Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 017

Chương 017: PHÁT HIỆN MỘT BÍ MẬT CHẤN ĐỘNG TRỜI ĐẤT

Trên người chỉ mặc áo sơ mi kẻ ô vuông trắng xanh, Minh Dật Hàn ngồi ở ghế sa lon bằng da thật, sống lưng thẳng tắp không có chút cong.

Hai tay giao nhau đặt ở trên bàn làm việc cổ xưa, tròng mắt đen trắng rõ ràng, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.

Trong email, tại sao cô không gởi tin tức?

Đại khái là năm năm trước, anh làm bạn qua thư từ với một người tên là “Hoa sen trong khe sâu”, từ đó về sau, mỗi thứ sáu, anh và cô liên hệ qua mail, chia sẻ một chút tâm tình với nhau.

Năm năm, chưa bao giờ gián đoạn, ngoại trừ lần này.

Thông qua mail cô gởi tới, Minh Dật Hàn có thể nhìn ra, cô là cô gái trẻ, những tin tức khác, bọn họ cũng không hỏi về nhau.

Hôm nay, lại là thứ sáu, cách lần trước cô gửi mail đã hai tuần liền rồi, cô không gặp chuyện gì chứ.

“Không biết, không rõ, không muốn nghĩ, tại sao trái tim tôi rõ ràng muốn dựa vào gần, nhưng lại cô đơn cho đến bình minh. . . . . .” Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lười biếng đưa tay cầm điện thoại đặt ở bên cạnh máy vi tính, tiếp thông: “Tần Minh, tra được chưa?”

“Vâng, cậu chủ, đã tra được, là người của cậu hai đốt.” Trong điện thoại là tiếng nói trầm ổn của người đàn ông.

“Cái gì? Cậu xác định?” Hai đầu lông mày khóa lại thành chữ “Xuyên.”

“Không sai, cậu chủ. Là một tên thuộc hạ lưu manh của cậu ấy gọi là ‘Hắc Tử’ phóng hỏa, tôi đã ép hỏi anh ta, là cậu hai sai bảo.”

“Chuyện này đừng tiết lộ.” Minh Dật Hàn trầm giọng nói một câu liền cúp điện thoại.

Tra tới tra lui, người đốt nhà của cô gái nhỏ lại là anh ta!

Anh ta và Hạ Hi Nhược hẳn là không quen biết mới đúng, tại sao lại làm như vậy ?

Minh Dật Hàn đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút không kiểm soát được.

. . . . . .

Tan việc, Hạ Hi Nhược cùng Lục Tiểu Diêu “Làm bạn” về tới biệt thự.

Ăn cơm tối xong, một mình đi tới hành lang tràn ngập màu trắng, đi qua cửa căn phòng thứ hai thì chợt dừng bước.

Mỉm cười do dự, bàn tay nhỏ bé của Hạ Hi Nhược vươn tới cánh cửa kia.

“Cóc cóc, phịch. . . . . .”

Cánh cửa cô đang gõ lại mở ra.

“Ai? !” Âm thanh kinh hãi truyền đến.

Chỉ thấy Tô Liên Mẫn đầu tóc rối tung đang đứng tại trước bồn trong phòng rửa mặt, quay đầu lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn Hạ Hi Nhược đứng ở cửa, tay phải rất nhanh cất giấu chai thuốc kia.

Ngay cả như vậy, Hạ Hi Nhược vẫn phát hiện, lúc nảy, cô gái này đổ thuốc xuống bồn!

“Cô đang làm gì sao?” Thử hỏi, Hạ Hi Nhược đi vào cửa.

“Tôi. . . . . . Tôi không có làm gì, không có làm gì, cô đi ra ngoài, tôi không muốn gặp cô, đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Tô Liên Mẫn thét chói tai, lùi lại một bước, trừng to mắt chằm chằm vào Hạ Hi Nhược, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.

“Cô không muốn uống thuốc phải không?” Hạ Hi Nhược chậm rãi đi về phía cô: “Cô yên tâm, chỉ cần cô trả lời thật vấn đề của tôi, tôi sẽ không nói ra chuyện này.”

“Đừng tới gần tôi, đừng tới đây, đừng tới gần tôi. . . . . .” Cô gái gầy yếu, ngồi xổm trên mặt sàn ẩm ướt, cuộn mình thành một khối.

Trông thấy bộ dáng Tô Liên Mẫn như vậy, trong lòng Hạ Hi Nhược có chút không đành lòng.

Nhưng mà không có cách nào, cô gái điên này là niềm hi vọng duy nhất biết rõ đáp án của cô.

Dặn lòng cứng rắn đi đến trước mặt người, giống như mình là một ác ma, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, trừng mắt thật to, thấp giọng nói: “Nói cho tôi biết, tại sao con của cô mất, bằng không tôi sẽ. . . . . .”

“Bằng không cô sẽ thế nào?” Giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ phía sau.

Thân thể nhỏ nhắn của Hạ Hi Nhược chấn động, tại sao hết lần này tới lần khác người đàn ông này đến rất đúng lúc?

Đang muốn quay đầu lại, lại nhìn thấy trong mắt Tô Liên Mẫn lóe lên ánh sáng mà người bình thường mới có, loại ánh sáng tâm kế được thực hiện.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *