Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 011
“Cho cô thêm một cơ hội, Hạ Hi Nhược, mở cửa ra.” Minh Dật Hàn ngẩng đầu, giữa hai đầu lông mày khẽ nhíu lại
Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại của cô.
Shit, cô gái này cho rằng chỉ một cánh cửa có thể ngăn cản anh? Khẽ xì một tiếng, từ trong túi áo lấy chìa khóa ra.
Mở cửa, trong phòng thật tối đen.
“Cô em, đừng giả bộ ngủ.” Bóng dáng cao lớn rất nhanh đi đến trước giường, duỗi ra cánh tay dài, cách lớp chăn mỏng đủ bắt lấy cô.
Muốn kéo cô, bàn tay khớp xương rõ ràng bỗng nhiên buông lỏng hơi sức, nhìn vẻ mặt cô đang ngủ say, trong con ngươi dường như khẽ gợn sóng.
Ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ như một tầng ánh hoàng hôn nhu hòa bao phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của cô, lông mi dài rũ xuống rất đáng yêu, vài sợi tóc đen tán loạn trên gò má, trắng đen phối hợp, rõ ràng như thế, hoàn mỹ như thế.
Ngay tại hai giây trước, oán hận của anh đối với cô rất rõ ràng, sao vậy, lúc tới gần cô trong lòng đột nhiên sinh ra xúc động, những oán hận đối với cô đã hoàn toàn bị che lấp?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén sợi tóc đen che trên trán cô, đầu ngón tay mẫn cảm chạm vào da thịt nhẵn nhụi của cô, cảm nhận được hơi thở đều đặn như đứa trẻ, chưa bao giờ có cảm giác kỳ quái như thế.
“Cô em, hôm nay bỏ qua cho cô, bất quá, không có lần thứ hai!” Dường như vất vả đưa ra quyết định, chợt đứng dậy, thân thể cao to rời đi rất nhanh giống như chạy trốn.
“Phù!”
Cửa đóng lại trong nháy mắt, Hạ Hi Nhược mở mắt ra, hơi thở bị đè nén một hồi lâu bỗng nhiên dở bỏ, thở dồn dập.
Hôm nay, xem như tránh được một kiếp, nhưng sau này làm sao vượt qua đây?
Trước mắt, mọi thứ dần dần mơ hồ, chẳng biết lúc nào, trong ý thức chỉ còn lại một mảnh trắng xoá:
Tuyết! Tuyết thật lớn!
Toàn bộ thế giới đã nên trắng xóa mênh mông, mà cô mặc chiếc váy nhỏ mong manh đang ở trong tuyết liều mạng chạy về phía trước.
“Tiểu Nhược, cứu mẹ, cứu mẹ.”
“Tiểu Nhược, nhanh tới cứu mẹ. . . . . .”
Phía trước, tiếng kêu cứu của mẹ càng ngày càng rõ ràng, rốt cục cô cũng nhìn thấy được mẹ: bà quỳ gối trong đống tuyết, hai tay bị trói ở sau lưng, trên người, trên mặt phủ kín tuyết thật dầy, giống như một người tuyết.
“Mẹ, con tới rồi. . . . . .” Đau lòng chạy lên trước, mắt nhìn thấy một người cao lớn mặc đồ đen ở bên cạnh mẹ chợt ngăn cản cô, bắt lấy cánh tay cô, đẩy cô ngã trên mặt tuyết lạnh như băng.
Cô đứng lên, muốn tiến lên trước, đã thấy anh cầm một khẩu súng nhắm ngay mẹ đầu.
“Minh Dật Hàn, đừng!”
“Không!”
“Pằng”
Anh không chút lưu tình bắn một phát súng.
Mẹ ngã vào trong đống tuyết, máu đỏ thẫm, màu đỏ như lửa tràn trong đống tuyết.
“Không! Không!” Cô nổi giận nhào vào trên người Minh Dật Hàn, liều mạng cấu xé anh, đánh anh nhưng bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh bóp chặt cổ họng của cô: “Hạ Hi Nhược, cô và Trương Tiểu Tố đều chết không yên lành!”
Gương mặt đẹp trai lạnh như lưỡi đao, con ngươi đỏ hồng như quỷ Satan báo thù. Bàn tay to lớn hung hăng siết lại, siết lại.
Bị đè nén, hít thở không thông, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi. . . . . .
“A!”
Hạ Hi Nhược thét chói tai ngồi dậy, mới phát hiện chỉ là cơn ác mộng.
Mà lúc này đã là sáng sớm. Rời giường, rửa mặt đi ra cửa.
Đây là một tòa biệt thự hai tầng, lầu một là sảnh lớn, phòng bếp, phòng ăn và phòng đọc sách của Minh Dật Hàn, lầu hai có mấy gian phòng, chỗ ở của Hi Nhược là một phòng trong số đó.
Cầu thang và hành lang được thiết kế xoay tròn, toàn bộ đều là màu trắng tinh, sàn nhà trải thảm đỏ, đèn màu treo trên cao, rực rỡ, yên tĩnh, giống như một tòa cung điện thời hiện đại.
Đi ở trong hành lang màu trắng sữa, cô cảm thấy lạnh lẽo.
Sắp đi đến đầu bậc thang thì cánh cửa trước mặt chợt mở ra, bóng dáng cao to sạch sẽ mang theo hơi thở buổi sáng đi tới đâm sầm vào người cô.
Related Posts
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 039
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 021
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 043
2 Bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 030
Không có bình luận | Th1 29, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.