Quỷ y độc thiếp-Chương 500
Mỗi gian phòng đều sẽ có phòng bàn công việc, Dung Giác lần này tiến đến, chính là tới phòng bàn công việc cùng năm đại thương chủ người phía dưới tự mình nghị sự.
Từ Giác vương phủ nói bến đò phía Nam, kỳ thật khá xa, tiêu phí hơn nửa canh giờ mới đến.
Xe ngựa bọn họ trực tiếp ngừng ở Dung Giác muốn đi kia một gian trong phòng.
Có lẽ năm đại thương chủ sớm đã biết Dung Giác muốn tới, cho nên từng người mấy tâm phúc của mình chờ ở nơi đó, vừa thấy đến Dung Giác ra tới, vội vàng tiến lên tiếp đón, “Vương gia!”
Bọn họ kêu xong, lại thấy Mộ Nhẹ Ca cũng từ trên xe ngựa xuống dưới.
Mọi người sửng sốt.
Lãnh Như Sương vốn có chút vui sướng sắc mặt cũng tràn đầy làm lạnh xuống dưới.
Trừ bỏ năm đại thương chủ, không có người gặp qua Mộ Nhẹ Ca, trừ bỏ Lãnh Như Sương, những người khác đều cơ hồ là lập tức chào hỏi: “Tham kiến Vương phi!”
“Không cần khách sáo.” Mộ Nhẹ Ca cười nhìn bốn đại thương chủ, sau đó nhàn nhạt nhìn lướt qua Lãnh Như Sương, cũng chưa nói cái gì.
Những người khác lúc này mới phát hiện trước mắt người này là Mộ Nhẹ Ca, người chân chính cầm quyền Giác vương phủ, cũng vội vàng đi theo chào hỏi, thần sắc đã kích động lại có chút câu thúc.
“Mọi người chớ có cứng giống như đầu gỗ mà.” Mộ Nhẹ Ca thấy mọi người có chút câu thúc, cho rằng chính mình xuất hiện cho mọi người áp lực, mi mắt cong cong cười nói: “Mọi người không cần câu thúc, ta hôm nay chỉ đi cùng Vương gia tới đây một chuyến, không phải tới bàn công việc, mọi người đừng dọa.”
“Ha ha, Vương phi, mọi người thật đúng là không phải bị dọa.” Đông thương chủ ngửa đầu cười, sang sảng nói: “Mọi người sớm liền muốn gặp Vương phi một phen, hiện giờ thấy, trong lòng phỏng chừng là mỹ đâu!”
Mộ Nhẹ Ca có chút ngoài ý muốn, nhíu mày nhìn về phía mọi người, cười tủm tỉm hỏi: “lời này của Đông thương chủ nếu là thật sự, ta đây hôm nay đã có thể đến chậm, xin lỗi làm các vị đợi lâu.” Trước kia Dung Giác không nghĩ nàng quá mệt nhọc, tới tới lui lui chạy, cho nên ngoài chuyện nghị sự luôn là hắn tới làm.
“Không dám, không dám.” Mọi người vội nói, trên mặt so vừa nãy càng thêm kích động cùng câu thúc.
Kích động là bởi vì, từ Mộ Nhẹ Ca chưởng gia tới nay, nàng biểu hiện cũng không kém so với Dung Giác, có chút thương trường thượng kiến nghị cùng thiên, mới mẻ độc đáo mà độc đáo, làm người kinh hỉ thật mạnh.
Hơn nữa mấy đại thương chủ đối nàng cũng bội phục đức ngũ thể đầu địa, bọn họ lần đầu tiên thấy Mộ Nhẹ Ca phát sinh chuyện, những người bọn họ không người không biết, mỗi người đều vì này kinh ngạc cảm thán, đều rất muốn chính mắt thấy Mộ Nhẹ Ca.
Hôm nay có thể được vừa thấy, trong lòng tất nhiên là cao hứng không thôi.
Đến nỗi câu thúc thật sự là sợ chính mình quá kích động, sẽ cho Mộ Nhẹ Ca ấn tượng không tốt, cho nên đều có vẻ có chút áp lực.
Mộ Nhẹ Ca nhìn bọn họ, trong lòng cũng có chút cao hứng, đang muốn nói chuyện, trong xe ngựa hai người lại chờ không kịp, Tiểu bằng hữu Cơ Tử Diễm bàn tay nhỏ kéo cửa sổ xe ngựa, có chút nóng vội thúc giục Mộ Nhẹ Ca: “Tiểu mẫu thân, ngươi mau chút đi, trời sắp tối, chúng ta liền không nhìn được giang triều!”
Bến đò phía Nam này vì mùa đông có hướng gió đặc thù, cơ hồ mỗi ngày buổi chiều thái dương sắp xuống núi thời điểm đều sẽ xuất hiện giang triều, giang triều phản chiếu tuyết trắng cùng giang liễu, có vẻ dị thường đồ sộ duy mĩ.
Cho nên, bến đò phía Nam mùa đông giang triều cũng trở thành một cảnh điểm rất đặc sắc.
Tiểu thí hài nửa thân thể nhỏ đều bò ra tới, con ngươi Mộ Nhẹ Ca nhíu lại, “Lập tức lui đầu về cho ta, ai cho ngươi bò ra như vậy?”
Cơ Tử Diễm có chút hơi sợ le lưỡi, nãi thanh nãi khí lập tức bán đứng người sau lưng: “Là Dung Dĩnh ca ca.”
Hắn vừa mới dứt lời, thân thể nhỏ liền bị một cổ lực kéo trở về, sau đó một khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp từ cửa sổ xe ngựa lộ ra, cười lấy lòng: “Tứ vương tẩu, chúng ta phải đi sao?”
Mộ Nhẹ Ca khẽ hừ một tiếng, “Chờ lát nữa thu thập ngươi!”
Nói xong, nàng nhìn những người khác cười cười, lại đối Dung Giác nói: “Ta dẫn bọn hắn đi trước nhìn xem giang triều, chút nữa chúng ta lại hội hợp?”
“Ừm.” Dung Giác lên tiếng, “Ngươi đừng tới nơi này, xem triều gần có không ít tiệm ăn tửu lầu, đến lúc đó ngươi ở nơi đó ăn, ta xử lý xong công việc liền đi tìm các ngươi.”
“Được.” Mộ Nhẹ Ca gật gật đầu, lại cùng những người khác nói vài câu liền lên xe ngựa rời đi.
Tới nhiều năm như vậy, vì xem giang triều, triều đình cố ý ra những nhân lực vật lực xây dựng đài xem xét, làm mọi người có thể ở tốt nhất góc độ, nhất thoải mái nhất tiếp cận an toàn nhất xem xét.
Dung Dĩnh bị Thục phi quản nghiêm, quý vì vương tử lại trước nay chưa từng tới nơi này xem qua giang triều, gần nhất đến liền hưng phấn chính mình, nhìn từng đợt sóng giang triều quay cuồng, hưng phấn đến tuấn tiếu khuôn mặt đỏ bừng.
Cơ Tử Diễm cũng không nhường một tấc, nhìn kia giống một con mãnh thú nhào tới giang triều, giương cái miệng nhỏ liên tục thét chói tai, lại nhảy lại nhảy, vô cùng cao hứng.
Mộ Nhẹ Ca hải triều giang triều xem qua không ít, đáy biển bơi lội cũng thử qua không biết bao nhiêu lần, đối này giang triều hứng thú không tính lớn, an vị ở một bên vui vẻ thoải mái xem này hai đứa nhỏ cao hứng.
Thiên thực mau liền tối sầm, cứ việc hai đứa nhỏ kêu to cười lớn đều mệt mỏi, nhưng vẫn là luyến tiếc rời đi, vẫn là cứng lôi kéo mới đưa hai người cái lôi đi.
Sắc trời đã tối, Mộ Nhẹ Ca cùng hai người liền tìm một gian tửu lầu thoạt nhìn không tồi, tính đi vào chọn vài món ăn.
Tửu lầu này tổng cộng hai tầng, chưởng quầy nhìn đến ba người Mộ Nhẹ Ca quần áo không tầm thường, tinh quang chợt lóe liền vội vàng thỉnh đưa bọn họ hướng lầu hai, “Ba vị chủ tử mời lầu hai, lầu hai an tĩnh, lại có nhã gian, mặt trên còn có thể nghe được giang triều thanh đâu!”
Mộ Nhẹ Ca cũng muốn an tĩnh một ít, nghe vậy liền gật gật đầu, mang theo Dung Dĩnh cùng Cơ Tử Diễm lên.
Lầu một lên lầu hai có tam cua thang lầu, Mộ Nhẹ Ca mới vừa lên đến cua thứ hai, bên tai lập tức an tĩnh rất nhiều, bất quá, không khí an tĩnh này, liền có một thanh âm truyền tiến lỗ tai: “Ngươi là thứ gì, bổn tiểu thư hỏi ngươi, ngươi cũng dám không trả lời?”
Mộ Nhẹ Ca nhíu mày, nếu nàng nhớ không lầm nói, đó là thanh âm Diệp Vãn Khâm.
“Ta nói Diệp tiểu thư, ngươi êm đẹp một cái tiểu thư, cùng một cái hạ nhân trí cái gì khí a?” Lại Thiêm Hương thanh âm cũng truyền tiến Mộ Nhẹ Ca lỗ tai, “Ngươi cũng không nhìn xem chính mình là thân phận gì?”
Mộ Nhẹ Ca vừa nghe, liền dừng lại bước chân.
Nha, êm đẹp, như thế nào từ đụng phải những người này?
“Lại Thiêm Hương, ta không cần phải ngươi dạy dỗ ta!” Diệp Vãn Khâm hiển nhiên thật tức giận, một trận lôi kéo thanh âm truyền đến, sau đó ‘Chát’ một tiếng bàn tay truyền vào lỗ tai Mộ Nhẹ Ca.
Sau đó, Mộ Nhẹ Ca nghe được một tiếng kêu rên hô đau.
Nghe tiếng kêu rên kia, Mộ Nhẹ Ca nhíu mày.
Mộc Như Tinh?
Chẳng lẽ người bị đánh là hắn?
Mộ Nhẹ Ca vốn còn muốn xoay người rời đi, nghĩ nghĩ, nâng lên bước chân, tiếp tục đi lên.
Related Posts
-
Quỷ y độc thiếp-Chương 177
Không có bình luận | Th7 15, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 714
Không có bình luận | Th10 18, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 594
Không có bình luận | Th9 6, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 487
Không có bình luận | Th8 16, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.