Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 013

Chương 013: CHO DÙ CHẾT VÌ BÀ TA

Cô gái này, cho tới bây giờ ở trước mặt anh đều lạnh lùng, bày ra bộ dáng xa lánh thậm chí oán hận quật cường, mà lúc này, trên mặt cô là thống khổ và tiều tụy, ánh mắt lạnh lùng cũng bị nước mắt che lấp, lại làm oán hận trong lòng anh bị đóng băng, có chút rung động.

Nhíu mày, trầm giọng: “Chuyện này, sau này đừng có hỏi lại!”

Đưa tay nắm điện thoại trong tay cô, xoay người, bước chân thâm trầm đi đến căn phòng cách vách.

Đối với người yêu, cưng chiều đến tận trời; đối với kẻ thù, đánh xuống địa ngục! tình yêu và thù hận của anh, cho tới bây giờ cũng rõ ràng như giấy trắng mực đen, không có ngoại lệ.

Mà cô gái này là con gái của kẻ thù anh ……Hạ Hi Nhược thuộc về người sau!

Đối với cô, anh chỉ có thể có hận. . . . . . Trong lòng Minh Dật Hàn âm thầm nói với chính mình.

“Đã như vậy thì chuyển dời oán hận đối với bà ấy đến trên người của tôi đi.” Hạ Hi Nhược xoay người, nhìn qua bóng lưng cao lớn của anh, trong con ngươi ẩm ướt, ánh mắt dứt khoát kiên quyết.

“Cho dù chết vì bà ta?” Anh xoay người, cười lạnh.

“Đúng vậy, nếu như anh có thể buông tha bà ấy.” Lời nói bình tĩnh, lại kiên quyết như thế.

Vì mẹ, cô nguyện ý buông tha tất cả!

Bắt được kiên quyết trong ánh mắt cô, ánh mắt Minh Dật Hàn có chút xúc động, không có nói nữa, nhẹ nhàng gõ cánh cửa phòng ba cái.

“Ai?”

Giọng nói sợ hãi trong phòng truyền đến.

“Liên Mẫn, là anh.” Giọng nói Minh Dật Hàn dịu dàng, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại.

“Tới đây” Cửa mở ra, Hạ Hi Nhược không nhịn nhìn sang, chỉ thấy mở cửa chính là cô gái điên ngày hôm qua.

Bây giờ, đầu tóc vẫn rối tung, cởi bỏ chân, toàn thân cao thấp, chỉ bọc một chiếc ga giường, rất nhiều vị trí nhạy cảm ở phía trước đều lộ ra.

“A, tại sao Trương Tiểu Tố còn ở đây? Dật Hàn, em không muốn nhìn thấy cô ta, không muốn!”

Nghe được giọng nói sắc nhọn của cô, Hạ Hi Nhược nhíu mày, xoay người đi thẳng về phía trước.

“Ngoan, đi vào phòng, chút nữa bác sĩ Chu sẽ tới thăm em, nghe lời, mặc quần áo vào. . . . . .”

Giọng nói dịu dàng che chở của Minh Dật Hàn vang lên, Hạ Hi Nhược lau đi nước mắt trong khóe mắt, từng bước một đi xuống cầu thang màu trắng sữa. Thật ra, vóc người của Tô Liên Mẫn rất xinh đẹp, cho dù đầu bù tóc rối cũng che không được vẻ mềm mại.

Chỉ là, một người như thế làm sao có thể điên khùng như vậy? Mà Minh Dật Hàn thân phận tôn quý, tại sao đối tốt với một cô gái như thế?

……….

“Này, cô đi đâu vậy?”

Hạ Hi Nhược đang suy nghĩ thất thần, đầu vai bị chụp mạnh một cái. Quay đầu lại, liền dán lên một đôi kính đen, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc nhăn lại: “Đi làm, cô có chuyện gì sao?”

“Đi làm?” Lục Tiểu Diêu dường như nghe được một chuyện cười, tròng mắt trừng tròn xoe: “Cậu chủ đồng ý cho cô đi làm?”

“Lục Tiểu Diêu, đây là tự do của tôi! Cậu chủ nhà cô cũng đã đốt nhà của tôi, ép buộc tôi ở chỗ này rồi, còn muốn như thế nào nữa? Ngay cả người của tôi. Thân thể của tôi cũng muốn giam cầm sao?” Hạ Hi Nhược đột nhiên lên giọng, bắt chước bộ dạng của Lục Tiểu Diêu, trừng đôi mắt như hạt châu, phẫn uất nhìn cô.

“Chuyện này. . . . . .” Lục Tiểu Diêu nhún nhún vai, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười: “Hắc hắc, cậu chủ đã không có tỏ thái độ, cô cứ dựa theo ý của cô làm là được, bất quá, ngày hôm qua cậu chủ đã giao cho tôi, bất kể cô đi đâu tôi cũng phải trông chừng cô.”

A. . . . . . Hạ Hi Nhược bất đắc dĩ bĩu môi: “Cô thật là thành thật thẳng thắn.”

Quay đầu, đi thẳng về phía trước.

“Ha ha, cậu chủ cũng nói tôi như thế.” Lục Tiểu Diêu cười hì hì nói, đuổi theo bên cạnh Hạ Nhược, quả nhiên đi theo sát.

Qua đường cái, chen chúc phương tiện giao thông công cộng, trên đường đi, Lục Tiểu Diêu giống như một kẻ nịnh bợ đi theo phía sau Hi Nhược, cảm thấy cô và Minh Dật Hàn có cùng ý tưởng đen tối, cho nên, cô không muốn để ý đến Lục Tiểu Diêu.

“Cô muốn đi theo tôi vào hay không?” Xuống xe công cộng, Hạ Hi Nhược chỉ chỉ quán cà phê ROMANX phía trước.

Lục Tiểu Diêu do dự nhìn vào trong quán cà phê, cười cười: “Đi thôi.”

Hạ Hi Nhược kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, mở rộng bước chân, đi thẳng về phía trước.

Quán cà phê ROMANX này khai trương không tới một năm, cô làm kế toán ở đây.

Vào trong quán, ném cho Lục Tiểu Diêu một câu, “Mời cô cứ tự nhiên.” Hạ Hi Nhược đi vào phòng kế toán.

Hi Nhược cũng không phải là một người oán trời trách đất, bình thường gặp chuyện buồn, trong lòng buồn bực ngủ một giấc đều có thể bị cô ném ra lên chín từng mây. Nhưng chuyện hôm nay như một tảng đá lớn đặt ở trong lòng cô, không cách nào vứt bỏ.

Một ngày mẹ không bình an là một ngày cô không được bình an.

Vùi đầu làm việc, như vậy có thể tạm thời quên đi một chút phiền não.

Thời gian làm việc vô tình trôi qua.

Một lúc nào đó. . . . . .

“Cốc cốc cốc. . . . . .” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

“Mời vào.” Hạ Hi Nhược nhàn nhạt nói.

Cửa bị đẩy ra, người bán hàng trong quán Triệu Mẫn thò đầu vào: “Tiểu Nhược, có khách mời cô.”

Công ty có quy định, nếu khách yêu cầu nhân viên trong quán cùng uống cà phê. . . . . ., bất kỳ một nhân viên nào cũng phải đáp ứng vô điều kiện, đương nhiên, phải thu thêm phí với khác.

“Ai vậy?” Hạ Hi Nhược ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính quá lâu, bây giờ nhìn có chút mờ mắt.

“Không biết, khách chờ lâu rồi, bàn số 12, tiểu mỹ nhân của tôi, mau đi đi.”

Bàn số 12, dãy số quá mức quen thuộc.

Trong lòng Hi Nhược nổi lên chút nghi ngờ, đáp một tiếng, đi ra cửa, chỗ ngồi cách kính mờ chung quanh, mơ hồ nhìn thấy người đang ngồi trước bàn số 12 có cảm giác quen quen.

Nghi ngờ đi tới trước, nhận ra người ngồi ở bên trong, Hạ Hi Nhược giật mình tại chỗ.

Triệu Mẫn rõ ràng nhận ra anh, tại sao nói không biết?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *