Quỷ y độc thiếp-Chương 607

Chương 607: TỒN TẠI KHÁC NHAU

Mộ Nhẹ Ca chớp chớp mắt, không rõ như thế nào lại kéo đến trên người mình, đút tiểu thí hài uống nước, có chút kinh ngạc hỏi lại: “……sẽ không các ngươi đều tin tưởng những đồn đãi hoang đường này đi?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, “Này cũng không hoang đường a?”

“Không hoang đường sao?” Mộ Nhẹ Ca kiên trì cách nhìn của mình: “Sự thành do người, một quốc gia một thiên hạ, khống chế những chuyện này trước nay đều là người, tại sao mọi người lại phải tin thứ đồ vật lạnh như băng, không có ý thức, không có tư tưởng chứ?”

“Tiểu Ca Nhi, ngươi nói một chút không sai.” Đoan Mộc Lưu Nguyệt tán đồng, nhưng vẫn nói: “Nhưng thành sự chú ý chính là thiên thời, địa lợi, nhân hoà, ba nhân tố này thiếu một thứ cũng không được, mà vài thứ kia rất có khả năng chính là một cơ hội đúc thành ba nhân tố này.”

Mộ Nhẹ Ca nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Kỳ thật ngươi nói cũng rất có đạo lý.”

Lúc này Dung Giác cười một chút, ánh mắt nhu nhu nhìn về phía nàng, sờ sờ đầu nàng giống như thở dài một chút, “Khó được gặp ngươi cũng có lúc ngố như vậy.”

Mộ Nhẹ Ca không vui, “Đây không phải ngố được chứ? Ta chỉ là không nghĩ những thứ đó không có mà thôi. Mấy thứ này cho dù là đúng thì thế nào, với có quan hệ gì với chúng ta?”

Tay Dung Giác vuốt đầu nàng dừng lại một chút, đáy mắt giữ kín như bưng.

Đoan Mộc Lưu Nguyệt sờ sờ chóp mũi, nhún nhún vai, cũng không trả lời.

Mộ Nhẹ Ca cũng không thèm để ý cái này, nàng quay đầu cười hỏi Dung Giác, “Vương gia, khi nào chúng ta cũng đi trên giang hồ chơi một chút?”

Con ngươi Dung Giác sâu đen như cổ giếng, “Ngươi thích giang hồ?”

“Đương nhiên thích a!” Mộ Nhẹ Ca đáp như đương nhiên, cười tủm tỉm hỏi Bạc Nhiễm Lương, “Bạc Thiếu bảo chủ, giang hồ…… Hẳn là chơi thật vui đi?”

Bạc Nhiễm Lương sửng sốt, vẫn là lần đầu tiên nghe được người hoàng tộc hoàng thành thích giang hồ, còn không có kịp trả lời, Liên Hàng liền liên tục gật đầu, “Chơi vui a, tiêu dao tự tại muốn làm gì liền làm đó, bằng hữu lại nhiều, so với hoàng thành nặng nề chơi vui nhiều!”

“Ai!” Hoa Ý Nhiên nghe, liền dẫn đầu thở dài một hơi, “Hoàng thành đích xác một chút đều chơi không vui, nhiều quy củ không nói, làm cái gì đều sợ có người nhìn chằm chằm, ta cùng Ca Nhi không biết có bao nhiêu hâm mộ các ngươi ở giang hồ sung sướng tự tại.”

Liên Hàng vốn là tâm tính tiểu hài tử, cũng không hiểu suy tư quá nhiều, vừa nghe vội vui rạo rực hỏi: “Nghe tới bộ dáng các ngươi giống như thật không tốt, rời đi hoàng thành, lang bạt trên giang hồ một phen hay không, người Ám Lưu Điêu Bảo chúng ta nhất định che chở các ngươi nha!”

Hoa Ý Nhiên cùng Mộ Nhẹ Ca nhìn nhau, hai mắt sáng lên.

Bất đồng với hai người, mấy người khác ở đây như suy tư gì.

“Hồ đồ!” Bạc Nhiễm Lương đã nhìn ra, một bàn tay còn tốt chụp ở trên đầu Liên Hàng một chút, “Nói chuyện nhất định quy củ cũng không có!”

Liên Hàng le lưỡi, còn chưa nói lời nói Mộ Nhẹ Ca liền nhướng mày nói: “Bạc Thiếu bảo chủ, nếu chúng ta đi Ám Lưu Điêu Bảo, chẳng lẽ ngươi không chào đón?”

“Đương nhiên hoan nghênh, chỉ là……” Bạc Nhiễm Lương âm thầm nhìn thoáng qua Dung Giác, chỉ là, Mộ Nhẹ Ca muốn đi, Giác Vương gia không nhất định muốn nàng đi, từ bắt đầu đàm luận đề tài này, hắn liền lưu ý đến ánh mắt Dung Giác âm trầm xuống.

Hắn rõ ràng không thích đề tài này.

Kỳ thật hắn có thể hiểu được Dung Giác, trước đừng nói chuyện lần này có dã tâm hay không, thân là một vương tử hoàng tộc, hắn có trách nhiệm cùng sứ mệnh của chính mình, hắn là trăm ngàn lần không thể rời khỏi hoàng thành đi giang hồ tiêu sái tự tại.

Nhưng mà, Mộ Nhẹ Ca lại rõ ràng thực thích tiêu sái tự tại giang hồ, vô cùng không thích cái gọi là quyền thế danh lợi. Bao nhiêu nữ tử, đang nghe có một ngày nữ tử quyền khuynh thiên hạ, ít nhiều gì đều sẽ có chút động tâm, có chút ảo tưởng, nàng lại trực tiếp phủ định!

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Mộ Nhẹ Ca cùng Dung Giác cảm tình vô cùng thâm hậu, trong mắt Dung Giác càng chỉ chứa Mộ Nhẹ Ca, bọn họ nhiều khách nhân như vậy, con mắt hắn không xem qua ai.

Huống hồ, nghe nói Giác vương phủ đãi khách vô cùng hà khắc, không phải ai đều có thể tiến vào, nếu không phải Mộ Nhẹ Ca, hắn nghĩ những người bọn họ chưa chắc có thể xuất hiện ở chỗ này.

Bất quá, hai phu thê này rõ ràng vẫn thực ân ái, lưỡng tình tương duyệt, ở giang hồ cùng triều đình hai việc rõ ràng tồn tại khác nhau.

Tuy rằng Mộ Nhẹ Ca nàng cũng không có phát hiện sự khác nhau này, nhưng khó bảo toàn ngày sau, điểm này sẽ không bị mở rộng phát triển……

“Chỉ là cái gì?” Mộ Nhẹ Ca không lưu ý ánh mắt Dung Giác, có chút không rõ nguyên do.

“Không có.” Bạc Nhiễm Lương tất nhiên sẽ không nói bậy mộtchút lời nào chính mình cũng chưa căn cứ, hơn nữa, những cái đó chỉ là ý nghĩ của chính mình mà thôi, không có gì hay để nói.

Hắn lắc đầu, cười nói sang chuyện khác: “Giác Vương Phi đối với Bạc mỗ có ân cứu mạng, Giác Vương Phi có việc Ám Lưu Điêu Bảo chúng ta tất nhiên đem hết toàn lực hỗ trợ.”

Mộ Nhẹ Ca dở khóc dở cười, như thế nào lại liên lụy đến phương diện ân tình chứ?

Bất quá, có một câu, Mộ Nhẹ Ca vẫn muốn nhắc nhở Bạc Nhiễm Lương, “Đối với chuyện tranh đoạt bảo bối, thông thường đều giống như trả giá máu chảy thành sông, nếu có thể, vẫn là không cần tham dự vào cho thỏa đáng.”

“Bạc mỗ hiểu rõ.” Bạc Nhiễm Lương cười, chân thành nói: “Bạc mỗ cũng chỉ là một cỏ rác trên giang hồ, chưa bao giờ khát vọng công danh lợi lộc gì, những việc này tự nhiên là tránh được nên tránh.”

Mộ Nhẹ Ca không khỏi cười, “Nhiên Nhiên nói không sai, ngược lại thật rất hâm mộ các ngươi……”

“Tiểu mẫu thân……” Mộ Nhẹ Ca còn chưa nói hết lời, tiểu thí hài liền ở trong lòng ngực nàng nhỏ giọng kêu nàng, “Ta muốn đi tiểu……”

Thanh âm hắn rất nhỏ, tự cho là chỉ có hắn cùng Mộ Nhẹ Ca biết được, lại không ngờ nơi này đều là cao thủ, mỗi người đều nghe hắn nói hết.

Ánh mắt sắc bén Dung Giác liếc một cái, trực tiếp quét tới, “Chính mình đi.” Hắn dính Mộ Nhẹ Ca đã dính đến đủ chặt, nhưng vẫn muốn làm trầm trọng thêm, có một số việc quả thực không thể dung túng!

Tiểu thí hài bị Dung Giác trừng, mắt to bao một bao nước mắt, thực ủy khuất nhỏ giọng nói: “Tiểu mẫu thân, ca ca khi dễ ta……”

Dung Giác nhíu mày, Mộ Nhẹ Ca túm ống tay áo hắn, tức giận liếc mắt hắn một cái, “Được rồi, ta bồi hắn đi một chút sẽ trở lại.”

“Để hạ nhân bồi hắn đi.” sắc mặt Dung Giác vô cùng khó coi, duỗi tay liền muốn đ kéo tiểu thí hài từ trong lòng ngực Mộ Nhẹ Ca ra ném cho hạ nhân.

Đám người Đoan Mộc Lưu Nguyệt rất thú vị nhìn Dung Giác cùng một tiểu hài tử tranh sủng.

Tiểu thí hài đủ khôn khéo, ôm cổ Mộ Nhẹ Ca như thế nào cũng không chịu buông tay, ủy khuất đến nước mắt lưng tròng.

Mộ Nhẹ Ca liền cảm thấy thực có lỗi với hắn, đau lòng đến lợi hại, thấy vậy liền không để ý tới Dung Giác, đối với mọi người gật gật đầu, liền ôm tiểu thí hài rời khỏi sảnh.

Tiểu thí hài cọ tới cọ lui, chờ hai người lại trở về đến trước sảnh, đã là chuyện ba mươi phút sau đó.

Mà trước sảnh, trừ mấy hạ nhân hầu hạ, những người khác đều không còn nữa.

Nàng hỏi: “Vương gia cùng khác khách nhân đâu?”

“Khách nhân cùng Vương gia đi tây sương.” Một nha hoàn đáp: “Vương gia dặn dò, nếu Vương phi muốn tìm hắn, trực tiếp đi tây sương.”

Toàn bộ khách nhân đều đi tây sương sao?

Mộ Nhẹ Ca có nhíu mày, đang muốn hỏi rõ ràng một chút, lại thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu thí hài mang theo vệt đỏ thật sự mệt mỏi, oa ở trong lòng ngực nàng mơ màng sắp ngủ, liền lười để ý, ôm tiểu thí hài trở về phòng hắn đi nghỉ tạm.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!