Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 008

Chương 008: HẠ HI NHƯỢC, CÔ CHỈ LÀ CÔNG CỤ!

Cái gì? Tối hôm qua không phải. . . . . . Hạ Hi Nhược ngây người một lúc đã bị anh đặt nằm ngang ở giường, váy bị ngón tay thon dài của anh cởi bỏ.

“Không cần . . . . . .”

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kịch liệt giãy giụa, đã bị anh một mực ngăn chặn, miệng vết thương chưa khỏi hẳn, chạm đến da thịt sạch sẽ trên người anh, vẫn có nhàn nhạt cảm giác đau đớn.

Khuôn mặt như dao đúc treo ở phía trên cô, hai đầu lông mày lạnh lùng, không biết vì sao chậm rãi tiêu tán.

Giờ phút này, ánh mắt của anh dường như dịu dàng.

Gương mặt sáng sủa giống như ánh sao trên bầu trời trong vắt, anh dịu dàng, yên tĩnh như thế, xinh đẹp như thế.

“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, cô là người phụ nữ của riêng tôi, bất luận người đàn ông nào cũng không được tiếp xúc.” Giọng điệu lạnh lùng, âm thanh từ tính giống như ma chú câu hồn rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cô muốn phản kháng, mặt của anh chợt vùi sâu vào đầu vai cô, đôi môi nhấp ở vành tai cô, nhẹ nhàng mút.

Chưa bao giờ có cảm giác tốt đẹp như thế, giống như anh và cô gái này vốn là một đôi trời tạo đất tạo thành.

Đột nhiên cô quên sỉ nhục và ước nguyện ban đầu, Minh Dật Hàn nhiệt tình, lửa nóng, như triền miên với cô gái mình yêu chân thành.

Một lúc lâu, thân thể cường tráng rốt cục kịch liệt rung động, đem hạt giống cực nóng rơi vãi vào trong cơ thể cô. . . . . .

“Hạ Hi Nhược, hi vọng cô mau chóng mang thai con của tôi, như vậy tôi cũng không cần gặp mặt cô nữa!” Từ trên người cô rút ra, anh trở lại lạnh lùng, dịu dàng lúc nảy giống như hoàn toàn không có quan hệ gì với anh.

Trái tim bồng bềnh nhanh chóng bị lời nói lạnh lùng của anh kéo về sự thật, Hạ Hi Nhược lại nghĩ tới vừa rồi mình có cảm giác không nên có, xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

“Nhớ kỹ lời tôi nói, nếu cô tiếp tục lui tới với Trác Viễn Hàng, tôi sẽ không khách sáo đối với anh ta nữa.”

Xoay người rời đi, sâu trong đáy mắt, khóa lại dây dưa bực bội.

Bản ý của anh rõ ràng muốn tra tấn cô, tại sao càng gần cô, ước nguyện tra tấn ban đầu của anh đã trở nên vô lực, giống như gặp ma, không nhịn được dịu dàng đối với cô.

Không! Anh hận cô, phải không từ thủ đoạn nào tra tấn cô mới đúng!

Cô gái này. . . . . .

“Hạ Hi Nhược, cô chỉ là công cụ!”

Lời nói lạnh lùng, càng giống như nói cho mình nghe.

Đúng vậy, cô chính là công cụ sinh con của anh, ngoại trừ hận, anh tuyệt đối không thể sinh ra bất cứ cảm tình nào với cô.

Minh Dật Hàn đóng cửa phòng đọc sách, gỡ bỏ ngụy trang lạnh băng, thân thể cao to tê liệt ngồi trên sô pha.

Trước mặt người, anh hào quang sáng chói, tôn quý oai nghiêm, nhưng có ai ngờ, lúc một mình anh cô đơn và trống vắng?

Điếu thuốc trên đầu ngón tay đã quên hút, con ngươi trong bóng đêm ngơ ngác nhìn xích đu dây treo trên cây dong theo gió lay động ngoài cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, phút chốc, trông thấy một bóng dáng màu trắng, chậm rãi đi đến dưới cây dong, ngồi ở trên xích đu dây.

Đúng là cô gái này!

Cô mặc váy trắng chấm đất, hai bàn tay nhỏ bé nhẹ nắm dây thừng, làn váy trắng và mái tóc đen nhánh theo gió nhẹ tự nhiên tung bay, rất an tĩnh, rất nhẹ nhàng.

Giờ phút này ánh mắt rã rời của Minh Dật Hàn bỗng nhiên biến mất, nhìn bóng dáng xinh đẹp yên tĩnh này, tất cả bực bội trong lòng trong nháy mắt tiêu tán.

Thất thần nhìn cô.

Chân phải vừa đạp, xích đu dây lay động, Hạ Hi Nhược nhắm mắt lại, không thèm nghĩ bất cứ chuyện gì nữa, cố gắng xua tan suy nghĩ lo lắng.

Phiền não trong lòng đong đưa theo xích du dây, lúc này, có thể quên tất cả phiền não, giống như tất cả mọi thứ đều có thể theo cơn gió bay mất.

“A! Là cô!”

Trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to chói tai, Hạ Hi Nhược mở mắt ra, thân thể còn lay động ở giữa không trung, một bóng dáng màu đỏ liền nhào tới trên người cô.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *