Thiết kiếm hồng nhan-Chương 1 Hồi 3

Chương 1: SÁT THỦ THẦN BÍ
HỒI 3.

Hai mươi năm qua, sát thủ dám đi giết Huyết Công Tước, tổng cộng có ba người. Từng người xuất hiện vào hai mươi năm trước, kẻ tử địch của Huyết Công Tước “Hoài Dương Đệ Nhất Ma” Điền Phùng Kiếp, bỏ ra mười vạn lượng thuê Lý Thần Công lúc ấy được xưng là “Phủ Bất Lưu Ngân”(Rìu không để lại dấu vết) giết Vệ Thiên Thiền vào đêm trung thu.Khi đó Lý Thần Công đã hơn năm mươi tuổi, hơn nữa lúc tuổi già có được đứa con trai, vốn đã không có ý định dùng chức nghiệp giết người cầm rìu sắc bén để giết người, nhưng con số mười vạn lượng, lại cực kỳ hấp dẫn không thể nghi ngờ.

Bản thân Lý Thần Công nắm giữ chức nghiệp sát thủ ba mươi năm, tuy rằng giết người không coi là nhiều, nhưng người bị giết toàn bộ là người khó đối phó nhất, cũng là người mà sát thủ khác không dám tùy tiện đi giết.

Ba mươi năm qua, hắn chưa bao giờ thất thủ một lần nào.

Nhưng hắn tiếp nhận cuộc mua bán này, lại đúc thành một sai lầm lớn.

Vào đêm trung thu, Vệ Thiên Thiền không có bị giết, thậm chí chưa từng gặp qua Lý Thần Công.

Bởi vì tên sát thủ danh chấn đại giang nam bắc, còn chưa tìm được Huyết Công Tước, đã chết ở trong tay “Tứ Tuyệt” dưới trướng Huyết Công Tước.

Ba năm sau, “Hoài Dương Đệ Nhất Ma” Điền Phùng Kiếp và “Tứ Tuyệt” không thể nhường nhịn, kết quả một người trong “Tứ Tuyệt” bị mù mắt, tên còn lại bị què chân trái.

Nhưng Điền Phùng Kiếp lại bị băm thành thịt vụn.

Mười hai năm trước, môn hạ của “Tự Thánh phủ” đệ nhất sát thủ Lữ Tục được người thuê, với Tây Hồ Kim Diệp, ở bên trong thuyền hoa hành thích Vệ Thiên Thiền.

Lúc ấy Lữ Tục vừa mới 30 tuổi, bảy bảy bốn mươi chín thức “Vong hồn tuyệt mệnh đao” từ lúc xuất đạo đến nay chưa từng bại một lần. Nhưng hắn đối mặt với Vệ Thiên Thiền, chỉ phát ra bảy đao. Đao thứ tám, hắn rốt cuộc không phát ra, bởi vì Vệ Thiên Thiền đã bóp nát đầu của hắn.

Người chết sẽ không phát đao.

Trải qua trận chiến này, lúc ấy trong chốn võ lâm không còn sát thủ nào dám giết Huyết Công Tước Vệ Thiên Thiền.

Mãi cho đến ba năm trước đây, trên giang hồ lại xuất hiện một sát thủ có thân thủ bất phàm.

Người này không có tên họ, cũng không có ai nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, chỉ biết trong tay hắn có một thanh kiếm, chính là “Cự khuyết” nổi tiếng thiên hạ.

“Cự khuyết” chính là thần binh lợi khí cổ xưa, đã thất lạc trên giang hồ nhiều năm. Nhưng tên sát thủ vô danh mang “Cự khuyết” này tuyệt không phải đồ dỏm.

Thanh kiếm là lợi khí.

Người cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.

Nhưng cuối cùng tên sát thủ vô danh mày đã chết ở trong tay Vệ Thiên Thiền.

Trong đêm giao thừa, hắn từ một đáy hồ giết ra, bay tới tập kích Huyết Công Tước đang đi sang cầu.

Kết quả, y phục của Huyết Công Tước bị cắt vỡ, nhưng người lại bình yên vô sự. Người chết không phải hắn, mà là sát thủ vô danh.

Từ đó về sau, ở trong suy nghĩ của mọi người, Huyết Công Tước cơ hồ đã biến thành một kỳ nhân nửa thần nửa ma, không thể xâm phạm.

Lý Thần Công, Lữ Tục cho đến sát thủ vô danh, tất cả đều là cao thủ đứng đầu trong chức nghiệp sát thủ, nhưng bọn họ lại không ai có thể giết được Vệ Thiên Thiền, ngược lại tất cả đều bị mất mạng.

Những chuyện đồn trong võ lâm, Bộc Dương Thắng sớm đã nghe được rất nhiều.

Người xa lạ này là ai?

Hắn có thể giết được Huyết Công Tước?

Bộc Dương Thắng kinh ngạc nhìn người xa lạ này.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Thư Thiết Thương.” Cuối cùng người xa lạ nói ra tên của hắn.

“Ngươi chính là ‘Cửu Tuyệt Phi Hồ’ Thư Thiết Thương?” Bộc Dương Thắng không khỏi ngẩn người.

“Đúng vậy!”

Bộc Dương Thắng hít vào một hơi.

“Cửu Tuyệt Phi Hồ” Thư Thiết Thương tuy rằng niên kỷ không tính lớn, nhưng cũng đã xuất đạo giang hồ hơn mười năm.

Hắn là một sát thủ.

Một sát thủ hạng nhất, danh chấn giang hồ.

Trong túi da hắn mang theo, tổng cộng có chín loại vũ khí.

Mỗi một loại vũ khí trong tay hắn, đều phối hợp với một loại võ công đặc biệt.

Mà mỗi một loại võ công, đều là tuyệt nghệ khó gặp trên giang hồ.

Danh tiếng “Cửu Tuyệt Phi Hồ” cũng không phải để cho người nói không.

Không thể nghi ngờ, trên giang hồ danh khí của vị sát thủ này tuyệt đối không thua kém so với Lý Thần Công, Lữ Tục và sát thủ vô danh ngày xưa.

Nhưng hắn có thể giết được Vệ Thiên Thiền sao?

Bộc Dương Thắng lại ngây ngẩn người cả buổi.

Đã qua thật lâu, thật lâu, hắn mới thở ra một hơi, nói: “Cho dù ta tin tưởng ngươi có thể giết được Vệ Thiên Thiền, nhưng ở phương diện tiền thù lao…”

Thư Thiết Thương thản nhiên nói: “Ta không muốn bạc.”

“Không muốn bạc?”

“Ừ.”

“Vậy càng khó làm, không muốn bạc, đương nhiên là muốn vàng rồi.”

“Cũng không phải muốn vàng.”

Khuôn mặt Bộc Dương Thắng đột nhiên đỏ lên: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

Thư Thiết Thương trầm mặc thật lâu, mới nói: “Một cổ quan tài.”

“Thư lão đệ, ngươi lại đang nói đùa sao?” Bộc Dương Thắng không khỏi nhíu hai hàng lông mày một cái.

Thư Thiết Thương lắc đầu: “Ta cũng không phải đang nói đùa, ngày hôm qua quý tiêu cục tiếp nhận một chuyến tiêu quan tài, muốn đưa cổ quan tài đến Trường An, đúng không?”

Bộc Dương Thắng ngẩn ngơ.

“Ngươi muốn…”

“Ta chính là muốn cổ quan tài này.”

“Điều này sao có thể?” Bộc Dương Thắng nói: “Hơn nữa, nó vốn cũng không phải là bảo bối gì, bên trong thật sự chứa một người đã chết.”

Thư Thiết Thương nói: “Điểm này, không nhọc Tổng tiêu đầu lo lắng, ta muốn chỉ là cổ quan tài này mà thôi.”

Bộc Dương Thắng xua hai tay: “Thứ này cũng không phải của ta, cho dù ngươi rất muốn, ta cũng bất lực.”

Thư Thiết Thương nói: “Ngươi cũng đã biết, người trong quan tài là ai chăng?”

Bộc Dương Thắng nói: “Người phó thác quan tài nói, người trong quan tài là lữ khách kinh thương đến từ Trường An, nhưng bất hạnh thân thể mắc phải bệnh tật kỳ lạ, cuối cùng vĩnh biệt cõi đời.”

Thư Thiết Thương nói: “Người phó thác quan tài là ai, Tổng tiêu đầu cũng biết?”

Bộc Dương Thắng nói: “Hà Nhất Dũng, chủ khách điếm nhà họ Hà.”

Thư Thiết Thương lạnh lùng nói: “Tại sao Hà Nhất Dũng muốn đưa một cổ quan tài, một người chết chuyển đến Trường An, Tổng tiêu đầu có biết không?”

Bộc Dương Thắng nói: “Người chết là người Trường An, lá rụng về cội, đây là chuyện đương nhiên.”

Thư Thiết Thương trầm giọng, nói: “Chuyến tiêu quan tài này, khi nào vận chuyển?”

Bộc Dương Thắng nói: “Sáng mai, sẽ do Đàm tiêu sư, phó tiêu sư khởi hành vận chuyển.”

“Không cần.” Thư Thiết Thương lạnh lùng nói: “Cổ quan tài này giao cho Thư mỗ xử lý đi.”

Bộc Dương Thắng ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Việc này ngàn vạn lần không thể, điều này chẳng lẽ không phải là đập phá chiêu bài của tiêu cục ta sao?”

Thư Thiết Thương cười lạnh: “Lệnh đệ gây ra một tai họa lớn như thế, chẳng lẽ ngươi không muốn giải quyết Vệ Thiên Thiền?”

Bộc Dương Thắng nói: “Chuyện này và quan tài là hai việc khác nhau!”

Thư Thiết Thương cười lạnh nói: “Ngươi sai rồi, người trong quan tài căn bản chưa chết!”

Bộc Dương Thắng rùng mình: “Ngươi làm sao biết người trong quan tài vẫn đang còn sống?”

Thư Thiết Thương nói: “Người nằm ở trong quan tài chính là Âm Địa Linh, ở trong Thần Huyết Minh được xưng là ‘Yêu Vương’!”

“Là Âm Địa Linh?” Bộc Dương Ngọc không nhịn được thất thanh kêu lên.

Thư Thiết Thương lạnh lùng cười cười: “‘Yêu Vương’ có một bản lĩnh lớn nhất chính là giả chết!”

Bộc Dương Thắng nói: “Tại sao hắn muốn chui vào trong quan tài này chứ?”

Thư Thiết Thương nói: “Hắn đang đợi một người.”

“Đợi ai?”

“Lệnh đệ Bộc Dương Ngọc!”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *