Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 005
Gọi điện thoại xin nghỉ, một mình Hạ Hi Nhược ngồi ở trên ghế đá ngoài công viên, cúi đầu, nước mắt tích tích rơi vào trên mặt cỏ giữa hai chân.
“Tiểu Nhược, xảy ra chuyện gì?” Giọng nói rõ ràng từ tính vang lên bên tai, trước sau như một dịu dàng ân cần.
Là giọng nói của anh!
Cũng đã biến mất rất lâu, tại sao hết lần này tới lần khác anh đều xuất hiện lúc xảy ra chuyện? Hạ Hi Nhược lau đi nước mắt, ngẩng đầu trông thấy anh vẫn đẹp trai, mắt chưa khô lại đau xót.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bóng dáng cao lớn đi tới, thân thể khom xuống, bàn tay dịu dàng bưng lấy gương mặt tiều tụy đầy nước mắt của cô, “Tiểu Nhược, ai khi dễ em, anh đi tìm anh ta tính sổ.”
Giọng nói từ tính, lộ ra nồng đậm cưng chiều và đau lòng, trong mắt anh rơi lệ, vẫn đẹp trai như thế, sạch sẽ như thế, vẫn như lúc trước, cô muốn ghé vào trên bờ vai hiền hậu của anh khóc lóc kể lể một hồi.
Nhưng mà, không giống với lúc trước, hiện tại, hết thảy đều không giống với lúc trước. . . . . .
“Anh Viễn Hàng, giữa chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì, xin đừng dựa vào gần em được không?” Đứng lên, lùi ra sau một bước, giọng nói xa lánh đối với anh như thế, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không quen.
“Tiểu Nhược, em còn giận anh phải không? Đó là sự hiểu lầm, em nghe anh giải thích được không?”
“Không cần.” Chuyển tầm mắt, đè nén khổ sở trong lòng, vô cùng kiên quyết nói: “Trác Viễn Hàng, chúng ta chia tay.”
Ánh mắt của anh quá khẩn thiết, cô không dám nhìn thẳng.
Xoay người, rất nhanh đi thẳng về phía trước.
“Cái gì?” Bóng dáng cao lớn run lên thật sâu, trong con ngươi trong trẻo của Trác Viễn Hàng ngưng tụ vô tận hối hận, bước nhanh đuổi theo, không đè nén được kéo cô vào trong ngực: “Không, Tiểu Nhược, đừng như vậy được không? Đêm đó, là bọn Hắc Tử muốn chơi anh, mới cố ý chụp những tấm ảnh kia, anh thề với trời, anh và cô gái kia không có gì cả.”
Thân thể bị anh ôm cứng như vậy, cô cũng có thể cảm giác anh hoảng sợ, âm thanh run rẩy và kích động, trống ngực đập thình thình.
Trong đầu vừa hiện ra hình ảnh anh và cô gái tóc đỏ, quần áo không chỉnh tề nằm trên ghế sa lon ở quán bar, chuyện này đã là tuần trước, sau khi nhìn thấy những tấm ảnh kia, cô gọi điện thoại cho anh trước, nhưng điện thoại di động của anh vẫn tắt máy.
Suốt một tuần, cô không có bất cứ tin tức gì của anh, mà lúc anh biến mất, ngày hôm sau, mẹ lại bị Minh Dật Hàn bắt đi.
“Sau đó anh đi tìm Hắc Tử tính sổ, trong cơn tức giận đã đánh anh ta, cho nên bị bắt giữ vài ngày, cho nên đến bây giờ mới đến giải thích cho em rõ, Tiểu Nhược, đừng có như vậy được không?”
“Anh biết em đang nói lẫy, Tiểu Nhược, em chịu tha thứ anh phải không?”
Quá sợ hãi mất cô, giọng nói Trác Viễn Hàng run rẩy lợi hại.
“Không, Viễn Hàng, chúng ta không còn bất kì quan hệ nào rồi.” Hạ Hi Nhược dùng hết hơi sức đẩy Trác Viễn Hàng ra, nhìn bộ dáng người đàn ông mình yêu thương bị tổn thương và khiếp sợ, đau lòng gần như muốn nhỏ máu.
Nhưng cô chỉ có thể cố nén đau khổ, nói tiếp: “Em đã không còn yêu anh.”
Trác Viễn Hàng triệt để giật mình đứng tại chỗ, khiếp sợ, kinh ngạc, khổ sở nhìn cô gái anh cưng chiều suốt một năm ở trước mắt: “Không, làm sao có thể? Tiểu Nhược, em đang nói đùa với anh đúng không?”
Hầu kết thống khổ run rẩy, khuôn mặt đẹp trai thống khổ vặn vẹo.
“Em đã yêu người đàn ông khác. . . . . .” Hạ Hi Nhược đột nhiên lên giọng: “Trác Viễn Hàng, nhìn rõ sự thật đi, anh rất nghèo, vừa không có lòng cầu tiến, em làm sao có thể thật lòng yêu thích anh? Giữa chúng ta chỉ là chơi đùa thôi, quên em đi, từ nay về sau, em không muốn gặp lại anh nữa!”
Xoay người, chạy ngược gió, gió bén nhọn như dao, hai mắt đau đớn chảy xuống nước mắt khổ sở.
Hôm nay, cô phải cắt đứt với người bạn trai yêu nhau một năm, cắt đứt hoàn toàn!
Thế lực Minh Dật Hàn rất lớn, cô quyết không thể để Viễn Hàng bị cuốn vào, huống hồ. . . . . . kể từ lúc bắt đầu kí hợp đồng kia, cô đã không còn có tư cách yêu anh rồi.
Cô đã không thể quay đầu lại.
Viễn Hàng, xin tha thứ cho em, tình yêu của anh, đời này em không cách nào đáp lại.
Xin hãy quên em, anh nên có tương lai tốt đẹp.
“Hạ Hi Nhược tiểu thư, lên xe đi.” Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Related Posts
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 010
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 042
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 027
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 011
Không có bình luận | Th1 29, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.