấy căn nhà cháy đen, trong đầu Hạ Hi Nhược “ong” một tiếng nổ tung.

Bất chấp trên người đau đớn, hoảng sợ chiếm giữ chạy tới, rồi ngây ngốc giống như tượng gỗ đứng nguyên tại chỗ.

Nhà của cô lại biến thành một đống tro tàn!

“Sao lại như vậy?” Cánh môi tái nhợt, không còn hơi sức thì thầm.

Luống cuống mở rộng bước chân, bước lên gạch ngói vụn cháy đen, trong lòng Hạ Nhược giống như cũng bị thiêu thành tro tàn. Cảng tránh gió duy nhất của cô và mẹ, tính cả hai người mới là tài sản, hiện tại đã không còn.

“Sao có thể như vậy?” Nhìn qua cảnh này, giống như nằm mơ, bây giờ, cô giống như một cô nhi không có nhà để về.

“Hi Nhược, con đã trở lại.”

Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Hi Nhược quay đầu lại, thấy dì Tôn hàng xóm, giấu nước mắt hỏi: “Dì Tôn, đã xảy ra chuyện gì?”

“Nửa đêm hôm qua lửa cháy vô cùng lớn, cảnh sát chạy đến thì đã cháy xong rồi. Cảnh sát nói có người phóng hỏa, may mắn tối hôm qua con không có ở nhà, bằng không. . . . . . Ôi, tai họa, thật không có lương tâm mà.”

Có người phóng hỏa? Trong đầu Hạ Hi Nhược lập tức hiện ra gương mặt đẹp trai, đôi tay nhỏ run rẩy nắm lại.

Đến tột cùng anh có thâm cừu đại hận với nhà cô như thế nào, nếu không sao đuổi tận giết tuyệt như vậy?

“Tiểu Nhược, con cũng đừng buồn nữa, chị Doanh của con vừa gả đi, phòng ngủ của nó đã trống không, con không có chỗ ở, ở nhà của dì trước đi.” Tôn Thư Bảo nói xong đã đi tới đưa một tờ giấy khăn.

Lúc này Hạ Hi Nhược mới phát hiện mình vô tình rơi nước mắt, tiếp nhận khăn giấy: “Không được, dì Tôn, cám ơn dì, con đi làm.”

Lau xong nước mắt, xoay người đi ra khỏ “nhà” của cô.

“Ôi. . . . . .” Tôn Thư Bảo nhìn bóng dáng nhỏ của Hi Nhược thở dài một tiếng, đứa nhỏ này từ nhỏ rất quật cường, một mình trốn ở trong góc tường khóc, trước mặt người khác cũng bày ra bộ dạng không có chuyện.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *