Quỷ y độc thiếp-Chương 654
Bọn người Đoạn Vương gia tuy rằng ở thôn trang này, bất quá, Mộ Nhẹ Ca lại chưa từng đến nhìn bọn họ cùng bọn họ dùng bữa.
Lúc dùng bữa, Mộ Nhẹ Ca lơ đãng hỏi, mới biết được bởi vì Hoàng Phủ Lăng Thiên, Đoan Mộc Lưu Nguyệt tuy rằng đáp ứng Đoạn Vương gia để cho một nhà ba người bọn họ ở lại, nhưng cũng phân chia khu vực đi lại cho bọn hắn, cũng không cho phép bọn họ tùy ý đi lại.
Đối với cách làm này của Đoan Mộc Lưu Nguyệt, Mộ Nhẹ Ca không phản đối chỉ là có chút kỳ quái, “Đoạn Vương gia tốt xấu ở hoàng thành cũng hô mưa gọi gió, hắn ở chỗ này, các ngươi làm vãn bối, không đi gặp một phen không sợ để người phê bình kín đáo?”
Nguyên Vị An hừ hừ: “Giác Vương Phi, đây là ngươi cũng không biết, lúc trước Đoạn thế tử chính là đắc tội qua không ít người chúng ta, Đoạn Vương gia ước gì chúng ta không đi gặp bọn họ đấy!”
“À?” Đối với Đoạn thế tử vẫn luôn chưa từng xuất hiện ở trong vòng luẩn quẩn thế gia đệ tử cùng Đoan Mộc Lưu Nguyệt, Mộ Nhẹ Ca vẫn luôn rất hiếu kì, “Hắn đắc tội các ngươi như thế nào?”
“Chuyện cũ năm xưa không không cần nhắc tới.” Đoan Mộc Lưu Nguyệt liếc nhìn Mộ Nhẹ Ca cùng Dung Giác một cái: “Hiện giờ hắn cần nhất hẳn là ngươi cùng Diêm Vương sống đi?”
Đoan Mộc Lưu Nguyệt vừa nói ra, ánh mắt Dung Giác phát lạnh, độ ấm toàn bộ thính tử trong nháy mắt giảm xuống vài độ.
Đám người Đoan Mộc Lưu Nguyệt lưng phát lạnh, liền không dám ở trước mặt Dung Giác nhắc lại đề tài này.
Bởi vì Dung Giác thật sự để ý một nhà ba người Đoạn vương phủ, Mộ Nhẹ Ca hai ngày sau đều không có gặp qua một nhà ba người Đoạn Vương gia.
Mộ Nhẹ Ca tự nhiên cũng không thích một nhà ba người Đoạn Vương gia ở chỗ này, cho nên đến ngày thứ ba, nàng suy nghĩ hẳn là làm như thế nào mới có thể để cho bọn họ đi mau chút, quản gia lại nói cho nàng: “Bọn Đoạn Vương gia buổi chiều hôm trước liền rời đi.”
Mộ Nhẹ Ca sửng sốt, “Buổi chiều hôm trước? Ngươi xác định?” Hôm trước còn không phải là ngày Dung Giác thay nàng đi xem Đoạn thế tử sao?
Thân thể Đoạn thế tử vô cùng suy yếu, không nên xóc nảy, Đoạn Vương phi yêu thương Đoạn thế tử như thế, sao có thể nở để hắn ở thời khắc mấu chốt trở về?
Quản gia cúi đầu: “Chắc chắn.”
Mộ Nhẹ Ca cảm thấy kỳ quái, nâng hàm nháy mắt hỏi hắn: “Biết bọn họ vì sao vội vàng trở về như thế không?”
“Nghe nói là sản nghiệp ở hoàng thành xảy ra vấn đề, cần chạy về xử lý.”
Sản nghiệp Hoàng thành?
Tâm tư Mộ Nhẹ Ca vừa chuyển, lập tức hiểu rõ, dở khóc dở cười nói: “Đây không phải chủ ý của Vương gia?”
Đoạn Vương gia ở hoàng thành có địa vị gì?
Sản nghiệp hoàng thành của hắn cũng không phải tùy tùy tiện tiện liền sẽ ra vấn đề, trừ phi là có người cố ý vì chuyện này.
Mà ở phương diện quyền cùng buôn bán đều áp đầu Đoạn Vương gia, toàn bộ hoàng thành chỉ có Dung Giác.
Quản gia cười, không đáp, bất quá không có phủ nhận là đúng.
Mộ Nhẹ Ca cười tủm tỉm, “Vương gia làm khá tốt, lần trước thù Đoạn Vương gia chúng ta còn không có báo tốt đâu!”
Quản gia kinh ngạc, “Chúng ta không phải yêu cầu Đoạn Vương gia tình báo sao, Vương gia làm như vậy ngài không phản đối?”
“Ta vì sao phải phản đối?” Mộ Nhẹ Ca hừ nói: “Tuy rằng ta cùng bọn họ nói điều kiện giao dịch, nhưng công việc là công việc, cũng không có một chút quan hệ tới chuyện buôn bán!”
Quản gia: “Vương phi nói đúng.”
“Đúng rồi, Vương gia ở đâu?” Bây giờ là buổi chiều, hiện tại nàng ngủ trưa một giấc có thể ngủ đến hai canh giờ, hiện giờ mới vừa tỉnh lại, bất quá trong phòng cũng không có bóng dáng Dung Giác.
Quản gia nhìn Mộ Nhẹ Ca, trên mặt ý cười rõ ràng, trả lời: “Gần sông nhỏ này không có lư ngư, Vương gia nghe nói bên bình nguyên sơn trang có một cái sông, nơi đó có lư ngư, liền đi thả câu.”
“Bên bình nguyên sơn trang?” Bởi vì chuyện mang thai, hiện tại nàng càng ngày càng thích ăn, lúc ăn cơm trưa than một câu muốn ăn cá lư hấp, khi đó nàng chỉ tùy ý nói, lại không nghĩ rằng Dung Giác lại đặt nó ở trong lòng.
Còn cố ý đi câu!
“Đúng vậy.”
Mộ Nhẹ Ca thầm thở nhẹ một hơi, xốc chăn lên, từ trên giường đi xuống, vừa mang giày vừa hỏi: “Vương gia đi khi nào?”
“Ngài mới vừa ngủ không lâu.” Quản gia nói: “Ước chừng có hơn một canh giờ.”
“Ta cũng đi xem.”
“Vương phi, ngài vẫn chớ có đi ra ngoài cho thỏa đáng.” Quản gia vội khuyên: “Đường đi qua lại phải trên một canh giờ, hơn nữa bờ sông vẫn có gió lớn……”
“Không quan hệ.” Mộ Nhẹ Ca đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa sảng khoái nói: “Thân thể của ta tốt, làm sao sợ xóc nảy cùng một chút gió? Dẫn ta đi!”
Quản gia khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể đưa Mộ Nhẹ Ca đi.
Bờ sông cách thôn trang đình viện ước chừng tốn nửa canh giờ xe mới đến. Xuống xe ngựa, phải đi qua một con đường nhỏ, mới nhìn đến sông.
Mộ Nhẹ Ca đi được mấy mét, rất xa ở một chỗ thạch lâm bóng loáng, nhìn thấy Dung Giác một thân bạch y, lẳng lặng ngồi ở trên tảng đá.
Bờ sông gió lớn, vạt áo hắn tung bay, trong tay cầm một cái cần câu, thần sắc thanh quý yên lặng, từ xa nhìn lại, rất có dáng vẻ tiên nhân phiêu dật.
Thật là đẹp mắt……
Mộ Nhẹ Ca xa xa nhìn, không khỏi thở dài.
Nàng đối với mỹ nhân kỳ thật không có gì cảm giác, bất quá, Dung Giác hiển nhiên bất đồng, vô luận nàng nhìn Dung Giác bao lâu, đều sẽ không chán, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy hắn đẹp.
Thả câu kiêng kị ầm ĩ, lo lắng cho mình sẽ quấy nhiễu hắn, cho nên lúc đi tới, nàng cố ý thả nhẹ bước chân.
Bất quá, ở khoảng cách còn có mấy chục bước tới, Dung Giác cũng đã phát hiện nàng, buông cần câu trong tay xuống, dùng một khối đá ngăn chận, nhíu mày đi tới: “Sao ngươi lại tới đây?” Nói xong, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn về phía quản gia.
“Tốt, đừng dùng ánh mắt này nhìn người ta, là ta muốn lại đây.” Mộ Nhẹ Ca kéo cánh tay hắn, đôi mắt nhìn về phía địa phương hắn thả câu, hỏi: “Có thu hoạch không?”
Dung Giác không nói.
Mộ Nhẹ Ca nhướng mày, nhìn sắc mặt của hắn, xem bộ dáng, tình huống không quá lạc quan.
Nàng cũng chưa nói cái gì, ôm cánh tay Dung Giác, liền muốn đi tới bên kia xem.
“Đi chậm một chút.” Dung Giác dắt tay nàng, “Nơi này nhiều đá, dễ dàng va chạm.”
“Ừm.” Mộ Nhẹ Ca cảm thấy chính mình không phải người tùy tùy tiện tiện sẽ té ngã, nhưng vẫn thả chậm tốc độ.
Lần này Dung Giác tới thả câu, mang theo một cái thùng gỗ, lúc Mộ Nhẹ Ca đi qua xem, liền nhìn đến thùng gỗ vắng vẻ, chỉ có mấy con cá nhỏ ở bên trong.
Ra tới lâu như vậy, chỉ câu được mấy con cá nhỏ, cũng khó trách sắc mặt Dung Giác không tốt.
“Tốt, đừng nhìn.” Dung Giác hiển nhiên không thích Mộ Nhẹ Ca nhìn đến một mặt hắn thất bại, môi mỏng khẽ nhấp, kéo tay nàng, đem nàng kéo đến một bên không cho nàng nhìn, “Đợi lát nữa nhất định có thể câu được lư ngư lớn.”
Mộ Nhẹ Ca nhìn vẻ mặt hắn kiêu ngạo, cố nén không cười, bất quá, nhìn xem nước sông này, không khỏi nói: “Nhưng nơi này không nhất định.”
“Khụ khụ!” Quản gia ho nhẹ một tiếng ý bảo Mộ Nhẹ Ca đừng đả kích tính tích cực của Dung Giác, rốt cuộc sắc mặt Dung Giác đã đủ khó coi.
Dung Giác liếc mắt nhìn hắn.
“Tốt, đừng tức giận.” Mộ Nhẹ Ca nhẹ giọng chỉ ra, “Ở chỗ này, nơi này không phải dòng suối nhỏ thôn trang, nơi này dòng nước chảy xiết, là rất khó câu cá.”
Dung Giác nhíu mày: “Không phải dòng nước chảy xiết, cá mới sinh nhiều sao?”
“Ai nói?” Quy luật quỷ gì?
“Khụ khụ!” Quản gia lại khụ một tiếng, “Lão nô hỏi Đoan Mộc thế tử, Đoan Mộc thế tử nói cho lão nô như thế.”
Related Posts
-
Quỷ y độc thiếp-Chương 079
Không có bình luận | Th7 6, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 039
Không có bình luận | Th7 4, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 367
Không có bình luận | Th8 7, 2017 -
Quỷ y độc thiếp-Chương 019
Không có bình luận | Th6 30, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.