Quỷ y độc thiếp-Chương 615
“Dọc theo đường đi đều có người đuổi bắt, chỉ có mẫu tử hai người chúng ta tự nhiên là đi không được.” Thanh âm Dung Giác nhạt nhẽo, “Người của Cơ thúc làm không tồi, là hắn phái người một đường hộ tống.”
Thân nhân Hoàng tộc vì mặt mũi hoàng gia đuổi giết hai người, mà một người khác cũng không phải là thân nhân lại tận lực bảo hộ, các loại tư vị khác biệt, cũng chỉ có thân ở trong mới có thể hiểu.
Mộ Nhẹ Ca ôm sát Dung Giác, lặng im một lát mới hỏi: “Cơ thúc…… Hắn là một người thế nào?”
“Người như thế nào? Ngươi là chỉ phương diện dung mạo hay phương diện tính cách làm người?” Dung Giác hỏi, không đợi Mộ Nhẹ Ca trả lời, lại nói: “Bộ dáng có chút tương tự Diễm Nhi, diện mạo nho nhã, làm người so với thoạt nhìn còn muốn ôn hòa bình dị gần gũi.”
Đánh giá còn rất cao, Mộ Nhẹ Ca nhìn ra được Dung Giác giống như còn rất thích Cơ thúc.
“Hắn cũng chỉ có một hài tử là Diễm Nhi?”
“Ừm.” Dung Giác nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đỉnh đầu Mộ Nhẹ Ca, động tác ôn nhu lưu luyến, tiếng nói ở trong đêm tối yên tĩnh có vẻ dị thường trầm thấp rõ ràng, “Hắn đợi mẫu hậu mười hai năm, nếu mẫu hậu không quay về tìm hắn, hắn đại khái sẽ cả đời không cưới.”
Cả đời không cưới ……
Cái từ này, Mộ Nhẹ Ca chỉ thấy ở phim truyền hình cùng trong sách, vẫn là lần đầu tiên biết có người vì một người khác cả đời không cưới.
Trong lòng Mộ Nhẹ Ca đã kích động, lại bất đắc dĩ, “Cơ thị nhất mạch chỉ còn lại có một mình hắn, hắn còn có thể kiên trì làm được tình trạng này, thật sự không dễ.”
Dân tộc muốn phục hưng, gia tộc muốn lớn mạnh, tình hình chung là không phải do hắn làm càn như thế, hắn chịu áp lực hẳn là không ít.
“Xác thật không dễ.” Dung Giác nhàn nhạt nói, lại cùng Mộ Nhẹ Ca nói một ít chuyện hắn ở Tước Ngạn.
Ở Tước Ngạn, hắn kỳ thật sống thật sự không tồi, Hoàng Phủ Úy Thiên đối với hắn trước sau như một, Cơ thúc đối với hắn coi như là mình sinh ra, một nhà ba người ấm áp dị thường.
Thời gian thoáng cái ba năm.
Ba năm này, hoàng đế vẫn luôn nghĩ đến các loại biện pháp làm Dung Giác trở về Thiên Khải, rốt cuộc đường đường hoàng tử Thiên Khải nuôi ở Tước Ngạn không biết bị bao nhiêu người nhạo báng.
Bất quá, vô luận hoàng đế dùng biện pháp gì, Hoàng Phủ Úy Thiên hờ hững.
Sau lại, bởi vì mấy năm Hoàng Phủ Úy Thiên hoàn toàn không có đi ra ngoài, Dung Giác ngốc tại Tước Ngạn, làm cho trưởng lão bên Tước Ngạn sinh lòng nghi ngờ, lo lắng lãnh thổ Tước Ngạn còn sót lại đều sẽ sửa họ, không ngừng gây áp lực cho mấy người Hoàng Phủ Úy Thiên.
Lúc ấy tình huống cấp bách, Thiên Khải lại từng bước ép bức, mười ba tuổi Dung Giác lẻ loi một mình trở về Thiên Khải.
Đường xá xa xôi, lúc Dung Giác trở lại Thiên Khải, hắn đã mười bốn.
Nam tử mười ba liền thành người, có năng lực cùng tư cách tiến vào xã hội, Dung Phóng chỉ lớn hơn Dung Giác mấy tháng, mười ba tuổi cũng đã sớm xử lý sự vụ, mười bốn tuổi cũng đã ở trong triều có một vị trí nhỏ.
Nhưng mà, lúc Dung Giác trở về, hoàng đế triệu kiến hắn một phen, ban cho hắn một tòa phủ đệ, ngay cả cái gì cũng không có, cho tới bây giờ, hắn ở trong triều đều không có một vị trí nhỏ.
Thì ra, đây là nguyên nhân vì sao hắn vẫn luôn không có vào triều làm quan, hoàng đế Thiên Khải đang đề phòng hắn!
Hắn ở Tước Ngạn, trưởng lão Tước Ngạn đề phòng hắn, hắn Thiên Khải, tất cả thân nhân Thiên Khải cũng đề phòng hắn, nghe giọng Dung Giác lãnh lãnh đạm đạm, Mộ Nhẹ Ca không khỏi có chút đau lòng, nhẹ nhàng hôn hai cái ở cằm hắn.
Hắn kẹp ở hai bên, người hai bên đều không tin hắn, trong lòng hắn hẳn sẽ không dễ chịu, khi đó hắn cũng mới mười ba bốn tuổi, khi đó bên người hắn không có một người thân cận, khi đó hắn bất lực bao nhiêu, mơ hồ bao nhiêu ……
“Làm sao vậy?” Khó được nàng chủ động như thế, Dung Giác cúi đầu nhìn nàng, lại thấy vẻ mặt nàng đau lòng nhìn mình, không khỏi sửng sốt.
Sau đó lại có chút tiêu tan, ôm sát nàng bất đắc dĩ lại yêu thương nhợt nhạt cười, “Đồ ngốc, chuyện cũng đã bao lâu.” Hắn là người, bất lực sẽ có, mơ hồ sẽ có, đau lòng sẽ có, nhưng hắn không phải người bình thường, những cảm xúc đó vừa ra tới hắn liền sẽ tự động che chắn, có một số người, không đáng giá để hắn biểu hiện cảm xúc đó.
Là địch là bạn, là tín nhiệm hay là không tín nhiệm, hắn trước nay đều có thể chuẩn xác phán đoán.
Chưa bao giờ sẽ lãng phí tình cảm cùng cảm xúc không cần thiết.
Mộ Nhẹ Ca không nói, gắt gao ôm hắn, kỳ thật, buổi nói chuyện như vậy mang ra rất nhiều đề tài che dấu cùng bí mật, nhưng nàng không tính toán hỏi lại.
Có chút đồ vật, đã biết và không biết kỳ thật cũng không có khác biệt quá lớn. Nhưng có chút miệng vết thương, nhiều lần bị vạch trần, liền sẽ thương tích đầy mình.
Cảm giác được Mộ Nhẹ Ca dị thường yên tĩnh, trong lòng Dung Giác nổi lên ấm áp, phảng phất có cái gì bị lấp đầy, ấm áp đến ánh nắng tràn ra.
“Ngủ đi.” Dung Giác hôn một chút ở cái trán của nàng, “Thời gian không còn sớm.”
“Được.”
Trước đó hoan ái, nói hơn nữa buổi, sớm đã qua canh năm, kỳ thật Mộ Nhẹ Ca đã sớm mệt mỏi, nghe vậy liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, Mộ Nhẹ Ca tỉnh muộn, chờ lúc nàng tỉnh lại Dung Giác đã không ở trong phòng, hỏi người biết hắn sớm đã đi ra ngoài làm việc.
Mộ Nhẹ Ca ăn cơm sáng, liền đi xem Cơ Tử Diễm, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của hắn vẫn nắm cây bút lông, gian nan ghé vào trên mặt bàn cùng quản gia tập viết.
Mộ Nhẹ Ca nhìn Cơ Tử Diễm, ngay cả bút cũng cầm thật sự gian nan, nhưng học được dị thường nghiêm túc, bỗng nhiên nghĩ tới đêm qua Dung Giác nói.
Hắn sinh ở hoàng tộc Tước Ngạn, cha mẹ hòa thuận yêu nhau, hắn vốn có một cuộc sống hoàn mỹ như ý, nhưng tuổi nhỏ cha mẹ chết thảm, phải rời xa nơi chôn nhao cắt rốn, dựa vào huyết mạch quốc tặc chảy xuôi đối với hắn mà nói cũng là thân nhân duy nhất, hắn làm sao không thể thương?
Mộ Nhẹ Ca âm thầm thở dài một tiếng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nàng vốn muốn cùng hắn trò chuyện, nhưng nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc, nàng liền tính toán không quấy rầy hắn.
Đang lúc xoay người rời đi, quản gia lại thấy được nàng, “Vương phi!”
Cơ Tử Diễm vừa nghe, hai mắt lấp lánh, ném bút lông trong tay, nhảy xuống cao ghế, cọ cọ cọ chạy tới, “Tiểu mẫu thân, ngươi tới rồi?”
Mộ Nhẹ Ca không thể không xoay người lại, khom lưng ôm lên hài tử túm làn váy nàng không bỏ một phen, ở trên khuôn mặt tròn trỉn của hắn hôn một cái, vừa đi vào trong vừa hỏi: “Vừa rồi đang tập viết?”
“Vâng! Luyện hơn một canh giờ.” Cơ Tử Diễm gật đầu thật mạnh, hai mắt rực rỡ lấp lánh nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng cầu khen ngợi.
Hơn một canh giờ?
Cái mùa này, một canh giờ trước vừa mới tờ mờ sáng đi? Hắn dậy sớm như vậy?
Mộ Nhẹ Ca hoài nghi, nhìn về phía quản gia, quản gia cười không nói.
Mộ Nhẹ Ca vừa thấy, liền biết đứa nhỏ này ngữ khí có chút khoa trương.
Nàng cũng không vạch trần, sờ sờ đầu hắn, lại hôn hắn một chút, “Ừm, rất ngoan, ta đi xem ngươi viết thế nào.”
Mộ Nhẹ Ca đặt tiểu thí hài trên ghế cao hắn ngồi trước đó, sau đó cầm lấy bảng chữ mẫu trên bàn cẩn thận xem.
Nói thực ra, tiểu thí hài tuy rằng mới ba tuổi, nhưng có lẽ ở bên Tước Ngạn có áp lực ở, đã sớm đã có người dạy hắn biết chữ, hắn đã có thể nhận được rất nhiều chữ.
Nó nhỏ, nắm bút khó khăn, nhưng chữ cũng hơn tiểu hài tử năm sáu tuổi.
“Không tồi.” Mộ Nhẹ Ca nhìn bảng chữ mẫu, không khỏi khen ngợi.
Tiểu thí hài lắc chân, vui thích cười.
Related Posts
-
Quỷ y độc thiếp-Chương 721
Không có bình luận | Th10 18, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 424
Không có bình luận | Th8 13, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 345
Không có bình luận | Th8 2, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 649
Không có bình luận | Th9 28, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.