Thiết kiếm hồng nhan-Chương 1 Hồi 4

Chương 1: SÁT THỦ THẦN BÍ
Hồi 4.
Đêm càng sâu.Trong đại sảnh Trấn Anh tiêu cục, một mảnh yên lặng.Một cổ quan tài đặt trong đại sảnh.

Tại hai bên quan tài đều có cái bàn nhỏ, phía trên đặt mấy ngọn nến trắng đốt sáng rực.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua.

Ánh nến dao động màn trướng, bên ngoài phòng lướt vào một thân ảnh.

Người đến toàn thân áo trắng, tay cầm túi da, đúng là “Cửu Tuyệt Phi Hồ” Thư Thiết Thương.

Thần sắc Thư Thiết Thương thâm trầm, chậm rãi từ trong túi da lấy ra một cây búa.

Đó là một cây búa bạc.

Hắn mang theo cây búa bạc, không nói một lời, đi đến bên cạnh quan tài, bỗng nhiên nhắm nắp quan tài, bổ xuống một búa.

“Cạch …!”

Một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài vỡ ra.

Nhưng nắp quan tài cũng không phải do cây búa bạc đập vỡ.

Bởi vì cây búa bạc còn chưa có bổ vào nắp quan tài, nắp quan tài đột nhiên từ bên trong bật ra.

Một thanh quỷ đầu đại đao, phá quan tài xông ra, chém nhanh vào Thư Thiết Thương.

“Keng !”

Đao búa giao nhau, bắn ra một chùm lửa nhỏ.

Thư Thiết Thương cười lạnh, thân hình vẫn sừng sững bất động.

“Âm tiên sinh, bây giờ đại khái ngươi có thể chui ra rồi.”

Rốt cuộc nắp quan tài dịch chuyển.

Trong quan tài toát ra một người.

Trong tay người này vẫn đang nắm một thanh quỷ đầu đại đao nặng 29 cân.

Nhưng Thư Thiết Thương lại ngây dại.

Vì bên trong xuất hiện lại là một thiếu nữ tuyệt sắc, sóng mắt tươi đẹp, môi son răng trắng.

“Là ngươi…” Cuối cùng Thư Thiết Thương nói ra hai chữ.

“Đương nhiên là ta.” Sắc mặt của thiếu nữ bỗng nhiên trầm xuống: “Ngươi muốn chết sao? Rõ ràng dùng Thiên Lôi Ngân Điện Phủ để đối phó ta!”

Thư Thiết Thương thở dài: “Ta làm sao biết ngươi sẽ nằm ở trong quan tài?”

Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn: “Ngay cả người trong quan tài là ai, ngươi cũng không biết, lại dùng búa vỗ xuống, đây là quy củ sao?”

Thư Thiết Thương nói: “Quy củ của ta, là lấy tiền, giết người!”

Thiếu nữ cười lạnh lùng: “Ngươi nhận tiền của người nào? Rõ ràng ngay cả ta cũng muốn giết?”

Thư Thiết Thương nhăn mặt: “Ngươi đừng cố tình gây sự được không, cũng không sợ người khác trông thấy chê cười.”

“Chê cười cũng không phải ta, mà là ngươi, tên sát thủ hồ đồ !” Thiếu nữ cười hắc hắc.

Sắc mặt Thư Thiết Thương bỗng nhiên phát lạnh: “Ngươi đừng giả thần giả quỷ nữa, Yêu Vương Âm Địa Linh ở đâu?”

Thiếu nữ im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng trong thiên hạ chỉ có ngươi có thể giết được Yêu Vương?”

Thư Thiết Thương nhỉn chằm chằm vào thiếu nữ: “Ngươi đã giết hắn?”

Thiếu nữ nói: “Không tệ.”

Thư Thiết Thương thở dài: “Lúc này đây, ngươi đã tìm được cao nhân nào tương trợ?”

Hai gò má của Thiếu nữ ửng hồng nói: “Ngươi luôn xem thường ta, chẳng lẽ dựa vào võ công của ta, còn không đối phó được Yêu Vương sao?”

Thư Thiết Thương nói: “Biết muội sao bằng huynh, Yêu Vương là loại người nào, ta rõ ràng hơn ngươi, nếu như ngay cả ngươi cũng giết được hắn, vừa rồi ta cũng không cần dùng Thiên Lôi Ngân Điện Phủ rồi.”

“Đã vậy ngươi còn dám nói ra miệng!” Thiếu nữ lại tức giận: “Nếu như ta không có bản lãnh, vừa rồi chẳng lẽ không phải đã biến thành oan hồn dưới búa sao?”

Thư Thiết Thương cười lạnh lùng: “Đây là tự gây nghiệt, không thể sống.”

“Ta không nghĩ thế !” Thiếu nữ đột nhiên vung chưởng lên, vỗ quan tài vỡ nát: “Ngươi luôn khi dễ ta, ta trở về phải nói cho sư phụ…”

“Này, xem như ta sợ ngươi chín phần rồi,” Thư Thiết Thương thở ra một hơi: “Nhưng vũng nước đục này, ngươi tốt nhất vẫn không nên nhúng tay vào!”

Thiếu nữ ngẩng lên mặt: “Ta ưa thích nhúng tay vào, ngươi mất hứng, thì dứt khoát giết ta.”

“Lời này được coi là gì ?”

“Lời tâm huyết của muội tử ngươi.”

Thư Thiết Thương trầm mặt, nhưng lại không lên tiếng.

Thình lình nghe một người thở dài, nói: “Ta vẫn cho rằng chính mình hồ đồ, ngay cả người chết người sống, không rõ ràng lắm, không thể tưởng được ngươi cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu !”

Bộc Dương Thắng đi nhanh đến, Bộc Dương Ngọc theo sát hắn.

Trên mặt Thư Thiết Thương biểu hiện cứng ngắc, đành phải nói: “Đây là xá muội Mỹ Doanh.”

Bộc Dương Thắng nhìn thiếu nữ kia, nói: “Trong quan tài vốn là một nam nhân.”

Thư Mỹ Doanh mỉm cười.

“Ngươi cho rằng hắn đã chết?”

Bộc Dương Thắng ngẩn người, tiếp theo cười khổ nói: “Xem ra hắn thật sự như một người chết.”

Thư Mỹ Doanh lại cười cười, nhìn hắn chậm rãi nói: “Ta nhìn ngươi cũng thật sự giống người thông minh.”

Bộc Dương Thắng thở dài: “Chỉ tiếc ta thật ra là kẻ ngu, ngay cả Yêu Vương trà trộn vào trong tiêu cục tới cũng mơ hồ không biết.”

Thư Mỹ Doanh nói: “Nhưng bây giờ ngươi không cần lo lắng nữa, vì lão Yêu Vương ưa thích giả chết, giả hóa thành thật, rốt cuộc sống không nổi.”

Thư Thiết Thương nhìn nhìn cô: “Đến tột cùng là ai ra tay vậy?”

Thư Mỹ Doanh lắc đầu: “Ta không nói.”

“Tại sao không nói?”

“Bởi vì mất hứng.”

“Ngươi muốn như thế nào mới cao hứng?”

“Chờ đến khi Bi Đại Sư không bi ai nữa, ta sẽ cao hứng.” Thư Mỹ Doanh chậm rãi nói.

Dưới ánh nến, sắc mặt của nàng phảng phất trở nên không bình tĩnh.

Xem ra, hiện tại quả thật nàng không cao hứng.

Nghe được ba chữ “Bi Đại Sư”, sắc mặt Bộc Dương Thắng thay đổi.

Ánh mắt Thư Thiết Thương cũng thay đổi: “Ngươi nói là Bắc Thiên Sơn Tuyệt Lạc Cốc, Bi Thiên hòa thượng?”

Thư Mỹ Doanh gật gật đầu: “Tại phương bắc, hắn được gọi Bi Thiên hòa thượng, nhưng người Trung Nguyên đều gọi hắn là Bi Đại Sư.”

Thư Thiết Thương ngưng trọng thần sắc: “Ngươi làm sao chọc tới trên đầu tên hung tăng vậy?”

Thư Mỹ Doanh liếc hắn, tức giận nói: “Không phải ta đi chọc hắn, mà là hắn muốn chọc ta!”

Thư Thiết Thương nói: “Không có chuyện gì, hắn làm sao đến gây chuyện với ngươi?”

Thư Mỹ Doanh nói: “Hắn vốn không có chuyện gì, ta cũng không có chuyện gì. Nhưng từ khi đệ tử của hắn, Tuyệt Tiên hòa thượng bị đứt rời hai tay, hắn không chịu buông tha ta nữa.”

Thư Thiết Thương biến sắc.

“Là ngươi chém đứt tay của Tuyệt Tiên hòa thượng?”

Thư Mỹ Doanh nói: “Đối phó với người đức hạnh xấu, đây là phương pháp hữu hiệu nhất.”

Thư Thiết Thương nói: “Ai nói vậy?”

Thư Mỹ Doanh nói: “Là sư phụ.”

Thư Thiết Thương thở ra một hơi: “Nhưng ngươi cũng đã biết, tên hung tăng này là người thế nào?”

Thư Mỹ Doanh nói: “Mặc kệ như thế nào, hiện tại tất cả đã trở thành sự thật, hiện tại ta bị người khi dễ, có phải ngươi thấy chết mà không cứu được hay không?”

Thư Thiết Thương cười lạnh lùng: “Bi Đại Sư võ công cao thâm khó lường, hơn nữa xuất hiện vô thường, cho dù ngươi chết ở trong tay của hắn, ta cũng không có cách nào.”

Thư Mỹ Doanh hừ một tiếng: “Ta sớm đã biết rõ, cho tới bây giờ ngươi đều không có quan tâm tới ta, trong ánh mắt của ngươi chỉ có Ngân Tử Bạch Hoa Hoa, khó trách người khác đều nói ngươi là một con hồ ly vô tình.”

Thư Thiết Thương thở ra một ngụm khí lạnh, đành phải im lặng không nói.

“Trên giang hồ có loại người quen hung hăng.” Bộc Dương Thắng bỗng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Bọn hắn không ngừng khi dễ người khác, nhưng nếu người khác có nửa điểm có lỗi với bọn họ, sẽ gây ra sóng lớn.”

Lông mày đen nhánh của Thư Mỹ Doanh nhăn lại, nhìn hắn: “Lời của ngươi giống như rất có đạo lý, nhưng loại đạo lý này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nói được, nói như vậy có được lợi ích gì? Có phải xem huynh muội chúng ta là kẻ ngu ngốc hay không?”

Thư Thiết Thương lập tức ngăn nàng nói tiếp.

“Mỹ Doanh, không được vô lễ như thế.”

Bộc Dương Thắng vốn ngẩn người, sau đó cười khổ.

“Thư tiên sinh, thực không dám giấu diếm, ta đối với ngươi vốn không có hảo cảm.”

“Loại người như ta, người gặp người sợ, người gặp người ghét, đó là chuyện rất đương nhiên.”

“Nhưng hiện tại ta xem ra, ngươi lại không hề giống kẻ đáng ghét.”

Thư Mỹ Doanh cười lạnh lùng: “Cường địch trước mắt, các ngươi lại dong dài không ngớt, ta…”

“Ngươi im ngay!” Thư Thiết Thương sửa chữa quát bảo ngừng lại: “Ngươi ngậm miệng lại, nếu nói hưu nói vượn nữa, ta đánh ngươi!”

Thư Mỹ Doanh lạnh lùng nói: “Ngươi không đánh ta, sẽ là con rùa!”

Bộc Dương Thắng ngẩn người.

Bởi vì lúc nàng nói đến một câu cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp cũng không phải nhìn đại ca của nàng, mà chăm chú trên xà ngang.

Trên nóc nhà có người!

Thư Mỹ Doanh nói chuyện, thì ra chỉ là ngụy trang.

Nàng đang chế tạo cơ hội, yểm trợ Thư Thiết Thương ra tay, đối phó với người trên nóc nhà.

Đương nhiên Thư Thiết Thương ra tay.

Hắn ra tay cũng không phải đánh Thư Mỹ Doanh, mà thân hình nhảy cao hơn một trượng, xông thẳng trên nóc nhà.

Bộc Dương Thắng thầm thở dài, nghĩ ngợi nói: “Cái nóc nhà này đã xong.”

Kết cấu gian phòng này vốn rất kiên cố, cho dù mỗi ngày ba cơn bão, xem ra nó cũng có thể chèo chống ba trăm năm mươi năm.

Nhưng Thư Thiết Thương xông lên một cái, nóc nhà này thật sự lập tức xong rồi.

Nó thủng một cái lỗ lớn.

Hiện tại cái lỗ lớn này, ít nhất có thể cho ba con trâu đực cùng chui ra.

Bộc Dương Thắng nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Đụng xuyên một cái lỗ nhỏ cũng đủ rồi, như vậy giống như hủy luôn gian phòng.”

Thư Mỹ Doanh cười cười.

“Ngươi đau lòng?”

“Không, chỉ là có chút đau dạ dày.”

“Người ta thiếu bạc, hoặc gặp phải xui xẻo cũng chỉ sẽ đau lòng thôi, tại sao ngươi lại đau dạ dày?”

“Bởi vì ta bỗng nhiên đói bụng.”

“Muốn làm chút gì ăn hay không?”

“Không còn gì tốt hơn.”

“Ngươi muốn ăn cái gì?”

Bộc Dương Thắng cười khổ một cái, nói: “Ăn thịt người trên nóc nhà.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!