Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 007

Chương 007: TÔI SẼ ĐỂ CHO CÔ BIẾT SAI

Hạ Hi Nhược ngồi ở trên ghế sa lon, ngón út và ngón giữa tay trái xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải, suy nghĩ đắm chìm trong hồi ức.

“Chiếc nhẫn này đại biểu cho tấm lòng của anh, sớm muộn gì có một ngày, anh sẽ dùng nhẫn kim cương thật thay thế nó”. Bên tai phảng phất còn tiếng vọng của ngày đó vào ba tháng trước, Trác Viễn Hàng đeo nhẫn cho cô đã nói những lời đó, si ngốc xuất thần.

Nhưng vào lúc này, cửa “Phịch!” một tiếng bị đẩy ra, cô ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Minh Dật Hàn âm trầm đi tới.

Cô gái này, rõ ràng thần sắc vừa mới si ngốc, vừa trông thấy anh trong nháy mắt, trở nên lạnh lùng.

Ầm ầm đóng cửa lại, bước đi đến trước mặt cô, gương mặt đẹp trai của Minh Dật Hàn hung ác làm người phải sợ hãi: “Cô đi nơi nào?”

Giọng nói gặng hỏi lạnh băng, như gió đông tháng chạp làm cho Hạ Hi Nhược cảm thấy lạnh lẽo, cô cúi đầu, không nhìn anh: “Đó là chuyện của tôi.”

Vừa dứt lời, tay phải đột nhiên bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt, kéo lên, giọng nói âm trầm từ tính xông tới: “Hạ Hi Nhược, cô đã quên thân phận của cô!”

Nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Ngón giữa tay phải, chứng tỏ danh hoa có chủ!

Nhất định là người đàn ông kia đeo cho cô. . . . . . Mắt phượng đông lại, cứng rắn giật chiếc nhẫn xuống.

“Minh Dật Hàn, anh làm gì? Của tôi, trả lại cho tôi!” Vội đứng lên, hốt hoảng đi đến cướp đoạt trong tay anh.

Nhưng bàn tay to lớn của anh hời hợt lôi kéo cô ngã trên ghế sa lon.

“Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi. . . . . .” Hốt hoảng hét to, cô giống như đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi, liều mạng muốn cướp về.

Chỉ là chiếc nhẫn bị cướp đi, cô gái này đã gấp đến như vậy. . . . . . Minh Dật Hàn thất vọng đau khổ, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một loại cảm giác đố kị nồng đậm, khớp xương ngón tay rõ ràng dùng sức bóp, nhất thời chiếc nhẫn đã bị bóp nghiến.

“Không!” Hạ Hi Nhược khổ sở nhìn chiếc nhẫn bị bóp nghiến giống như tim của mình.

Ánh mắt của cô rất đau đớn, rất thê lương, nhưng vẫn không che dấu được lạnh lùng đối với anh . . . . . .. Minh Dật Hàn đột nhiên có cảm giác oán giận cô.

“Ha ha. . . . . .” Dùng cười lạnh, che dấu tâm tình giảm sút, hai ngón tay buông ra, chiếc nhẫn rơi rụng bên chân, một chân giẫm lên: “Hạ Hi Nhược, tình yêu của cô và Trác Viễn Hàng chỉ xứng đáng bị tôi chà đạp dưới chân.”

Trái tim hung hăng đau xót, Hạ Hi Nhược cũng không khống chế được mình nữa, nâng lên bàn tay, nặng nề tát trên mặt anh.

“Chát !”

Âm thanh trong trẻo vang vọng trong gian phòng yên tĩnh.

Sau đó chính là một mảnh yên tĩnh.

Một giây, hai giây. . . . . . Thời gian dường như ngưng trệ, trong phòng, tiếng tim của hai người đập cũng rất rõ ràng.

Cô lại tát tai người đàn ông đáng sợ này !

Nhìn một bên mặt anh ửng đỏ, một bên đen, Hạ Hi Nhược mới ý thức được mình gây ra bao nhiêu tai họa.

“Chết tiệt, cô là người thứ nhất dám đánh vào mặt tôi!” Minh Dật Hàn nổi giận gào thét, đưa tay muốn đánh cô nhưng nhìn thấy ánh mắt quật cường của cô, không có ra tay.

Một tay kéo cô vào trong ngực, hung hăng dán trên thân thể mình: “Hạ Hi Nhược, cô chán sống sao?”

Kề sát trước vòng ngực rộng lớn, cảm nhận rõ ràng anh vô cùng tức giận và tiếng tim đập ầm ầm, cô biết rõ người đàn ông này thật sự bị chọc giận, tự nhiên cô sợ hãi nhưng không thể tỏ ra yếu thế chứ?

Vì vậy, lấy hết dũng khí nói: “Chuyện này không phải lỗi của tôi.”

Mày rậm kịch liệt rung động, cô gái này giống như một con ngựa không chịu trói buộc, làm cho anh tức giận chưa có từ trước đến nay.

Nhưng đối mặt với cô, anh giống như không có chút biện pháp.

“Cô gái nhỏ, tôi sẽ để cho cô biết sai!” Chợt ôm ngang cô ngồi dậy, đi đến chiếc giường lớn cách đó không xa.

“Anh muốn làm gì?” Hạ Hi Nhược cố gắng giãy giụa, nhưng bị hai tay mạnh mẽ giam cầm thật chặt.

“Đương nhiên là cho cô thực hiện nghĩa vụ của cô.” Khóe môi Minh Dật Hàn vẽ ra đường cung lạnh lùng tà ác.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *