Quỷ y độc thiếp-Chương 612

Chương 612: SINH TỒN TRONG KẼ HỠ

“Những người đó còn tính có chút lương tâm, không có chia cắt toàn bộ quốc gia.” Mộ Nhẹ Ca nói, lại hỏi: “Phân chia thành năm phần, nói cách khác, lúc ấy quốc gia kia còn có một phần năm lãnh thổ?”

“Những người đó phân chia năm phần cũng không phải là bởi vì bọn họ có lương tâm, bọn họ làm như vậy chỉ là vì thủ đoạn bịp bợm ‘cùng chung thiên hạ’, sợ làm quá tuyệt, dẫn phát bá tánh náo động tạo phản mà thôi.” Dung Giác nhấp môi nói: “Hơn nữa, ngay lúc đó tình huống nghiêm trọng, có người nhìn đến ngày thường liền nghĩ cũng không dám nghĩ, thịt cứ dễ như trở bàn tay bị người phân như vậy, tự nhiên cũng có người nhìn thèm, cũng học theo.”

Tâm Mộ Nhẹ Ca nặng nề, “Sau đó thế nào?”

Thanh âm Dung Giác nhàn nhạt: “Sau đó, quốc gia kia liền xuống dốc. Hiện giờ nhắc tới tên của nó cũng không có bao nhiêu người nhớ rõ nó đã từng là một quốc gia, chỉ nhớ rõ đó là một tiểu bộ lạc.”

Tiểu bộ lạc……?

Trái tim Mộ Nhẹ Ca nhảy dựng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Giác, “Vương gia, ý tứ của ngươi sẽ không…… sẽ không phải quốc gia kia chính là Tước Ngạn đi?”

Dung Giác yên lặng một hồi, nói: “Không sai.”

Mộ Nhẹ Ca ngẩn ngơ, cơ hồ nói không ra lời.

Nàng như thế nào cũng không thể tưởng được, hiện giờ một bộ lạc Tước Ngạn nho nhỏ, lại có quá vãng cực kỳ bất phàm như thế!

Trái tim nàng khẩn trương rút lại, nàng hít sâu một hơi, mới hỏi: “Trước kia bị chia làm năm phân, trừ bỏ Tước Ngạn, bốn quốc gia khác là bốn nước nào?”

Dung Giác giật nhẹ khóe môi, thanh âm rất nhạt rất nhạt, nhạt đến cơ hồ không có một tia cảm xúc kích thích, “Thiên Khải, Thí Ngoạt, Bắc Lăng, Huyễn Nguyệt.”

Con ngươi Mộ Nhẹ Ca phóng đại, tuy rằng nàng sớm đã đoán được khả năng này, nhưng hiện giờ nghe Dung Giác chứng thực, vẫn là không khỏi giật mình.

“Vô luận là Thiên Khải, Bắc Lăng, Thí Ngoạt, hay quốc gia nhỏ khác chung quanh Tước Ngạn, vốn đều thuộc về Tước Ngạn.” Dung Giác nhẹ nhàng cười, “Ngươi khó có thể tưởng tượng đi, những hoàng đế quốc gia đó được gọi là quang vinh khai quốc, gọi là chân long thiên tử kỳ thật bất quá là một kẻ cường đạo mà thôi!”

Mộ Nhẹ Ca không biết nói như thế nào, rốt cuộc…… Dung Giác cũng là người hoàng tộc Thiên Khải, là hậu nhân của Dung gia a!

Được làm vua thua làm giặc, tranh đoạt chính quyền, rất nhiều người thông thường đều chỉ coi trọng kết quả, hơn một trăm năm trước ở Tước Ngạn người xem ra hành vi lòng muông dạ thú, hiện tại hậu nhân mấy quốc gia xem ra, hoàng tổ bọn họ là anh minh quả cảm.

Bất quá, nghe ngữ khí của Dung Giác, giống như ngoại lệ, hắn cũng không lấy làm vinh, nếu nàng không đoán sai, hắn là đứng ở bên Tước Ngạn!

Thân là hậu nhân Dung thị lại không đứng ở bên Dung thị, ngược lại là có lập trường khác, đây là vì sao?

Nàng trầm ngâm một chút, trong lòng thêm một phỏng đoán, thật cẩn thận hỏi: “Vương gia, năm đó hoàng tộc quốc gia kia …… sẽ không phải họ Cơ chứ?”

Mộ Nhẹ Ca lời này vừa ra, Dung Giác liền quay đầu lại ở trên trán nàng hôn một cái, “Đoán đúng rồi.”

Thật đúng là!

Mộ Nhẹ Ca đỡ trán, “Vậy Diễm Nhi……”

“Hậu nhân Cơ thị.”

Ầm!

Đầu óc Mộ Nhẹ Ca tức khắc giống như bị nổ tung, trong đầu có hàng loạt suy đoán cùng hàng loạt tin tức xẹt qua, cảm thấy sự tình trở nên quá phức tạp.

“Lần này Diễm Nhi không hiểu bị cướp đi, là vì nguyên nhân gì?”

“Bốn nước lớn liên thủ, cùng trừ hậu hoạn.”

Bốn nước lớn liên thủ trừ Cơ Tử Diễm?

Mộ Nhẹ Ca chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, “Ta liền nói ai thủ đoạn lợi hại như thế, không ngờ có thể đột phá bảo hộ thật mạnh, cướp đi tiểu thí hài, thì ra là bốn nước lớn liên thủ!”

Nói xong, nàng lại cảm thấy tức giận, bốn quốc gia bọn họ hợp lực khi dễ một đứa bé của tiểu bộ lạc, có phải quá mức quá phận hay không?

Đem chia cắt lãnh thổ quốc gia người ta thì thôi đi, không ngờ còn đuổi tận giết tuyệt?!

Bất quá, có một chút nàng không phải thực hiểu rõ, “Hiện giờ Tước Ngạn ở trong mắt tứ đại quốc bất quá là một con kiến nhỏ mặc người nghiền áp, nếu muốn diệt trừ hậu nhân cơ thị, quang minh chính đại hướng cơ thị khai chiến, mà không phải động thủ đối với một tiểu hài tử.”

“Vạn sự đều là có lợi có hại. Lúc trước bọn họ nghĩ ra cái cớ cùng chung thiên hạ, liền chú định ngày sau bọn họ không thể đủ quang minh chính đại ‘lấy oán trả ơn’, cắn ngược lại ân chủ một ngụm.” Dung Giác nhìn ra Mộ Nhẹ Ca phẫn nộ, nhàn nhạt nói: “Nhưng mà, đương sự bọn họ đều biết, cùng chung chỉ là một cái cớ giả tạo, mà Tước Ngạn đối bọn họ vẫn là một hậu hoạn, mà phương pháp duy nhất đoạn tuyệt hậu hoạn, chính là diệt trừ hậu nhân cơ thị.”

“Vậy tình cảnh tiểu thí hài chẳng phải rất nguy hiểm?” Mộ Nhẹ Ca không khỏi lo lắng, “Vì sao phải đem hắn ngàn dặm xa xôi đưa tới hoàng thành?” Còn để cho người hoàng gia nhìn thấy hắn! Đây có khác gì đem con thỏ phóng tới bên miệng dã lang!

“Hoàng thành là địa phương thế lực ta cường đại nhất, chỉ có địa phương này có thể bảo hộ hắn chu toàn nhất.” Dung Giác không biết nghĩ tới cái gì, đáy mắt hiện lên một tia khói mù, “Phụ vương mẫu phi của hắn chết thảm, cơ thị nhất tộc xây dựng trăm năm hủy trong một sớm, nếu hắn lưu tại Tước Ngạn, chỉ có chờ phần chết.”

Chết thảm……

Mộ Nhẹ Ca bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc trước tiểu thí hài tội nghiệp khóc lóc nói cùng nàng nhìn thấy thật nhiều máu, cha mẹ đều đã chết, hiện giờ liên hệ tới, mới cảm thấy trái tim băng giá.

“Vậy mấy ngày nay, bọn họ bắt Diễm Nhi, vì sao không có…… Lập tức diệt trừ?”

“Bởi vì bọn họ không dám.” Mắt đen Dung Giác lấp lánh, “Gần mấy năm vẫn luôn có truyền ra chân tướng hoàng đế cơ thị bạo bệnh hơn một trăm năm trước, lại truyền ra ngay lúc đó hoàng đế cơ thị sớm đã đoán được những người đó lòng muông dạ thú, cho nên âm thầm phòng bị, sớm đã lập di chiếu, nếu hắn xảy ra chuyện liền lập tức biếm truất mấy người đó, để Hoàng Hậu buông rèm chấp chính.”

“Thiên hạ này vốn dĩ là của cơ thị, cơ thị lại được lòng người như thế, tuy rằng hơn một trăm năm qua, nếu người trong thiên hạ biết được cùng chung thiên hạ chẳng qua là bịa đặt lúc trước, sẽ làm cho thiên hạ bá tánh sinh ra hoài nghi đối với bọn họ. Dân chúng chính là như vậy, nếu dân chúng không tín nhiệm, toàn bộ quốc gia cũng liền lung lay sắp đổ.” Mộ Nhẹ Ca ý nghĩ rõ ràng suy đoán nói.

“Không sai, bọn họ sợ di chiếu đưa ra ánh sáng.”

Mộ Nhẹ Ca nghiêng mắt suy ngẫm, “Diễm Nhi rốt cuộc mới vài tuổi, bọn họ không tin di chiếu sẽ ở trên người một tiểu thí hài như hắn, khả năng lớn nhất ở chỗ ngươi. Chẳng lẽ lần này bọn họ cướp đi Diễm Nhi, chính là vì uy hiếp ngươi giao ra di chiếu?”

Mà trước khi Dung Giác giao ra di chiếu, bọn họ tự nhiên không dám dễ dàng động tiểu thí hài!

“Thê tử Dung Giác ta quả thực thông minh.” Dung Giác khó được câu khóe môi, lại in một nụ hôn ở gương mặt nàng, “Đoán không sai chút nào.”

Mộ Nhẹ Ca nhướng mày, “Đáng tiếc, di chiếu căn bản không ở trên người của ngươi đúng không?” Nếu di chiếu ở trên người Dung Giác, Dung Giác khẳng định sẽ không để Cơ Tử Diễm rơi xuống tình trạng này.

“Lại đoán đúng rồi!” Dung Giác ôm sát Mộ Nhẹ Ca, ngợi khen giống như hôn nàng vài cái, nói: “Đáng tiếc, ngươi dễ dàng có thể đoán được đồ vật như thế, mấy kẻ chấp chính kia quan tâm sẽ bị loạn, lại đoán không được.”

Mộ Nhẹ Ca thở dài, bỗng nhiên không biết phải nói cái gì cho thỏa đáng.

Bất quá, nàng thực hoài nghi, “Vậy cái gọi là di chiếu thật sự tồn tại sao?” Xác định không phải một ngụy trang làm cho bốn nước kia khủng hoảng, đồng thời bảo trụ tánh mạng tiểu thí hài?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *