Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 012

Chương 012: ĐỪNG CHỌN KHIÊU CHIẾN
GIỚI HẠN CUỐI CÙNG CỦA TÔI
“A!” Hạ Hi Nhược sợ hãi kêu lên, thối lui ra sau hai bước, đứng vững vàng, ngẩng đầu nhìn hướng Minh Dật Hàn: “Tôi muốn gặp mặt mẹ tôi.”Ngay cả biểu lộ kinh ngạc cũng che giấu, mỗi lần đối mặt với anh, cô che đậy bản tính của mình, chỉ vô cùng bình tĩnh và xa cách.Không thể phủ nhận, người đàn ông này vô cùng đẹp trai, trên người tản ra sức hấp dẫn bất kỳ cô gái nào cũng khó chống lại. Nhưng người đàn ông này vô tình hủy diệt nhà của cô, sự trong trắng của cô và tình yêu của cô. . . . . .

Người đàn ông này, Minh Dật Hàn, nhất định là số kiếp của cô!

“A?” Minh Dật Hàn lười biếng nhìn, con ngươi thâm thúy có chút cứng lại.

“Tôi cũng đã ký hợp đồng, ít nhất tôi cũng phải xác định bà ấy có được an toàn hay không, không phải sao?” Nhớ tới cơn mộng cách đây không lâu, trong lòng còn sợ hãi.

Trước mắt, cô ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt dịu dàng nhưng quật cường, lại hờ hững, căm thù. Nhìn cô, vẻ mặt Minh Dật Hàn bỗng nhiên lạnh lẽo: “Cô yên tâm, cho dù muốn bà ta chết, tôi cũng sẽ không để cho bà ta chết không thoải mái.”

“Minh Tổng, như vậy thì có thể gọi điện thoại chứ.”

Giọng nói hờ hững xa lánh, dễ dàng làm cho tâm tình của anh không khống chế được!

Một tay kéo cô vào trong ngực, lạnh giọng nói: “Hạ Hi Nhược, đừng chọn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi!”

Giọng nói trầm thấp, ánh mắt tàn nhẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo ngột ngạt, Hi Nhược biết rõ người đàn ông đáng sợ này đã bị mình làm cho tức giận. . . .

Nhưng cho tới bây giờ cô là người chưa thấy thất bại chưa từ bỏ ý định, huống chi cô làm sao có thể buông tha chuyện này như vậy?

Ý chí mạnh mẽ, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn xác nhận mẹ của tôi còn an toàn, Minh Dật Hàn, tại sao ngay cả chuyện cơ bản nhất tôi nên biết cũng không dám để cho tôi biết rõ? Chẳng lẽ, anh sợ sao ?”

Lúc nói chuyện, cô liền phát hiện trong con ngươi sâu không thấy đáy của anh càng đông cứng, lời nói vừa rơi xuống, cô chỉ cảm thấy phần eo bị cánh tay mạnh mẽ của anh siết chặt, thân thể mềm mại bị anh dán trên lồng ngực to lớn, mà khóe môi mỏng lạnh lùng co rúc.

Người đàn ông này bị cô chọc giận triệt để.

Minh Dật Hàn anh sợ sao? Không dám để cho cô biết?

Cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Hi Nhược hết năm giây, giống như trút giận, buông cô ra.

“Hạ Hi Nhược, rất tốt.” Sắc mặt đen thui, giữa môi mỏng nhảy ra lời nói khó hiểu.

Biết rõ cô dùng biện pháp khiêu khích vẫn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số điện thoại.

“Bảo Trương Tiểu Tố nói chuyện.” Nhàn nhạt ra lệnh một câu với người đầu bên kia điện thoại, liếc xéo cô, khoanh tay, đưa điện thoại màn hình lớn đến trên mũi cô.

Phẫn uất trừng mắt liếc anh, rũ mi nắm điện thoại: “Là mẹ sao?”

“Tiểu Nhược?”

Mẹ, mẹ!

“Vâng, con là Tiểu Nhược, mẹ, mẹ có khỏe không? Mẹ, mẹ đang ở đâu?” Sáu ngày rồi, rốt cục nghe được tiếng của mẹ, Hi Nhược kích động nói năng lộn xộn.

“Mẹ cũng không biết mẹ ở nơi nào, ở đây mỗi ngày có người. . . . . .”

Giọng nói bíp một tiếng dừng lại.

“Này, mẹ, mẹ? !” Lớn tiếng hô vì điện thoại bị cắt ngang nhưng đầu bên kia không có tiếng đáp trả.

“Mẹ, sao mẹ không nói lời nào?” Bàn tay nhỏ bé run rẩy, giọng nói khổ sở đã khàn khàn.

“Hiện tại cô đã biết Trương Tiểu Tố còn sống rồi, sau này phải an phận làm nghĩa vụ của cô cho tôi.”

Giọng nói dễ nghe từ phía trước truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông rất đẹp trai: “Minh Dật Hàn, rốt cuộc mẹ tôi có oán thù gì với anh?”

Vết thương trong lòng lại một lần nữa bị cô chạm đến, Minh Dật Hàn khổ sở chau mày, nhưng nhìn thấy rõ trong mắt cô đầy nước mắt thì ý nghĩ muốn dạy dỗ cô chợt tắt.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!