Sẽ có Thiên Sứ thay anh yêu em-Chương 006
Chương 6:Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn qua Trịnh Hạo Dương, trong phòng học có các sinh viên thấp giọng trộm ngữ, ngoài cửa sổ có chim bay vỗ cánh xẹt qua lá cây, thế giới có vẻ bỗng nhiên trở nên như vậy tiếng động lớn rầm rĩ, trong đầu của cô một mảnh hỗn loạn.
Trên giảng đài, ánh mắt Trịnh Hạo Dương cũng tìm được cô.
Anh ánh mắt đen kịt.
Giống như đêm tối giống như đen kịt ánh mắt xuyên qua từng dãy chỗ ngồi ngưng mắt nhìn đến trên người cô sau cùng phòng học.
Anh nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh, sắc mặt có chút tái nhợt, hàm răng cắn môi dưới, ngón tay đem bút máy nắm rất chặt, thất thần cổ, “Cách ——” một tiếng, ngòi bút ở trên vở vạch phá đường thật sâu.
Mà ở bên người cô.
Doãn Đường Diệu chính nằm sấp ngủ trên bàn học, anh hô hấp đều đều, khóe môi có buông lỏng vui vẻ, cái gì cũng không có nghe được, cái gì cũng không có thấy, không biết lớp học lại chuyển đã đến một học sinh mới chuyển trường.
“Trịnh Hạo Dương đồng học, ngươi tìm chỗ ngồi đi, lập tức bắt đầu học.” giáo viên hướng dẫn nói xong đã đi ra phòng học.
Lớp thương mại quốc tế khóa 2 các sinh viên thấp giọng bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận nghị luận khai, việc lạ mỗi năm có, năm nay đặc biệt nhiều. Tiểu Mễ ở giữa học kỳ chuyển trường học tới cũng đã đủ hiếm có và kỳ lạ rồi, không thể tưởng được còn có càng hiếm có và kỳ lạ đấy! Khoảng cách học kỳ chấm dứt chỉ có một tháng nữa à, mị lực Thánh Du lúc nào biến lớn như vậy, Ân, có lẽ chiêu bài Thanh Viễn khắp thiên hạ xa không có trong truyền thuyết như vậy tiền sáng lóng lánh nha.
Trịnh Hạo Dương đi xuống bục giảng, dọc theo chỗ ngồi cổ lối đi nhỏ đi tới. Trên mặt anh không có biểu lộ gì, nhưng thẳng tắp lưng cùng đêm khuya như tròng mắt đen nhánh cho người cảm giác mãnh liệt kiêu ngạo.
Các nữ sinh có chút ít hưng phấn, nguyên một đám giả bộ như thu thập trên mặt bàn đồ vật, hy vọng anh có thể ngồi vào chính mình chỗ bên cạnh.
Ánh mắt của anh căn bản không có nhìn thấy những…này.
Thẳng tắp đi về hướng phía sau phòng học.
Tiểu Mễ có thể cảm giác được bước chân anh đi tới, từng bước một, gấp gáp trầm trọng đến làm cho cô thở không nổi. Cô dùng sức hô hấp, nắm chặt bút trong tay, nhưng mà không biết có dùng sức quá mạnh hay không, bút từ trong tay chảy xuống, ở mặt bàn đạn xem thử, sau đó “cạch” rơi xuống mặt đất.
Bút máy trên mặt đất lăn đi.
Một đôi giày da đen kịt, bút máy đứng ở nó phía trước.
Trịnh Hạo Dương nhặt bút máy nhỏ lên.
Chẳng biết tại sao, lúc anh dùng một mét chín thân cao xoay người lại nhặt cái con kia nho nhỏ bút máy, lớp thương mại quốc tế khóa 2 vô cùng nhiều nữ sinh bỗng nhiên có loại cảm giác sợ hãi thán phục.
Anh đem bút máy đưa cho cô.
“Cám ơn.” Tiểu Mễ thấp giọng nói, không có ngẩng đầu nhìn anh.
Cô duỗi tay đi lấy anh ngón giữa bút máy, anh lại đem bút máy nắm chặt, nắm rất nhanh, giống như vĩnh viễn không chịu buông ra. Cô liền giật mình, ngón tay cứng trên bút máy. Ước chừng đã qua lưỡng ba giây đồng hồ về sau, anh kéo tay của cô, đem bút máy để vào cô lòng bàn tay, sau đó đem ngón tay của cô khép lại.
Tay của anh thật mát.
Tiểu Mễ cắn chặt bờ môi, rốt cục ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt của anh ủ dột ảm đạm, ánh sáng giống như Ưng ngày xưa có vẻ bị thương tổn.
Anh trầm mặc xoay người rời khỏi.
Ngồi vào chỗ trống bên cạnh, anh và Tiểu Mễ chỉ cách một cái lối đi nhỏ khoảng cách. Trầm mặc, anh bắt đầu sửa sang lại sách vở văn phòng phẩm.
“Này! Anh là ai? !”
Doãn Đường Diệu buồn bực rống, gặp quỷ rồi, mở to mắt đệ nhất khắc đã nhìn thấy tiểu tử kia cầm chặt tay Tiểu Mễ! Rõ ràng dám cầm chặt tay của cô! Mà bộ dáng cô một bộ suy nghĩ xuất thần!
Tiểu Mễ lại càng hoảng sợ: “Ngươi đã tỉnh?”
“Ta hỏi ngươi anh là ai? !” Doãn Đường Diệu trừng cô, nóng tính văng khắp nơi.
“Nha… Anh…” Cô do dự xuống, cố gắng bài trừ đi ra mỉm cười, “Anh là mới chuyển đến chuyển trường học sinh.”
“Từ nơi nào chuyển đến?”
“… Thanh Viễn.”
Lại là Thanh Viễn. Doãn Đường Diệu dò xét cô, mi tâm bắt đầu không được tự nhiên nhăn mà…, tỉ mỉ dò xét cô: “Ngươi biết anh?”
Tiểu Mễ cúi đầu nhìn sách giáo khoa, hàm hồ nói: “Ha ha, thầy giáo vừa rồi giới thiệu đã qua.”
“Mễ Tình!”
Doãn Đường Diệu một tiếng này rống được toàn bộ đồng học nhìn sang, vừa đẩy cửa vào quốc tế tài chính giáo sư cũng lắp bắp kinh hãi.
Trịnh Hạo Dương quay đầu nhìn về phía Doãn Đường Diệu, ánh mắt của anh thật tối.
Doãn Đường Diệu cũng trừng hướng anh.
Lớp thương mại quốc tế khóa 2 các sinh viên ở bên trong quỷ dị yên tĩnh coi như có thể nghe được hai người bọn họ ánh mắt đang đối mặt bào phát ra ánh lửa “Đùng đùng không dứt”.
“Học! Chào thầy giáo!”
Lớp trưởng Thành Viện đứng lên hướng giáo sư hành lễ, những bạn học khác đi theo cô hô. Trịnh Hạo Dương quay đầu trở lại, chuyên tâm nghe giảng bài.
Tiểu Mễ giật nhẹ quần áo Doãn Đường Diệu, hết sức cẩn thận nhìn xem trên mặt anh ẩn nhẫn nóng tính, hạ giọng nói: “Học đây này.”
“Học thì sao!” Anh buồn bực rống, “Nói, anh là ai? !” Cô nhìn ánh mắt của anh, căn bản không thể nào là mới nhận thức. Nhất là ánh mắt tiểu tử kia nhìn Tiểu Mễ, quả thực không thể chịu đựng được!
“Ta phải ghi chép…” Cô đem thanh âm ép tới thấp hơn.
“Làm ghi chép cái gì!”
“Đem bút ký làm tốt, tương lai lúc ngươi ôn tập thi, khảo thi đến ưu tú nắm chắc mới càng lớn chút ít ah.” Cô mỉm cười đáng yêu đối với anh, con mắt cong cong giống như vầng trăng.
“Thiên tài hiếm có ưu tú.” Anh lầm bầm nói, đối mặt nụ cười của cô, trong nội tâm nóng tính không hiểu thấu tiêu tán rồi.
“Ngươi cũng không ngủ nữa, cái này tài chính giáo sư khóa nói được rất tốt đấy.”
“Muốn chết ah! Ai cần ngươi lo ta!” Doãn Đường Diệu trừng cô liếc, lại lần nữa nằm sấp quay trở lại trên bàn học. Ân, buổi chiều ánh mặt trời quá chướng mắt, không thích hợp nghe giảng bài, chỉ thích hợp ngủ.
“Ngủ quá nhiều sẽ biến heo…” Cô nhỏ giọng nói thầm.
“Phanh!”
Một cái gõ khi cô cái trán vang to!
Tiểu Mễ thấp giọng rên rỉ, ô, anh không phải đã ngủ chưa, như thế nào trả nghe được đến.
Trong lúc ngủ mơ Doãn Đường Diệu giật ra một cái sâu sắc nở nụ cười, tựa như đứa bé. Tiểu Mễ lẳng lặng nhìn qua anh sợ run, giáo sư tài chính giảng nội dung toàn bộ bay bổng từ cô bên tai lướt qua.
Cô cứ như vậy vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Im lặng thủ ở bên cạnh anh.
Buổi chiều khóa đảo mắt đã xong.
Doãn Đường Diệu trọn vẹn ngủ đến trưa, anh ngáp từ trên bàn học đứng lên, trên người mỗi khối xương cốt đều là đau nhức đấy. Anh vừa hoạt động gân cốt, vừa lười biếng nói: “Trong chốc lát mang ngươi đi một nơi.”
Tiểu Mễ thu thập sách giáo khoa: ” nơi nào?”
“Đi thì biết! Hỏi nhiều như vậy!” Anh không kiên nhẫn nói, sau đó nhìn cô. Cô mặc một bộ màu trắng váy liền áo, ngắn ngủi lông xù tóc, ánh nắng mặt trời ở bên trong, cả người hình như là trong suốt đấy.”Ngươi…”
“Như thế nào?”
“Khục, hôm nay rất đẹp.” Anh thanh âm rất hàm hồ, Tiểu Mễ thiếu chút nữa nghe không rõ sở.
“Ah, ha ha.”
“Vì cái gì mặc đồ trắng?” Ngoại trừ lần thứ nhất “Cuộc hẹn” lần kia anh cho cô quần màu tím, giống như cô có vẻ vĩnh viễn mặc chính là màu trắng.
“Màu trắng, là màu thiên sứ.” Cô mỉm cười.
“Thiên sứ?” Vì cái gì cô thích thứ đồ vật quỷ đọng ở bên miệng.
“Ân. Thiên sứ thánh khiết nhất không rảnh, cho nên chúng ưa thích màu trắng, nếu như ăn mặc quần áo màu trắng, thiên sứ tìm ra được sẽ tương đối dễ dàng.”
“Tìm cái gì?” Doãn Đường Diệu không hiểu thấu, như thế nào càng nói càng nghe không hiểu rồi.
“Tiểu Mễ.”
thanh âm trầm thấp như đêm tối tiến đến.
Tiểu Mễ tay run lên, sách giáo khoa “Cạch~” ngã xuống trên mặt đất. Cô sợ vội khom lưng đi nhặt, trời ạ, thật vô dụng, tại sao tay chân vụng về chân tay luống cuống.
Manga định dạng như ——
Hai cánh tay đồng thời xuất hiện ở phía trước tay của cô.
Cô sửng sốt.
Một tay đoạt sách nhặt lên trước, “Bộp~” ném vào cô trong ngực, sau đó một cái gõ quen thuộc tìm được trán của cô.
“Đần chết rồi! chút nữa gặp bạn bè của ta, không được mất mặt như vậy, có nghe hay không!” Doãn Đường Diệu tức giận nói. Từ lúc học sinh mới chuyển trường bước vào phòng học, cô mà bắt đầu không bình thường, trong này nhất định có quỷ.
“Nha.”
Tiểu Mễ xoa xoa đầu, cười xấu hổ.
“Hướng cô xin lỗi.”
Trịnh Hạo Dương đứng trước mặt Doãn Đường Diệu, một mét chín thân cao có loại bức người lực áp bách, anh nhìn gần Doãn Đường Diệu, ánh mắt đông lạnh.
“Ngươi là ai!” Doãn Đường Diệu nhíu mày.
“Cô không phải người có thể cho ngươi khi dễ.” Trịnh Hạo Dương nhìn xem dấu màu hồng cái trán Tiểu Mễ, trong nội tâm đau xót, “Hướng cô xin lỗi!”
“Ta không có sao! Tuyệt không đau nhức!” Tiểu Mễ vội vàng không ngớt lời nói.
“Cô với ngươi có quan hệ gì! Của tôi…” Doãn Đường Diệu trừng liếc Tiểu Mễ, “Bạn gái của ta, ta thích hung cô ưa thích mắng cô, liên quan ngươi cái rắm!”
“Bạn gái? …”
ánh mắt trầm thống từ từ xem hướng Tiểu Mễ.
“Ngươi —— là bạn gái của anh?”
Tiểu Mễ cắn môi, trong ánh mắt trầm thống tận xương của Trịnh Hạo Dương, cô bỗng nhiên không cách nào hô hấp.
Bạn cùng lớp chúng còn có một chút không có ly khai, các cô tò mò đánh giá ba người phía sau phòng học. Mặt mũi Doãn Đường Diệu tràn đầy nộ khí, áp lực úc đau nhức Trịnh Hạo Dương, giữa bọn họ, Tiểu Mễ đứng đấy sắc mặt tái nhợt.
Buổi chiều ánh mặt trời trong phòng học nhẹ nhàng chiếu rọi.
Bên cửa sổ lá cây trong suốt mùi thơm ngát.
Doãn Đường Diệu chậm rãi quay đầu, anh trừng mắt thật lâu không nói gì Tiểu Mễ: “Này! Nói cho anh biết, ngươi là bạn gái của ta phải không!”
Lần thứ nhất nhìn thấy Tiểu Mễ như vậy.
Sắc mặt cô tái nhợt được có vẻ linh hồn kéo ra đi ra ngoài, cô đứng ở nơi đó, ánh nắng mặt trời ở bên trong, lại có vẻ anh không cách nào duỗi tay chạm đến đạt được.
“Có nghe hay không! Nhanh nói cho anh biết!” đáy lòng Doãn Đường Diệu một hồi không khỏi bối rối, anh bắt đầu dùng sức lay động bả vai Tiểu Mễ.
“Ngươi buông cô ra!”
Trịnh Hạo Dương bắt lấy tay của anh.
“Phanh ——!”
Doãn Đường Diệu một quyền đánh mặt Trịnh Hạo Dương lệch đi!
“Hạo Dương!” Tiểu Mễ kinh hô, tiến lên đở lấy Trịnh Hạo Dương bị đánh có chút lảo đảo. Lúc này, cô đã kinh hoảng tới thần, dùng sức hít thở, lại để cho chính mình tỉnh táo.
Máu mũi chậm rãi chảy xuôi đi ra.
Tiểu Mễ vội vàng móc ra khăn tay, nhón mũi chân, giúp Trịnh Hạo Dương lau. Anh đè lại khăn tay, cũng đè lại ngón tay của cô. Cô ngẩn người, vội vàng đem tay rút ra, có chút bất an nhìn về phía Doãn Đường Diệu.
Doãn Đường Diệu lại bình tĩnh lại kỳ dị.
Anh lạnh lùng dò xét Tiểu Mễ cùng Trịnh Hạo Dương đứng chung một chỗ: “Ngươi cùng anh trước kia quen biết.” Những lời này không phải nghi vấn, là trần thuật.
“Chúng ta từ nhỏ tựu cùng một chỗ.” Trịnh Hạo Dương trầm giọng nói.
“Câm miệng! Ta hỏi chính là cô!” ánh mắt Doãn Đường Diệu lạnh như đao, thẳng tắp chằm chằm vào Tiểu Mễ, “Nói!”
“… Đúng vậy”
“Anh thích ngươi?”
Tiểu Mễ im lặng. Cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
“Ta có thích cô hay không, không liên quan ngươi.” Trịnh Hạo Dương cầm chặt bờ vai của cô, nói khẽ với cô nói, “Chính là anh sao? Chính là anh có…”
“Trịnh Hạo Dương!” Tiểu Mễ hoảng sợ cắt lời anh.
Trịnh Hạo Dương cười khổ: “Trên đời rõ ràng còn sẽ có chuyện như vậy…”
“Mễ Tình, ” Doãn Đường Diệu mỗi chữ mỗi câu, “Nói cho ta biết, ngươi cùng anh tầm đó là quan hệ như thế nào?” Lạnh như băng đọng lại trong cơ thể anh huyết dịch, anh cảm giác mình tựa như ngu ngốc nhất trên đời.
“Tôi…” Tiểu Mễ biết rõ anh đã hiểu lầm, Nhưng Trịnh Hạo Dương đột nhiên xuất hiện làm cho cô trong lòng một đoàn đay rối. Cùng Hạo Dương là quan hệ như thế nào? Nói anh là Dực bạn bè tốt nhất? Nói anh vẫn luôn ưa thích chính mình? …
“Ta cùng anh trước kia là đồng học.”
Cô rốt cục nghĩ vậy câu nói, cúi đầu xuống.
“Chỉ là đồng học mà thôi?” Doãn Đường Diệu lạnh lùng ngưng mắt nhìn cô, bóng dáng cô cùng tiểu tử kia đứng chung một chỗ, lại để cho anh hận không thể lại đau nhức đánh anh rất nhiều quyền.
“Ân.” Cô miễn cưỡng gật đầu, mười ngón cứng ngắc xoắn cùng một chỗ.
Doãn Đường Diệu trừng mắt cô.
Cô đang lừa gạt anh.
Đây là cô lần thứ nhất lừa gạt anh, hay đều đang dối gạt anh? !
“Theo ta đi.”
Trịnh Hạo Dương rốt cuộc nghe không nổi nữa, anh bắt lấy cánh tay của cô, hướng cửa phòng học đi đến. Tiểu Mễ giãy giụa, không được, cô không thể đi, Doãn Đường Diệu đã tức giận, anh không bào phát lạnh lùng ngược lại so đánh người trả muốn đáng sợ.
“Thả ta ra! Hạo Dương! Ta không thể đi, ta có việc…” Cô cố gắng muốn từ trong lòng bàn tay giãy giụa đi ra anh.
“Ngươi có chuyện gì? !” Trịnh Hạo Dương thanh âm cũng đã đến bão tố tiến đến trước khi.
“Tôi…”
Tiểu Mễ cắn môi, cô nhìn về phía phòng học phía sau Doãn Đường Diệu.
Doãn Đường Diệu lẻ loi trơ trọi đứng ở nơi đó.
Ánh nắng mặt trời đem bóng dáng của anh nghiêng nghiêng quăng trên mặt đất.
Cánh mũi đính kim cương lòe ra rét lạnh quang.
Anh lạnh lùng nhìn qua cô.
“Nếu như ngươi cùng anh đi, sẽ thấy không muốn nói chuyện với tôi.”
Thanh âm của anh so kim cương lãnh mang trả muốn lạnh như băng.
“Ta cũng có sự tình nói cho ngươi!” Trịnh Hạo Dương đè nén tức giận, “Không muốn theo ta đi lời mà nói…, như vậy chúng ta tựu trong phòng học nói!” Vì cái gì, chỉ là một cái nhận thức không đến một tháng tiểu tử, cô dĩ nhiên cũng làm như thế hết sức cẩn thận dùng sức giữ gìn.
“Ngươi ——!” Tiểu Mễ kinh hoảng quay đầu lại. trong mắt Trịnh Hạo Dương, cô thấy được liều lĩnh trầm thống. Anh… Anh chuyện gì đều làm ra được…
mặt Trịnh Hạo Dương băng bó đem cô kéo ra khỏi phòng học, cô thậm chí không hề tới kịp giải thích cùng Doãn Đường Diệu.
Nhìn xem cô cùng tiểu tử kia ly khai, sắc mặt Doãn Đường Diệu bắt đầu tái nhợt, ngón tay của anh có chút phát run.
“Rầm ——!”
Đất rung núi chuyển nổ mạnh!
Doãn Đường Diệu một cước đạp bàn lật ra phía trước!
Trong phòng học trả còn mấy cái đồng học, các cô sợ tới mức khuôn mặt thất sắc.
“Nhìn cái gì! Toàn bộ cút cho ta ——! !”
***
Lúc chạng vạng tối băng điểm điếm, trời chiều ửng đỏ xuyên qua cửa sổ thủy tinh tràn ngập tiến đến. Trong tiệm người không nhiều lắm, chỉ có mấy khách nhân, không khí rất Yên Lặng. Gần cửa sổ mà ngồi một cái nam sinh cùng một người nữ sinh đã đã trầm mặc thật lâu thật lâu. Nam sinh trước mặt nước đá chưa bao giờ động đậy, nữ sinh trước mặt vốn trà nóng sớm đã nguội rồi.
“Cùng ta trở về.”
rốt cục Trịnh Hạo Dương mở miệng, thanh âm đông lạnh ủ dột. Anh không thể nhìn cô bởi vì làm một nguyên nhân hoang đường làm ra chuyện hoang đường như vậy.
“Không.”
Anh ngẩng đầu, trong ánh mắt tóe ra lăng lệ ác liệt quang:
“Anh không phải Dực!”
Tiểu Mễ xiết chặt ống hút trong tay: “Hạo Dương, ngươi trở về đi. Ngươi học xuất sắc như vậy, lại quay lại đi Thanh Viễn chỗ đó cần phải cũng sẽ không có vấn đề.”
“Trừ phi ngươi theo ta cùng đi!” Trong giọng nói không có bất kỳ chỗ trống thương lượng.
Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn anh.
Anh vẫn giống cùng trước kia, chỉ cần là anh nhận định sự tình, thật giống như không…nữa nhượng bộ cùng vòng qua vòng lại khả năng.
“Không.” Cô nói cho anh biết.
“Tiểu Mễ!”
Từ khi biết cô, cô đã đối với anh nói vô số “Không”. Dực ưu tú xuất sắc, ngày đó người giống như gia hỏa là anh không cách nào đả bại đấy, anh cũng không thể nói gì hơn. Nhưng Dực đã chết, vì cái gì cô vẫn còn tiếp tục đối với anh nói “Không” !
Tiểu Mễ trầm mặc sau nửa ngày.
“Ngươi trở về đi, chỉ chưa từng có nhận thức qua tôi.”
Nói xong, cô đứng người lên chuẩn bị ly khai.
Trịnh Hạo Dương tức giận rồi, anh một phát bắt được tay của cô, dùng sức kéo đến ngã ngồi quay trở lại trên chỗ ngồi! “Muốn ta cho ngươi biết bao nhiêu lần, ngươi mới có thể nhớ rõ! Dực chết rồi! Anh đã chết! Người kia căn bản không phải Dực! ! Ngươi có nghe hay không!”
“soạt ——!”
Cốc trà nện vào trên đầu Trịnh Hạo Dương!
Chất lỏng tung toé xuống, lá trà chật vật rơi xuống hai má của anh…
Tiểu Mễ thở, trong cơ thể run rẩy khiến cô không cách nào hít thở: “Ta cũng nói qua cho ngươi, lại để cho ta nghe được ngươi nói ra cái chữ kia, ngươi tựu không bao giờ … là bạn bè của tôi nữa.”
… …
…
“Ta không thích Trịnh Hạo Dương!”
Cô cong lên miệng, không vui phàn nàn. Thật sự là chán ghét, vì cái gì cô cùng Dực phải cùng Trịnh Hạo Dương là hàng xóm đâu rồi, từ nhỏ đến lớn, anh luôn lợi hại giống như Ưng chằm chằm vào cô.
Anh ngồi tại máy vi tính tra tư liệu, nghe được lời của cô nhếch miệng mỉm cười.
“Sau này Chúng ta không để ý tới anh, không muốn cùng anh nói chuyện có tốt không?” Cô tức giận nói, đào một muôi quả đông lạnh nút trong miệng tức giận ăn.
Anh vẫn mỉm cười, trong một tháng cô luôn muốn cùng anh phàn nàn hai ba lần như vậy đấy.
“Này! Nói với ngươi có nghe hay không! Ta tức giận ah!” Cô vọt tới anh bên tai rống to, muốn dùng cao âm bối đem anh chấn điếc.
Anh cười cuối cùng từ máy tính trước màn hình quay đầu lại.
“Thì thế nào?”
Cô có chút xấu hổ: “Cái kia… Anh… Anh rõ ràng… ngón tay đầu của ta!” Làm tức chết! Trịnh Hạo Dương Chết tiệt cô không nên nhìn anh chơi bóng rổ, bởi vì anh cuối cùng cũng là bạn bè Dực, cô miễn cưỡng cũng ngồi xuống nhìn, trong tay còn giúp anh ôm quần áo. Nhưng lúc kết thúc cô đem quần áo đưa cho anh, anh dùng cặp mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào cô, cô đem quần áo vung đến trong lòng ngực của anh, anh rõ ràng —— bắt lấy ngón tay của cô hôn rồi lên!
Buồn nôn chết rồi!
Chẳng qua, hừ hừ, cô lập tức cho Trịnh Hạo Dương một bạt tai!
Anh nhíu lông mày, sau đó móc ra một khăn tay vuông, kéo ngón tay của cô, nhẹ nhàng giúp cô lau: “Khá hơn chút nào không?”
“Vẫn cảm thấy buồn nôn!”
Anh hôn lên ngón tay của cô, trong khi hôn hít tựa hồ có cây tùng hương khí, lòng của cô lập tức trở nên giống như quả đông lạnh mềm Điềm Điềm đấy. Ổ tiến trong ngực của anh, cô tìm thoải mái tư thế.
“Dù sao ta chán ghét anh.”
“Anh thích ngươi.”
“… Ta biết rõ.” Cô kéo dài mặt, từ nhỏ đến lớn Trịnh Hạo Dương cùng cô tỏ tình qua chính thức thêm không đứng đắn thức tất cả lớn nhỏ vài chục lần rồi.”Cho nên ta chán ghét anh!”
“Hạo Dương là bạn bè của chúng ta.”
“Mới không phải!”
“Ngươi đã quên ấy ư, năm đó ngươi bệnh cấp tính nằm viện, đêm đó muốn giao rất nhiều nằm viện phí, ta đem bên người sở hữu tất cả tiễn đều lấy ra vẫn là không đủ. Ngươi khi ta trong ngực đau đến mất nước mắt, ta như thế nào cầu cái kia chủ trị y sư, anh cũng không nên ta trước tiên đem tiễn giao nộp đủ…”
“Ta hận cái bệnh viện kia!” Cô buồn bực thanh âm nguyền rủa. Cô nhớ rõ, lúc ấy sắc mặt Dực tái nhợt cầu khẩn bác sĩ, Dực của cô, Dực cô kiêu ngạo như vậy, cô đau chết cũng không thể chịu Dực đi cầu người khác. Nhưng lúc tâm hoảng ý loạn Dực căn bản nghe không được cô phản đối cùng tức giận.
“May mắn có Hạo Dương…”
“Anh bất quá là trong nhà có tiền mà thôi.” Cô nói thầm.
“Tiểu Mễ!”
“Tốt, tốt, ” cô đầu hàng, “Bạn bè, bạn tốt, xong chưa.”
Anh cười lắc đầu: “Hạo Dương đối với ngươi vẫn luôn rất tốt.”
Cô đi dạo con mắt, bỗng nhiên cười hắc hắc: “Đúng a, cẩn thận ngẫm lại, Hạo Dương là đối với ta trả rất không sai… Không bằng…”
“Ân?”
“Ta thử cùng anh giao hướng một thời gian ngắn tốt rồi.” Cô hai mắt sáng lên.”Có tốt không?”
Anh nhìn qua cô.
Cô cười đến vẻ mặt sáng lạn.
Anh mỉm cười: “Tốt.”
Nụ cười của cô chậm rãi suy sụp xuống. Cô trừng mắt anh, lồng ngực tức giận đến trống mà bắt đầu…, nếu như ánh mắt có thể như bay đao, cô muốn đao lưỡi dao phi anh chết tiệt cười!
“Có gan ngươi nói lại lần nữa xem!”
Cô muốn cắn chết anh! Ô ~~~ anh căn bản là không thích cô! Rõ ràng không ăn giấm, rõ ràng không ghen ghét! Trong tiểu thuyết không là viết như vậy! Anh cần phải tâm thần đại loạn khẩn trương ôm cô hô, không, không, ngươi là thuộc về ta đấy!
“PHỤT!” Cô vi trong tưởng tượng tình cảnh cười đến sặc lên.
Anh vỗ vỗ phía sau lưng của cô, giúp cô thuận khí. Vừa rồi cô trả tức giận đến mắt bốc lên hung quang, lúc này vừa cười sặc đến ngửa tới ngửa lui, anh lắc đầu cười khẽ, bên môi vui vẻ giống như từ lá cây cổ bỏ ra ánh mặt trời.
“Ngươi cần phải ghen!” Cô lại kéo căng khởi mặt, trừng anh.
“Vì cái gì?”
“Bởi vì ta cùng với cái khác thanh niên giao hướng rồi!”
Anh cười ho nhẹ.
“Cười cái gì! Không cho cười, nghiêm túc một chút!” Cô tiếp tục trừng anh.”Nếu ngươi để cho ta không vui, ta sẽ… sẽ…” Cô nắm lên ăn hết một nửa bát lớn hỉ chi lang, hung dữ uy hiếp anh, “Ta tựu một ngụm quả đông lạnh cũng không cho ngươi ăn!”
Anh sờ sờ cái mũi, cười khổ: “Nha.” Anh cũng rất ưa thích ăn quả đông lạnh đấy, tuy nhiên thanh niên ưa thích ăn quả đông lạnh có chút kỳ quái.
“Nói mau!”
“Bởi vì ngươi sẽ không đâu, cho nên ta không cần ghen ah.”
“Mới là lạ, ta vì cái gì sẽ không!”
Anh nhàn nhạt mỉm cười, lông mi khi đôi má ánh hạ nhàn nhạt bóng dáng: “Bởi vì, tôi yêu ngươi.”
“…”
“Bởi vì, ngươi cũng yêu thích tôi.”
“…” Cô bắt lấy quả đông lạnh ngón tay bỗng nhiên trở nên vừa mềm vừa mềm.
“Trên đời này, người thích nhất ngươi là ta, người thích nhất ta là ngươi.” Anh ôm lấy cô, đem mặt nhẹ nhẹ đặt ở cô đỉnh đầu, than nhẹ, “Ta biết rõ ngươi yêu thích ta, tựa như ngươi biết tôi yêu ngươi.”
Ngoài cửa sổ gió thổi tiến đến.
Anh nhẹ nhàng ôn nhu ôm ấp lấy cô.
Một khắc này, chỉ có thể hạnh phúc nhắm mắt lại, lại để cho hạnh phúc mỉm cười bò lên trên khóe miệng đi à nha.
Thế nhưng mà ——
“Nếu như ta chết đi đâu này?” Cô đằng mở to hai mắt, “Ta chết đi ngươi trả sẽ thích ta sao?”
Anh than nhẹ.
Cô khẩn trương bắt lấy anh, nhăn lại mặt:
“Ta chết đi ngươi có thể hay không lại ưa thích người khác đâu? Trước kia nhìn thấy có một bài thi từ chó má, nói cái gì vợ của anh chết về sau, vì để cho vợ của anh yên tâm, anh muốn mỗi ngày trôi qua so cô sống được thời điểm trả muốn vui vẻ, càng ngày càng … hơn càng vui vẻ hơn! Tức chết ta rồi! Còn có ah, tiểu thuyết cùng trong TV cũng thường xuyên có chuyện như vậy, nói lúc trước bạn gái hoặc là yêu người đã chết, sau đó nhân vật nam chính lại tìm một cái, sau đó đôi cẩu nam nữ kia giả mù sa mưa nói cái gì, nếu như cô dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui vẻ ngươi lại tìm được hạnh phúc, sẽ chúc phúc chúng tôi… Chó má! Chó má!”
Cô trừng mắt anh:
“Bùi Dực, ta cho ngươi biết ah —— ta! Không! Sẽ! Khai! Tâm! Đấy!”
“Ân, tốt.” Anh dở khóc dở cười.
“Dù cho ta chết đi, ngươi cũng không thể ưa thích cô gái khác, có nghe hay không!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Vừa rồi ngươi nói, ngươi thích nhất ta, cái kia không đủ á!”
“…”
“Ngươi muốn ‘Chỉ ‘Yêu thích ta! Không thể ưa thích những cô gái khác!”
“Mẹ ta đâu này?”
“Nói nhảm!” Cô một quyền đánh lên anh lồng ngực, “Không muốn ngắt lời! Ta chết đi ngươi cũng không thể ưa thích cô gái khác, có nghe hay không, nếu không ta sẽ từ dưới nền đất leo ra, khuya khoắt biến thành nữ quỷ đến dọa ngươi! Hơn nữa ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không chúc phúc ngươi! Hừ!”
“Ngươi nha.” Anh buồn cười sờ sờ cô tóc ngắn, đen mượt tinh tế cảm giác, cô giương nanh múa vuốt bộ dáng giống như bé đáng yêu gai nhỏ vị.
“Đáp ứng ta!”
“Tốt.” Anh ngưng mắt nhìn cô, “Ta vĩnh viễn chỉ thích một mình ngươi.”
Cô thoả mãn nở nụ cười: “Ta cũng thế.”
“Không muốn, nếu như là ta chết trước, nhớ rõ tìm một tốt nam hài đến yêu ngươi.” Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua cô bên môi cười cơn xoáy, “Không muốn thương tâm, đừng khóc, không muốn chỉ thích ta một người, muốn giống như hiện tại đồng dạng thật vui vẻ, bởi vì ta Tiểu Mễ cười rộ lên đáng yêu nhất. Phải nhớ được ah, ta sẽ chúc phúc các ngươi… Chỉ cần, ngẫu nhiên có thể nhớ tới ta là tốt rồi…”
“Hừ! Ngươi tại sao không nói hoàn toàn đem ngươi quên đâu này? Như vậy ngươi không phải lộ ra càng vĩ đại?” Cô cong lên miệng, “Lão là như thế này, để cho ta cảm giác mình là cái người xấu, ngươi chính là hoàn mỹ vô hạ người tốt, chán ghét!”
Anh nở nụ cười: “Ta không nở để ngươi hoàn toàn quên ta à. Nếu như ngươi thật sự hoàn toàn quên ta, cũng sẽ rất thương tâm đấy. Ngươi sẽ đem ta đặt ở trong lòng ngươi một hẻo lánh, một cái nhỏ nhất nơi hẻo lánh, sẽ rất hạnh phúc rồi.”
“Mới sẽ không!” Cô dương dương đắc ý tiếp tục bắt đầu ăn quả đông lạnh.
“… ?”
“Ngươi mới sẽ không chết đâu rồi, ngươi nhất định sẽ chết ở ta phía sau, ” cô do dự nhìn qua ly không nhiều lắm quả đông lạnh, đấu tranh tư tưởng muốn hay không chia một ít cho anh ăn, “Bởi vì ngươi mới không bỏ được bỏ lại ta, ai chiếu cố ta ngươi đều sẽ không yên tâm đấy… Cái kia, cho ngươi ăn quả đông lạnh, chỉ có thể ăn từng chút một nha…”
Ngoài cửa sổ gió thổi giơ lên rèm cửa.
Cô hết sức cẩn thận mà đem quả đông lạnh đút đến miệng anh vừa:
“Từng chút một nha…”
…
… …
Nước trà từ trên mặt Trịnh Hạo Dương chậm rãi chảy xuôi xuống, anh vô dụng rút khăn tay lau, con mắt nhìn qua Tiểu Mễ, trầm thấp âm úc.
“Anh xác thực đã bị chết.”
Lạnh như băng cảm giác xuyên qua thân thể của cô. Cô hít thở, mở ra bao từ bên trong tìm ra xấp tiền, xuất ra tiền một ly trà sữa đặt lên bàn.
Cô không muốn lại cùng anh nói chuyện.
“Tiểu tử kia không phải Dực! Nếu như anh biết rõ ngươi tiếp cận anh chỉ là vì trái tim của anh, nếu như anh biết rõ nụ cười của ngươi ngươi ân cần chỉ là vì người khác, sẽ như thế nào? !” Trịnh Hạo Dương đau nhức nói.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Tiểu Mễ thanh âm rất nhẹ, nhẹ giống như một hồi thì thầm.
Chẳng biết tại sao, cô như thế nhẹ đích thanh âm lại làm cho anh bỗng nhiên thất thần. Anh nhớ tới khi còn bé, cô luôn dựa vào bên người Dực cười náo lấy, mà lúc nhìn thấy chính mình, lại cũng muốn trừng liếc anh.
Cô đứng người lên, đối với anh nói:
“Ta biết rõ anh không phải Dực, Nhưng Dực cùng anh cùng một chỗ.”
Nói xong, cô đã đi ra băng điểm điếm.
Trời chiều hoàng hôn nồng đậm xuyên qua cửa sổ thủy tinh tràn vào ra, Trịnh Hạo Dương ngồi ở chỗ kia, khẽ động cũng không thể động. Cô thậm chí không quay đầu nhìn anh.
Cô chưa từng có xem qua anh.
Dù là từ khi Dực mất đi, cả ngày anh làm bạn ở bên người cô, anh muốn cho cô bắt đầu khoái hoạt một lần nữa…, anh muốn cho nở nụ cười một lần nữa trở lại khuôn mặt của cô, Nhưng chẳng qua khi cô biết rõ Dực trái tim bị cấy ghép đến trên người tiểu tử “Doãn Đường Diệu”, anh mới nhìn thấy sáng rọi trong mắt của cô. Cô đi đến Thánh Du, đi đến bên người tiểu tử kia, như vậy, anh từ Thanh Viễn cũng chuyển trường đến Thánh Du, nhưng cô ngay cả một cái mỉm cười hoan nghênh cũng keo kiệt cho anh.
Cô lại cười đối với “Anh”.
Cho dù biết rõ ràng người kia không phải Dực, Nhưng cô tình nguyện mỉm cười đối với một ảo ảnh, cũng không chịu đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người mình sao?
Trịnh Hạo Dương nhắm mắt lại.
trà sữa lạnh buốt trượt vào cổ của anh.
***
Buổi chiều, ngoài cửa sổ bay một ít mưa phùn. Trong phòng học, quốc tế kết toán thầy giáo đang tại đi học, lớp thương mại quốc tế khóa 2 các sinh viên khẩn trương ghi chép.
Giáo viên kế toán quốc tế là nổi danh một trong “Tứ đại danh bộ”, mỗi học kỳ đều trảo rất nhiều người đến trùng tu, hơn nữa cô giảng vô cùng nhiều nội dung tài liệu trên giảng dạy cũng không có, ghi chép phải làm phi thường chăm chú mới có thể. Hơn nữa, trên cơ bản cô mỗi đường khóa đều điểm danh, có tiền bối sư huynh sư tỷ nói, phàm là cô điểm danh ba lượt không đến, như vậy cuộc thi tựu khẳng định không có đạt tiêu chuẩn hy vọng rồi.
“Vấn đề này ta mời một vị đồng học đến trả lời, ” Giáo viên kế toán quốc tế cúi đầu xuống, mở ra sổ điểm danh, các sinh viên nguyên một đám ngừng thở âm thầm cầu nguyện, “Doãn Đường Diệu đồng học.”
ánh mắt Giáo viên kế toán quốc tế trong phòng học tìm.
“Doãn Đường Diệu đồng học?”
Tiểu Mễ hướng Doãn Đường Diệu vị trí nhìn lại, cô cắn môi, nhíu mày. Trịnh Hạo Dương cũng ngẩng đầu, anh nhìn qua Tiểu Mễ, ánh mắt đen kịt.
Phòng học cuối cùng sắp xếp vị trí gần cửa sổ là không đấy.
Một con chim sẻ bay tới, đối với cái kia chỗ ngồi líu lo gọi.
“Trốn học đúng không, ” mặt Giáo viên kế toán quốc tế không biểu tình cầm lấy bút ở sổ điểm danh làm cái ký hiệu, “Doãn Đường Diệu đồng học đã trốn học hai lần.”
“Anh sinh bệnh rồi!”
Tiểu Mễ vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, khẩn trương đối với giáo viên “Giải thích”.
“Sinh bệnh? Bệnh gì?”
“Cảm mạo.” Đây là chữ đầu tiên tiến vào trong đầu Tiểu Mễ.
“Cảm mạo có thể không đến đi học?” mặt Giáo viên kế toán quốc tế không hề dự.
“Sau đó phát sốt rồi!”
“Bao nhiêu độ?”
“… Ba mươi chín độ.” Tiểu Mễ xấu hổ, giống như phát sốt cũng không phải Doãn Đường Diệu, mà là chính cô.
Giáo viên kế toán quốc tế hoài nghi dò xét cô một lát, quay đầu nhìn về phía Thành Viện hàng phía trước: “Lớp trưởng, Doãn Đường Diệu đồng học hướng ngươi xin nghỉ bệnh sao?”
Thành Viện chậm rãi ngẩng đầu, cô khóe mắt liếc qua thấy được Tiểu Mễ nghiêng phía sau bất an nắm chặt ngón tay, do dự xem thử, cô trầm giọng nói:
“Ân, phải ”
Giáo viên kế toán quốc tế gật đầu, sửa chữa sổ điểm danh.
Tiểu Mễ thở ra, cái trán lạnh lẽo đấy, không ngờ treo đầy đổ mồ hôi. Nhịn không được, cô lại quay đầu nhìn tới chỗ phía sau phòng học Doãn Đường Diệu thường ngồi.
Chim sẻ vỗ vỗ cánh bay mất.
Khóa bàn mặt bàn rơi xuống hơi mỏng một tầng tro bụi.
Anh đã ba ngày chưa có tới đi học.
***
hoa viên biệt thự Màu trắng.
Gió mang theo mưa phùn mát lạnh gợi lên song sa, màu trắng song sa nhẹ nhàng giơ lên, khi Yên Lặng trong phòng khách lặng yên không một tiếng động man vũ. Một hồi điện thoại âm nhạc từ lầu hai phiêu truyền thừa, cố chấp vang lên, sau đó chỉ nghe thanh âm “Ầm” ngã ném ra đi, tiếng âm nhạc két một tiếng dừng lại.
Bùi Ưu ngồi ghế sô pha ở bên trong phòng khách, anh ngẩng đầu nhìn qua xem thử trần nhà, cười khổ sờ sờ cái mũi. Ba ngày trước Diệu nói muốn giới thiệu một cô gái cho anh nhận thức, kết quả anh ở quán cà phê trọn vẹn đợi hai giờ cũng không có đợi đến, sau khi trở về, chợt nghe dì Doãn nói Diệu tự giam mình ở trong phòng không chịu đi ra, cơm tối cũng không có ăn. Đêm hôm đó, Diệu bắt đầu sinh bệnh, viện trưởng Nhậm chạy tới, dì Doãn cùng viện trưởng Nhậm giao đàm sau biểu lộ thoạt nhìn rất lo lắng, kế tiếp hai ngày không… đến công ty nữa.
“Ưu.”
Doãn Triệu Man đứng ở ngoài cửa sổ, thân ảnh của bà bị bao phủ ở bên trong bức màn lụa trắng bay múa, như khói như sương mù, da thịt tựa hồ óng ánh được trong suốt, khóe mắt có chút vân mảnh tựu như Thu Thủy rung động. Thanh âm của bà thấp nhu, nhẹ cũng như sương mù.
“Vâng, dì Doãn.” Bùi Ưu rất kính trọng mẹ của Diệu, hai mươi lăm tuổi bà để tang chồng, phụ nữ rất nhu nhược độc lập quản lý tập đoàn to như vậy, vô số người ở sau lưng cô chỉ trỏ, Nhưng bà kiên cường được coi như hoàn mỹ vô hạ.
“gần đây Diệu xảy ra chuyện gì?”
“…”
“Ngươi là bạn bè tốt nhất của nó, từ nhỏ đến lớn, tâm sự của nó đều sẽ nói cho ngươi biết.” Doãn Triệu Man ngưng mắt nhìn anh.
“Ân…” Bùi Ưu cười khổ. Anh không có gì xác định sự tình có thể nói cho dì Doãn.
“Là cô gái như thế nào?”
Bùi Ưu giật mình ngẩng lên đầu.
“Diệu yêu thương, đúng không?” Doãn Triệu Man thở dài. Cũng chỉ có yêu đương mới có thể để Diệu cho gần đây đối với việc học tản mạn bỗng nhiên sẽ rất chân thành mỗi ngày đi trường học, lúc ăn cơm tối sẽ bỗng nhiên xuất thần, ngồi ở ghế sô pha bỗng nhiên cười ra tiếng, buổi sáng lúc ra cửa sẽ đối với lấy tấm gương kiểm tra hạ quần áo tóc hay không đẹp.”Ngươi gặp cô bé kia sao, Ưu?”
“Không có.”
“Nghe nó nói bắt đầu qua sao?”
Bùi Ưu do dự xem thử: “Đúng vậy.”
“Như thế nào đây?”
“Hình như là cô gái rất khả ái.” Bùi Ưu sờ sờ cái mũi, mỉm cười, “Nghe Diệu nói về một ít chuyện của cô, cô bé kia giống như thật sự rất đáng yêu.”
“Đáng yêu? …”
Doãn Triệu Man nhìn qua ngoài cửa sổ lan tràn mưa bụi.
Diệu là tên nhóc ngây ngốc, khi còn bé anh ưa thích qua một con mèo nhỏ đáng yêu, mỗi ngày đều muốn đút hết nó cùng nó ngủ rồi mới bằng lòng chính mình đi ngủ. Về sau cái con kia mèo không biết chạy đi nơi nào, tiểu Diệu suốt khóc rất lâu rất lâu, bệnh tim cũng là ở đằng kia lúc lần thứ nhất phát tác, ở viện suốt một tháng.
Cô bé này cũng rất đáng yêu sao?
“Dì Doãn, ta đi lên nhìn một chút Diệu.”
Bùi Ưu lo lắng đứng người lên, đây là Diệu giải phẫu sau lần thứ nhất sinh bệnh, anh vốn cho là sau khi giải phẫu tim Diệu chắc có lẽ không tái sinh bị bệnh mới đúng.
“Tốt.” Doãn Triệu Man nhẹ nói, “Hỏi nó muốn ăn gì, ta tự tay đi làm.”
Bùi Ưu đi đến lầu hai, anh đi đến cửa gian phòng Diệu, chuyển xem thử tay cầm cái cửa tay, phòng cửa đang khóa lấy đấy, anh gõ một gõ cửa:
“Diệu, là tôi.”
“Tránh ra!” Trong cửa truyền ra một tiếng rống buồn bực.
Bùi Ưu lại gõ gõ cửa, cười khẽ nói: “xảy ra Chuyện gì? Chuyện không vui nhất định phải cùng bạn bè chia xẻ mới đúng a.”
“Muốn ngươi đi ra! Có nghe không!”
“Diệu, có người tới thăm ngươi đây này.” Bùi Ưu nhíu mày, “Hoặc là ngươi không muốn nói với ta, muốn nói với cô?”
Trong cửa đột nhiên một hồi cổ quái lặng im.
“Này, Diệu, cô nói cô là ngươi đồng học, nhất định phải đến thăm ngươi.” Bùi Ưu nghiêng dựa vách tường, vuốt cái mũi cười, “Cô hiện dưới lầu phòng khách đang tại cùng dì Doãn nói chuyện.”
Tiếp tục lặng im.
Sau đó ——
“… Là ai?” Cách một cánh cửa, Doãn Đường Diệu thanh âm nghe rất kỳ quái.
“Hình như là cái gì ‘Tiểu Mễ ‘.”
Cửa “Phanh” từ bên trong bị mở ra!
tóc Doãn Đường Diệu loạn loạn sắc mặt tái nhợt tối lấy gương mặt, anh trừng mắt Bùi Ưu, tức giận nói: “Bảo cho cô đi! Nói cho cô biết, ta vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại cô!”
“Chính ngươi nói với cô nha, ” Bùi Ưu thở dài, “Lời nói đả thương người như vậy ta không nói được.”
Doãn Đường Diệu trừng mắt liếc anh, bước đi đến Pháp quốc lũ hoa trước lan can, cúi đầu hướng phòng khách nhìn lại. Trong phòng khách trống trơn dàng dàng, chỉ có phiêu khởi lụa mỏng màu trắng cùng bóng dáng mẹ đứng gần cửa sổ, đâu có nữ sinh nào tới chơi!
“Ngươi lừa gạt ta!”
Anh giận không kềm được quay đầu lại gầm nhẹ, bởi vì Ưu lừa gạt, cũng bởi vì đáy lòng đột nhiên dâng lên một hồi khó có thể chịu được thất lạc.
Bùi Ưu đi vào phòng ngủ, ngồi ở trên giường rộng thùng thình, đối với nơi cửa mặt mũi tràn đầy tức giận Doãn Đường Diệu mỉm cười nói: “Không phải là không muốn gặp cô sao? Quả nhiên không gặp được cô, lại như thế nào một bức muốn đánh nét mặt của ta?”
mặt Doãn Đường Diệu băng bó rầu rĩ đi tới, đem chính mình ném vào ghế sô pha ở bên trong, ngửa mặt, nhắm mắt lại, một câu không nói.
“Thất tình rồi hả?” Bùi Ưu buồn cười sờ sờ cái mũi. Chỉ có thất tình mới có thể lại để cho Diệu không được tự nhiên phiền muộn như vậy nha.
“Muốn đánh nhau cứ việc nói thẳng!” Thanh âm từ Doãn Đường Diệu giữa hàm răng mài đi ra.
“Thật là thất tình à, ” Bùi Ưu lắc đầu, cười nhẹ, “Vì một cô gái, thậm chí ngay cả bạn bè đều muốn đánh.”
“Ngươi ——!” Doãn Đường Diệu nắm chặt nắm đấm, thái dương gân xanh trực nhảy, “Ta không có thất tình! Có nghe không!”
“Tốt, tốt, không có thất tình, chỉ có điều vì một cô gái thương tâm khổ sở mà thôi.” Bùi Ưu nhìn thấy pin điện thoại bị ném ra trên mặt đá cẩm thạch, duỗi tay bắt nó nhặt lên, “Thương tâm khổ sở đến liên thanh âm của cô đều không muốn nghe đến sao?”
“Bùi, Ưu, ” mắt đáy Doãn Đường Diệu tràn đầy lửa giận, “Ngươi đủ chưa!”
Bùi Ưu đem pin điện thoại Diệu lắp trở về, khởi động máy, sau đó, anh thú vị phát hiện trên màn hình cho thấy thậm chí có hơn hai mươi đầu mới đích tin nanh cùng mười cái không nghe. Tra nhìn một chút, những…này tin nanh cùng điện thoại chủ nhân cũng gọi cùng một cái tên —— “Tiểu Mễ” .
Anh ngưng mắt nhìn Doãn Đường Diệu:
“Vì cái gì không tiếp điện thoại của cô? Có thể là hiểu lầm cũng không nhất định.”
“Không phải.”
“Không phải hiểu lầm?”
“… Ân.”
Ngoài cửa sổ mưa bụi cảm giác mát thấm tiến đến, ở bên trong ghế sô pha, mặt Doãn Đường Diệu không biểu tình, cánh mũi đính kim cương anh âm thầm đấy, cả người có vẻ bị bao phủ trong bóng tối. Đáy lòng từng đợt giống như bị cắn phệ chua xót, ngón tay của anh rút nhanh, bờ môi mân được tựu như mặt đất đá cẩm thạch giống như lạnh như băng.
…
Anh lẻ loi trơ trọi đứng ở nơi đó.
Ánh nắng mặt trời đem bóng dáng của anh nghiêng nghiêng quăng trên mặt đất.
Anh lạnh lùng nhìn qua cô.
“Nếu như ngươi cùng anh đi, không muốn nói chuyện với tôi.”
Thanh âm của anh so kim cương lãnh mang trả muốn lạnh như băng.
Thế nhưng mà ——
Cô vẫn cùng tiểu tử kia đã đi ra…
…
Không có hiểu lầm, cũng sẽ không có giải thích tất yếu. Ở trước mặt anh, cô cùng cái khác nam sinh ly khai như vậy, thậm chí không có nhiều do dự, cũng không quay đầu lại rời đi.
khuôn mặt Doãn Đường Diệu dần dần tái nhợt.
Anh hít sâu một hơi, tốt, đã cô lựa chọn cùng tiểu tử kia đi, không bao giờ … muốn cùng chính mình nói chuyện rồi nữa, vì cái gì còn phải lại gọi điện thoại đến!
Chính lúc này, điện thoại âm nhạc đột ngột vang lên!
Bùi Ưu cúi đầu xem xét, không khỏi nở nụ cười, điện báo biểu hiện thình lình lại là “Tiểu Mễ.”
“Tắt đi nó!”
Doãn Đường Diệu chộp nghĩ đưa điện thoại di động đoạt lại ngã mất!
***
Trong túc xá, Tiểu Mễ kinh ngạc nghe trong điện thoại di động chấn tiếng chuông.
Anh vẫn còn tức giận sao?
Không quay trở lại cô tin anh không tiếp điện thoại của cô, anh là giận thật à nha. Ngày đó lúc bị Trịnh Hạo Dương lôi kéo ly khai phòng học, cô thấy được Doãn Đường Diệu tức giận thất vọng biểu lộ.
Trong điện thoại di động chấn tiếng chuông tiếp tục truyền đến.
Đây là trong ba ngày cô đánh chính là thứ ba, bốn mươi điện thoại rồi. Cô biết rõ Doãn Đường Diệu sẽ không nhận đấy, Nhưng cô muốn gọi cho anh, chỉ cần nghe được chấn tiếng chuông là tốt rồi, nghe được anh cắt đứt, cũng là thật giống như ở bên cạnh anh.
“Này, xin chào.”
Điện thoại bên kia bỗng nhiên truyền tới một cái dễ nghe giọng nam.
“…” Tiểu Mễ thói quen điện thoại bị cắt đứt, đột nhiên chuyển được rồi, vậy mà trong lúc nhất thời không thể tưởng được nên nói cái gì, giật mình tại đâu đó.
“Xin chào, là Tiểu Mễ sao?” Thanh âm kia Ôn Nhu kiên nhẫn, “Ta là bạn bè Diệu.”
Tựa như một tia chớp vang to! Cô trong đầu một mảnh ầm ầm! Thanh âm kia… Thanh âm kia… Cô dốc sức liều mạng nghĩ nghe rõ ràng cái thanh âm kia, ngẩn ngơ lấy đáp lại nói: “… Ách, xin chào, ta là Tiểu Mễ.”
“Ngươi tìm Diệu có chuyện gì không?”
“Anh… Anh ba ngày chưa có tới đi học, ta muốn biết…” Tiểu Mễ nói được có chút tâm thần hoảng hốt, bởi vì, không biết có điện thoại sai lệch nguyên nhân hay không cô cảm thấy trong điện thoại di động cái thanh âm kia rất quen thuộc. Thật sự rất quen thuộc… Quen thuộc được tựa như hô hấp của cô, quen thuộc đến nỗi ngay cả nằm mơ cũng sẽ không quên…
“Diệu sinh bệnh rồi, cho nên không có đi.” Thanh âm kia ở bên trong có mỉm cười, phảng phất giống như đầu hạ ánh mặt trời xuyên qua mùi thơm ngát lá cây, nhẹ nhàng ôn nhu rơi vãi chiếu xuống đến.”Ta thay Diệu cám ơn sự quan tâm của ngươi.”
“…”
“Này?”
“…”
“Tiểu Mễ, có ở đây không?” Ân cần hỏi thăm.
Cô dốc sức liều mạng lắc đầu, không, không có khả năng đấy, nhất định là điện thoại tuyến sai lệch cô mới có nghe nhầm. Cô không có khả năng sẽ nghe được thanh âm Dực, đây là tuyệt đối tuyệt đối chuyện không thể nào!
Cô sâu thở sâu, nói: “… có, ta còn… Thực xin lỗi, Nhưng xin hỏi một việc sao?”
“Tốt.”
“Có thể nói cho ta biết Doãn Đường Diệu đồng học sao? Tôi…” Thì ra anh sinh bệnh sao, không biết có phải là rất nghiêm trọng hay không, lúc nào mới có thể một lần nữa quay trở lại tới trường học, anh không chịu tiếp điện thoại của cô, nghe cô giải thích, như vậy cô cũng chỉ còn lại có một cái biện pháp rồi.
Mỉm cười thanh âm: “Tốt, ta cho ngươi biết.” Anh đem kỹ càng chỉ cho cô, sau đó nói, “Chẳng qua —— ”
“Như thế nào?”
“Ngươi sẽ không chuẩn bị tới liền bây giờ đi.”
“Tôi…” Tiểu Mễ cắn môi, cô ý định thông hết điện thoại lập tức đi qua.
“Bên ngoài trời đang mưa, đợi mưa tạnh lại đến nha, nếu không nếu như gặp mưa ngươi có thể sẽ sinh bệnh đấy. Đợi mưa tạnh ngươi lại đến tốt rồi, ta cũng đi khích lệ xem thử Diệu, lại để cho anh nóng tính không muốn quá lớn. Được không nào?”
“… Cám ơn ngươi.”
“Không tạ.” Trong thanh âm nhu hòa vui vẻ, “Đúng rồi, Diệu so sánh không được tự nhiên cũng so sánh thẹn thùng, có cái gì hiểu lầm muốn phiền toái ngươi nhiều cùng anh câu thông xuống. Anh rất thích ngươi ah, cùng ta nhắc tới qua, nói ngươi là cô gái rất đáng yêu…”
Lời còn chưa nói hết, trong điện thoại di động truyền đến một tiếng kinh người gào thét ——
“Câm miệng! !”
Thanh âm thật lớn, màng tai Tiểu Mễ một hồi nổ vang. Cô không cần nghĩ cũng biết, người tức giận nhất định là Doãn Đường Diệu.
Mơ hồ vung quyền cùng trốn tránh âm thanh từ điện thoại cái kia đầu cuồn cuộn không dứt phát ra, cô cắn môi nghe, thẳng đến giống như nghe thấy có người túm lấy điện thoại di động.
“Là ngươi sao? Ta là Tiểu Mễ!”
Cô gấp giọng nói, hy vọng Doãn Đường Diệu không muốn nhanh như vậy đem điện thoại tắt đi.
Một hồi thấp chú truyền đến.
“Ngươi sinh bệnh sao? Hiện tại khá hơn chút nào không?”
“Gặp quỷ rồi!”
Có thể mắng chửi người cùng đánh nhau, như vậy bệnh tình hẳn là tốt hơn nhiều nha. Tiểu Mễ thở ra, sau đó, cô thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ngày đó ta kỳ thật không muốn cùng anh ly khai.”
“Câm miệng! Ta nói rồi ta vĩnh viễn không muốn lại nghe được thanh âm của ngươi!”
“Thế nhưng mà đã đã nghe được không phải sao?”
“Ngươi ——!”
Cô cố gắng mỉm cười nói, “Ngươi vẫn còn tức giận sao?”
“…”
“Muốn như thế nào ngươi mới sẽ không tức giận chứ?” Cái gì cô đều sẵn lòng đi làm, chỉ cần anh vui vẻ, chỉ cần cô có thể ở lại bên cạnh của anh.
“… Muốn chết phải hay không! Ta nói, ta không bao giờ … nữa muốn nghe đến thanh âm của ngươi!” Nói xong, một tiếng vang thật lớn, như là bên kia điện thoại hoàn toàn bị ngã liệt rồi, sau đó là âm thanah “Ục ục”.
Tiểu Mễ nhìn qua điện thoại sợ run.
Ngoài cửa sổ mưa bụi bay vào đến cảm giác mát, thật lâu, cô khẽ thở dài.
***
Ngày hôm sau, hết mưa rồi.
Mùa hè chính là như vậy, mỗi tiếp theo vũ, thời tiết sẽ lại nóng thượng một tầng. Mặt trời rực rỡ khi trời quang trong liệt liệt chiếu rọi, lá cây cũng sáng được có vẻ chói mắt, nồng đậm ngọn cây cổ có liên tiếp tiếng động lớn náo con ve thanh âm, hai bên đường mỗi gia trước biệt thự trong hoa viên đều nở rộ lấy đủ loại sáng lạn hoa.
Buổi chiều, trước mặt thổi tới gió có chứa cảm giác thật nóng. Đường núi gọn gàng thẳng tắp rộng lớn, nhưng là người đi đường rất ít, trên đường cỗ xe cũng rất ít.
Chỉ có Tiểu Mễ một người đi.
Công giao chạy đến chân núi tựu ngừng, nghe nói ở khi căn biệt thự này khu mọi người đều là có xe cá nhân đấy. ở trên con đường này đã đi có ước chừng 40’ rồi, phía sau lưng của cô đã nóng ra mỏng đổ mồ hôi. Cần phải rất nhanh đã đến nha, trong điện thoại di động cái thanh âm kia nói cho cô biết, nhà Doãn Đường Diệu là tòa nhà biệt thự màu trắng chỗ cao nhất sườn núi.
Cô mơ hồ có thể nhìn thấy cái kia tòa nhà màu trắng kiểu dáng Châu Âu kiến trúc rồi. Khi cây xanh thấp thoáng ở bên trong, nó lộ ra hết sức cao quý trang nhã.
Lau lau cái trán mồ hôi, cô tiếp tục hướng trên núi đi, dùng tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, hô hấp lấy trong núi tươi mát không khí. Rẽ đường núi, phía trước lái tới một cỗ màu trắng chạy trì. Bóng cây cùng ánh nắng mặt trời hình chiếu khi thân xe, màu trắng lịch sự tao nhã mà không Đường Hoàng. Tốc độ xe cũng không phải rất nhanh, bằng phẳng lái qua đến.
Màu trắng BMW chạy qua bên người Tiểu Mễ.
Một đám âm nhạc tự trong xe bay ra, âm nhạc mỹ diệu thấp nhu, theo gió bay vào trong tai của cô.
Cô thình lình kinh giật mình ——
Bài nhạc kia…
Là Dực từ trường cấp hai khởi tựu phi thường ưa thích ân nhã ca, mỗi khi điệu bộ khóa hoặc là trước khi ngủ, anh đều ưa thích phóng đến nghe.
BMW màu trắng chậm rãi tự bên người cô sát bên người.
Cô kinh giật mình quay đầu nhìn lại ——
Cửa sổ xe nội, hoảng hốt có thân ảnh quen thuộc, mỉm cười nhu hòa khóe môi, nhẹ nhàng khoan khoái tóc, trội hơn sống mũi, ưu nhã nhưng là khiêm tốn ngũ quan đường cong…
Nóng rực ánh mặt trời giống như liệt lửa cháy bừng bừng cầu như chiếu sắc!
Tiếng động lớn rầm rĩ con ve dốc sức liều mạng thét lên, “Ve sầu ——” “Ve sầu ——”, trước mặt gió khốc nhiệt làm cho người khác mê muội hít thở không thông, trước mắt cô một hồi đen kịt lại một hồi đỏ sậm, trong đầu giống trong lúc đó vỡ tung, màng tai rầm rầm rung động!
BMW Màu trắng chạy qua.
BMW Màu trắng chạy qua từ bên người Tiểu Mễ toàn thân cứng ngắc.
Đợi đến lúc cô dốc sức liều mạng khắc chế ngất xúc động, muốn một lần nữa lại nhìn rõ ràng cái kia người trong xe đến tột cùng là ai——
Đường núi cuối cùng chỉ còn lại có một điểm màu trắng.
Gió, thổi qua ngọn cây, trong thiên tĩnh được chỉ còn lại có cô nhỏ bé yếu ớt hỗn loạn hô hấp cùng toàn thân huyết dịch cuồng loạn lao nhanh.
Cô muốn đuổi theo.
Thế nhưng mà, cô cứng ngắc được chính như một chỉ tản tuyến con rối.
Cô muốn gọi ra tên.
Thế nhưng mà, thanh âm hít thở không thông khi cổ họng của cô ở bên trong “Ken két” tiếng nổ có vẻ một giây sau chung có thể ho ra máu nữa.
BMW Màu trắng triệt để biến mất không thấy.
Cô nhắm mắt lại, hai chân hư nhuyễn, đột nhiên toàn thân cuối cùng một tia khí lực bị rút đi rồi, cô ngã ngồi đến trên mặt đất, đem đầu chôn ở giữa gối.
Yên tĩnh trên sơn đạo.
Không dàng dàng không có bóng người, lá cây nhẹ nhàng lay động, con ve không biết mệt mỏi khàn cả giọng kêu, ánh nắng mặt trời chướng mắt mà mê muội.
bả vai Tiểu Mễ có chút co rúm.
ở trong núi, bóng dáng cô nho nhỏ tựa như đứa bé lạc đường.
Hoàng hôn dần dần lên.
Đường núi dần dần nhiễm lên ửng đỏ.
Trên đường cỗ xe nhiều hơn, mà cô vẫn còn cô độc khi ven đường, cuộn mình thành nho nhỏ một đoàn. Mỗi chiếc từ cô bên người đi qua xe đều đè xuống loa, mà cô tựa hồ cũng không có nghe được, khi thế giới của cô ở bên trong tựa hồ lại không có bất kỳ thanh âm.
Không biết qua bao lâu.
Mặt trời cơ hồ hoàn toàn xuống núi một khắc này.
Một thanh âm khi trước người của cô tức giận vang lên ——
“Ngươi tại sao phải ở chỗ này!”
Related Posts
-
Sẽ có Thiên Sứ thay anh yêu em-Chương 003
Không có bình luận | Th4 15, 2017
-
Sẽ có Thiên Sứ thay anh yêu em-Chương 005
Không có bình luận | Th4 15, 2017
-
Sẽ có Thiên Sứ thay anh yêu em-Chương 012
Không có bình luận | Th4 17, 2017
-
Sẽ có Thiên Sứ thay anh yêu em-Chương 010
Không có bình luận | Th4 17, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.