Người tình sinh con cho Tổng Giám đốc-Chương 021

Chương 021: CHUYỆN PHÒNG TẮM

“Này, Hạ Hi Nhược, cô có ý gì?” Minh Dật Hàn khẽ cau mày, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập dục vọng, mơ hồ hiện lên bất mãn.

Vừa rồi rõ ràng cô rất mê loạn, bỗng nhiên trở mặt.

Đứng dậy đuổi theo cô, đi chưa được mấy bước, chỉ thấy cô kéo cửa phòng tắm, “Ầm” cửa bị đóng chặt.

Chết tiệt, không có bất cứ người nào dám đùa giỡn anh như vậy!

Cô gái này không biết sống chết, hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

“Rầm! Rầm!” Tức giận vỗ cửa: “Mở cửa cho tôi.”

“Rầm! Rầm! Rầm!”

“Hạ Hi Nhược, mở cửa cho tôi.”

Giọng nói phía ngoài càng lúc càng lớn, Hạ Hi Nhược nghe được anh tức giận thế nào.

Nhưng không thèm để ý đến anh, thân thể gầy yếu ngồi xổm trong bồn tắm màu trắng, mở vòi hoa sen.

Nước ấm tưới ở trên người vẫn không thể làm lạnh da thịt nóng hổi.

Nhắm mắt lại, anh dịu dàng ấm áp hôn, giọng nói từ tính vẫn như ma chú quấn lấy cô, dường như cô trốn thế nào cũng trốn không thoát.

Trong lòng vô cùng rối loạn.

Đơn giản chỉ cần nhấn công tắc, chuyển sang nước lạnh. Nước lạnh buốt ào ào trút trên da thịt làm cho cô run rẩy, làm cho cô lạnh lẽo.

Tất cả nhiệt độ anh lưu lại trên da thịt dường như đều biến mất, như vậy, ngược lại thoải mái rất nhiều.

Nằm ở trong bồn tắm thư giản, nước mát nhanh chóng chảy xuôi trên da thịt, cố gắng buông lỏng chính mình, ý thức dần dần thích ứng lạnh lẽo, dần dần mơ hồ.

Đột nhiên rất buồn ngủ, rất buồn ngủ, nhắm mắt lại, ngay cả tiếng ồn phía ngoài cũng giống như nghe không được.

“Hạ Hi Nhược, nếu không mở cửa tôi xô cửa !”

“Chết tiệt, rốt cuộc cô đang làm gì?”

Nắm tay căng cứng chậm rãi buông lỏng, tức giận trong mắt hiện lện một tia khác thường.

Tai trái dán lên ván cửa, mơ hồ nghe được bên trong tiếng nước chảy rất nhỏ, phút chốc Minh Dật Hàn có loại dự cảm không lành.

“Rầm”, “Rầm” Dùng nắm tay đập vào cửa hai cái. Nhưng bên trong vẫn yên tĩnh đáng sợ.

Loại dự cảm càng lúc càng mãnh liệt, anh đôi mắt đột nhiên ngưng lại, “Rầm” ! một tiếng, dùng bả vai kiên cố phá cửa phòng tắm, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm anh sửng sốt:

Tay trái cô rủ xuống đặt ở eo bên trái, cánh tay phải vô lực khoát lên mép bồn tắm, cả thân thể tuyết trắng cứ nằm thẳng trong bồn tắm trắng như vậy.

Nước vẫn chảy xuôi theo, mái tóc của cô giống như rong chuyển động trên mặt nước, phần đầu cũng đã chìm vào trong nước, ngay cả cái cằm vểnh lên cũng bị dìm ngập một nửa rồi, chỉ có nửa khuôn mặt còn lộ ra ngoài.

Cô tự nhiên nhắm mắt, trạng thái yên ổn giống như đang ngủ say.

Mà lòng của anh lại bị hung hăng đau đớn.

Từ xa xông lên, một tay ôm lấy cô trong nước: “Cô gái nhỏ, cô điên rồi sao. . . .”

“Hátxiiii. . . . . .” Minh Dật Hàn hít một hơi lạnh, trên mặt nhanh chóng co lại. Nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, trong đôi mắt, bỗng nhiên tràn ra vô tận đau thương không nên lời.

Dĩ nhiên nước rất lạnh, lạnh thấu xương!

Mà da thịt của cô cũng lạnh như nhiệt độ của nước.

Tại sao cô gái này muốn dùng nước lạnh? Cô hôn mê khi nào mà ngay cả nước tràn qua khuôn mặt cũng không biết?

Nếu anh đến chậm thêm một chút, có phải cô gái này sẽ chìm trong nước chết đuối?

Nhìn môi cô phát tím, trong lòng Minh Dật Hàn bỗng đau nhói, ngay cả hô hấp cũng biến thành nặng dị thường.

Một tay kéo qua khăn tắm rộng thùng thình, bao trên người cô, ôm cô ra khỏi phòng tắm. Cẩn thận lau khô thân thể cho cô, đặt trên giường, đắp kín chăn cho cô, nhìn khuôn mặt cô vẫn không có tức giận, anh không biết nên làm gì.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *