Quỷ y độc thiếp-Chương 613
“Có.” Dung Giác khẳng định nói, “Năm đó ở Tước Ngạn, mơ hồ nghe mẫu hậu cùng cơ thúc nhắc qua, bất quá, năm đó chuyện xảy ra đột ngột, quá mức hỗn loạn, nhiều lần trằn trọc, hiện giờ di chiếu đã không biết tung tích.”
Mẫu hậu, cơ thúc?
Đây vẫn là lần đầu tiên Mộ Nhẹ Ca nghe Dung Giác chủ động nhắc tới Hoàng Phủ Úy Thiên, không khỏi sửng sốt một chút, bình tĩnh nhìn Dung Giác.
“Ngươi nhìn ta làm chi?” Dung Giác ở trên chóp mũi của nàng khẽ cắn một chút, trước ngực nàng mềm mại để ở trước ngực hắn, hắn híp mắt duỗi tay nhẹ nhàng âu yếm.
Trước đó còn ái một phen, trước ngực mềm mại đã bị làm cho nhức mỏi, hiện giờ hắn lại nắm, nàng tự nhiên không chịu, trừng mắt hắn, bắt lấy tay hắn không an phận.
“Tốt, ta không động.” Dung Giác trấn an hôn hôn khuôn mặt trái xoan của nàng.
Mộ Nhẹ Ca hừ một tiếng, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Ừm, mẫu hậu nàng…… Là một người thế nào? Vì sao sau khi sinh ra ngươi còn…… Tái giá?”
Hoàng Phủ Úy Thiên là Hoàng Hậu Thiên Khải, chủ của Đông Cung, hơn nữa phía sau nàng có Hoàng Phủ nhất tộc chống đỡ, vô luận như thế nào, đều sẽ không xuất hiện tình huống nàng bị hoàng đế hưu bỏ.
Cho nên, nàng gả khác, nhất định là nguyên nhân khác. Hay nói, là chủ ý của nàng.
trên đời này, Mộ Nhẹ Ca rất khó tưởng tượng có nữ tử có thể vứt bỏ vị trí Hoàng Hậu, ngàn dặm xa xôi đi xa, đi cùng một người khác kết hợp.
Nội tâm nàng đến cỡ nào cường đại a!
“Chuyện của đời thúc bác giải thích thực phức tạp.” Dung Giác nói: “Nhất thời nửa khắc giải thích không rõ ràng lắm.”
“Vậy nói ngắn gọn?” Mộ Nhẹ Ca lật người một cái, cằm để ở trước ngực Dung Giác, ghé vào trong lòng ngực hắn, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, “Ta muốn biết.”
Dung Giác nhướng mày, nhìn bộ dáng đáng của yêu nàng, mắt mắt thật sâu dùng ngón tay điểm điểm cánh môi mình.
Mộ Nhẹ Ca mặt mày hớn hở, sảng khoái hôn một cái ở trên cánh môi Dung Giác.
Dung Giác khóe môi cười một chút, ôm sát nàng thở dài một tiếng, mới chậm rãi nói: “Kỳ thật, không ngại nói đơn giản là tình tay ba đi……”
Hoàng Phủ nhất tộc giống như bị nguyền rủa, trăm năm con một mấy đời, Hoàng Phủ Úy Thiên sinh ra, là một trường hợp đặc biệt, kinh diễm toàn bộ Hoàng Phủ gia tộc.
Hoàng Phủ gia mỗi người tên đều có một chữ thiên, nàng vừa sinh ra, gia gia nàng lập tức thay nàng đưa vào một chữ ‘ úy ’, kêu úy thiên, không ngờ long trọng tươi tốt. Đặc biệt tươi thắm, hy vọng nàng đã đến, Hoàng Phủ nhất tộc có thể phát triển rộng khắp, thay đổi phương hướng tốt.
Nàng sinh ra, được mọi người yêu thương, gia gia nàng phá lệ quán chú hai đại đàn nữ nhi hồng nội công cho nàng, suy nghĩ mở rộng ra, viết cho nàng một quyển《 võ linh chân kinh 》chỉ thích hợp nữ tử tu luyện, ngay cả hoàng đế lúc đó cũng mừng thay cho Hoàng Phủ gia, trăng tròn liền ban tước phong cho nàng Úy Thiên quận chúa.
Hoàng Phủ nhất tộc bởi vì con một mấy đời, người sinh ra đều là năng giả, một thế hệ so một thế hệ thông minh tuyệt luân.
Mà Hoàng Phủ Úy Thiên nàng cũng không cô phụ mọi người yêu thương đối với nàng, so với tổ phụ, phụ, huynh, nàng thông minh chỉ có hơn chứ không kém, từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, đất thiêng nảy sinh hiền tài, chẳng những có văn có võ, chỉ có đồ vật nàng không muốn học, không có chuyện gì nàng hiểu không được.
Đại hội anh hùng, chỉ cần có nàng tham dự, đệ nhất đó là nàng.
Hơn nữa, nàng từ nhỏ liền xuất trần thoát tục, tuổi còn nhỏ được giao cho danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là một nhân vật lúc ấy lóa mắt nhất.
Một nhân vật như thế, trước nay liền không thiếu kẻ ái mộ, năm đó hoàng thành không biết bao nhiêu người nghĩ mọi cách làm cho nàng vui, lúc ấy mấy hoàng tử của hoàng gia liền từng vì nàng vung tay đánh nhau, chọc đến Hoàng Đế, Hoàng Hậu tức giận.
Mộ Nhẹ Ca nghe đến táp lưỡi, thở dài nói: “Nếu có thể, thật sự rất muốn thấy phong thái mẫu hậu một lần.” Bất quá, nàng nghe đến đó, mới biết được thì ra 《 võ linh chân kinh 》 là Hoàng Phủ lão tướng quân viết cho Hoàng Phủ Úy Thiên, nàng còn tưởng rằng võ công bí tịch này bất quá là Dung Giác ở trên giang hồ làm ra đâu!
Dung Giác yên tĩnh một chút, mới nói: “Tây sương có bức họa, lần tới lấy ra cho ngươi nhìn xem.”
“Được.” Mộ Nhẹ Ca gật đầu, nói chuyện như vậy nàng trước sau lo lắng Dung Giác khó chịu, ôm sát cổ hắn, “Hiện tại Thái Hậu không thích ngươi như vậy, chính bởi vì việc mấy hoàng tử vì mẫu hậu vung tay đánh nhau?” Nhiều hoàng tử say mê xoay quanh Hoàng Phủ Úy Thiên như vậy, vô luận là cha mẹ nhà ai cũng sẽ không cao hứng.
“Một phần thôi.” Dung Giác nói: “ý nghĩa chân chính cũng không phải là chuyện này.”
“Vậy…… Là bởi vì chuyện mẫu hậu tái giá?” Mộ Nhẹ Ca suy đoán.
Đường đường Hoàng Hậu tái giá chẳng phải là đánh mặt mũi hoàng gia sao, Thái Hậu khẳng định vô cùng phẫn nộ.
“Đây cũng là một nguyên nhân, nguyên nhân chân chính cũng không phải là chuyện này.”
“Vậy nguyên nhân chân chính là cái gì?”
“…… Triệu gia diệt môn.”
“A?” Mộ Nhẹ Ca ngây dại, kinh ngạc nói: “Triệu gia diệt môn không phải chuyện giang hồ nhân sĩ làm sao, như thế nào liên lụy đến trên người mẫu hậu?”
“Cho nên ta nói sự tình thật phức tạp, một vòng tròng một vòng, trong lúc nhất thời giải thích không rõ ràng lắm.” Dung Giác thở dài nói, “Chuyện này ngày sau chậm rãi nói.”
“Cũng tốt.” Mộ Nhẹ Ca gật đầu, “Bất quá, mẫu hậu vì sao sẽ trước gả cho phụ hoàng, sau đó lại tái giá với Cơ thúc?” Cơ Tử Diễm gọi Dung Giác một tiếng ca ca, Dung Giác gọi phụ vương của Cơ Tử Diễm là Cơ thúc, nàng cũng hẳn gọi hắn một tiếng Cơ thúc mới đúng.
Dung Giác xoa bóp khuôn mặt Mộ Nhẹ Ca, nói tỉ mỉ cho nàng.
Sinh trưởng ở võ tướng thế gia, Hoàng Phủ Úy Thiên cũng không phải tiểu thư khuê các không ra cửa lớn, ngược lại, nàng cực kỳ thích nghiên cứu học vấn, đối với đồ vật học nàng vĩnh viễn đều siêng năng, thực thích ra ngoài du học.
Du học nhiều kiến thức, lòng dạ rộng lớn, tính cách sơ lãng hào phóng, đối với chính mình xinh đẹp trước nay nàng đều không cảm giác cũng không lắm để ý, càng không hiểu được hoàng thành có bao nhiêu thế gia đệ tử si mê nàng tận xương.
Bắt đầu từ mười một tuổi nàng ra ngoài du học xa xa gần gần, vì làm cho nàng niềm vui, ngay từ đầu có không ít hoàng thành thế gia công tử đi theo nàng, bất quá, nàng du học ngắn thì ba tháng lâu là nửa năm, sau khi đến mười ba tuổi, mỗi năm đều sẽ tốn nửa năm thời gian du học, nửa năm thời gian hồi phủ bồi mẫu thân.
Thế gia đệ tử đều có sứ mệnh gia tộc trong người, hơn nữa có chí hướng của mình, tự nhiên không thể bồi nàng đi khắp nơi, cho nên, về sau, cũng chỉ còn lại một mình nàng.
Lúc nàng mười sáu tuổi, du học đi ngang qua Tước Ngạn, nàng nhận thức phụ vương của Cơ Tử Diễm, Cơ Dật Phong.
Cơ Dật Phong ôn văn nho nhã, tuấn mỹ bất phàm, ở toàn bộ đại lục đều là tiếng tăm lừng lẫy, cũng là nhân vật xuất sắc nhất lúc ấy, hắn học thức cách nói năng không kém Hoàng Phủ Úy Thiên, những thế gia đệ tử hoàng thành căn bản so ra kém, hai người mới quen đã thân.
Tước Ngạn là quốc gia hương hoa, một năm bốn mùa, hoa nở, hoa tàn, hoa nở không ngừng, cũng không gián đoạn hương hoa, nơi đó, mặc dù là thiêu huỷ, cánh hoa nhiều như lá rụng, không giống hoàng thành trong một năm có bốn năm tháng lạnh băng, ngày tuyết buồn tẻ.
Cho nên, Hoàng Phủ Úy Thiên lập tức thích hoàn cảnh Tước Ngạn, cũng tò mò một chỗ có phải thật sự bốn mùa đều mùi hoa bất biến hay không, cho nên quyết định lưu tại nơi đó quan sát một năm.
Một năm thời gian, thay đổi rất nhiều, hơn nữa Cơ Dật Phong vốn dĩ đối Hoàng Phủ Úy Thiên vừa gặp đã thương, một năm thời gian hai người đương nhiên ở bên nhau.
Related Posts
-
Quỷ y độc thiếp-Chương 508
Không có bình luận | Th8 17, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 558
Không có bình luận | Th8 25, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 406
Không có bình luận | Th8 10, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 726
Không có bình luận | Th10 18, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.