Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 009

Chương 009: TRẢ LẠI CON CHO TÔI

“Trả lại con cho tôi, cô trả lại con cho tôi!” Hai tay khô héo dùng sức kéo lấy cánh tay Hạ Hi Nhược, giống như hận không thể cắm đầu ngón tay vào da thịt Hi Nhược.

“Cô nhận lầm người rồi.” Hạ Hi Nhược hất cô gái ra, nhìn ánh mắt thê lương của cô gái, không khỏi lạnh run.

Cô gái trước mặt mặc áo khoác đỏ thẫm, đầu rối bù, sắc mặt tái nhợt dọa người, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Hi Nhược, loại ánh mắt này giống như hồn ma trong phim kịnh dị đang nhìn kẻ thù hại chết mình.

“Tôi hoàn toàn không biết cô, sao lại. . . . . .”

“Đúng là cô, chính cô hại chết con của tôi!” Cô gái đột nhiên hô to cắt đứt lời của Hạ Hi Nhược: “Tôi chết cũng sẽ không nhận lầm, là cô, là cô, chính cô hại chết con của tôi.”

“Trả lại con cho tôi, cô trả lại con cho tôi!” Hai tay giống như phát điên càu loạn ở trên người Hạ Hi Nhược.

Trong tai đầy tiếng la bén nhọn, quần áo bị nắm xốc xếch không chịu nổi, vết thương ở bên trong quần áo bị cô gái càu, nóng rát đau nhức làm cho Hạ Hi Nhược không thể nhịn được nữa.

“Đủ rồi!” Quát lớn một tiếng, dùng sức đẩy người cô gái.

“A!” Cô gái khoa trương thét chói tai, ngã vào trên cỏ, giống như con mèo nhỏ bị kinh hãi co rúc, ánh mắt oán hận liếc nhìn Hạ Hi Nhược đứng ở bên cạnh xích đu dây, tay chân không ngừng run rẩy.

Thấy bộ dáng cô gái, Hạ Hi Nhược chợt có chút không đành lòng: “Cô thật sự nhận lầm người.”

Cúi người, muốn kéo cô gái, nhưng một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng kéo cô gái lên trước cho cô một bước.

Ngạc nhiên ngẩng đầu liền trông thấy bóng dáng cao lớn sạch sẽ của Minh Dật Hàn.

Mà ánh mắt anh rõ ràng xẹt qua trên mặt cô, rồi chuyển đến cô gái trong ngực: “Liên Mẫn, không phải không cho em chạy loạn sao?”

Giọng nói ôn hòa giống như tiếng suối trong núi rừng trống vắng, dễ nghe có chút không chân thực.

Tròng mắt Minh Dật Hàn nhìn cô gái trong ngực, trong con ngươi đen chứa đầy quan tâm và buồn bã.

Ánh mắt anh nhìn cô gái này rất nhu hòa, rất xúc động, không giống Viễn Hàng nhìn mình, đến tột cùng anh và cô gái này có quan hệ gì?

“Là cô ta hại chết con của chúng ta, Dật Hàn, là cô ta, anh nhanh đuổi cô ta đi, em không muốn gặp cô ta.”

Cô gái run rẩy, hoảng sợ dựa vào trong vòng ngực rộng lớn của Minh Dật Hàn, ngón tay tái nhợt chỉ vào Hạ Hi Nhược. Sợ sệt trừng mắt nhìn cô, giống như cô là yêu tinh ăn thịt người.

“Tôi đã nói không quen biết cô, sao có thể hại con của cô?” Ôn hoà bỏ lại một câu, xoay người rời đi. Cô gái này bị thần kinh, cô chẳng muốn phản ứng.

“Đứng lại!” Phía sau truyền đến giọng nói nghiêm khắc từ tính.

Hi Nhược dừng bước, đưa lưng về phía anh: “Minh Tổng, có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn cô xin lỗi cô ấy.” Nhẹ chau lông mày rậm, Minh Dật Hàn lặng lẽ nhìn bóng lưng nhỏ gầy Hạ Hi Nhược.

Thân thể gầy yếu nhẹ run lên, đột nhiên xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, trừng mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh: “Minh Dật Hàn, rõ ràng anh nhìn thấy tất cả, không phải lỗi của tôi, tại sao tôi phải xin lỗi? !”

Trong mắt bướng bỉnh kiêu ngạo và phản kháng, giờ phút này bùng lên …… vì mẹ, cô đã buông tha quá nhiều, nhưng cô vẫn kiên trì nguyên tắc của mình.

“So đo với một bệnh nhân, Hạ Hi Nhược, cô cũng không có tố chất như mẹ của cô.” Nhớ tới Trương Tiểu Tố, tất cả hảo cảm đối với Hạ Hi Nhược đều hóa thành hư ảo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô quật cường, con ngươi đen ngưng tụ.

“Anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng xin đừng sỉ nhục mẹ của tôi!” Đối mặt với vẻ nghiêm khắc của anh làm cho người hít thở không thông, cô trừng mắt, dũng cảm chống đối. Đột nhiên đề cao âm thanh, thậm chí mang theo vài phần tức giận.

Cô giống như con rồng nhỏ hiền lành, mà mẹ là vẩy ngược trên người cô, một khi bị chạm đến cô sẽ liều lĩnh.

Cô gái nhỏ trước mặt nắm chặt nắm tay nhỏ, lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn anh, sao vậy? Là muốn liều mạng với anh sao?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *