Thiết kiếm hồng nhan-Chương 1 Hồi 5

Chương 1
SÁT THỦ THẦN BÍ
Hồi 5.

Tuy rằng trên nóc nhà đã thủng một cái lỗ lớn, nhưng lại rất náo nhiệt.

Bởi vì ở phía trên lỗ thủng ấy, rõ ràng có hơn bảy tám người.

Thư Thiết Thương làm thế nào cũng không nghĩ ra, trên nóc nhà vốn không phải chỉ có một người, mà là một đám người. Bởi vậy có thể thấy được khinh công của đám người kia thật sự không tầm thường.

Đợi đến lúc Thư Mỹ Doanh phát giác có điểm kì lạ, Thư Thiết Thương đã từ cái lỗ thủng lớn trên nóc nhà rớt xuống.

Cái lỗ chính bản thân hắn đụng thủng. Nhưng bây giờ hắn lại từ cái lỗ thủng lớn này rớt xuống, ngược lại là “Nước phù sa chẳng qua ruộng của người khác”.

Mặt mũi Thư Mỹ Doanh trắng bệch.

“Huynh sao vậy?” Nàng nâng Thư Thiết Thương dậy.

Thư Thiết Thương đóng chặt mắt, hắn giống như bị thương không nhẹ.

“Đại ca, huynh đừng chết!” Thư Mỹ Doanh thiếu chút nữa khóc lên.

Thư Thiết Thương vẫn không có phản ứng.

“Đại ca! Sau này tất cả mọi chuyện ta đều nghe theo huynh, ta chỉ van cầu huynh, đừng bỏ lại ta, đại ca…”

Nói hai câu này, ngược lại thật sự có hiệu quả.

Thư Thiết Thương bỗng nhiên mở to hai mắt, mở còn lớn hơn trái vải.

“Trước khi muôi còn chưa làm bà cố, đại ca tuyệt đối sẽ không vứt bỏ muội không để ý ra đi, như vậy được chưa?”

Thư Mỹ Doanh ngẩn người.

“Huynh… huynh không có việc gì?”

Thư Thiết Thương vẫn không trả lời, trên nóc nhà đã có người cười lớn nói: “Hắn trúng một chưởng ‘Trang toán thần chưởng’ của bần đạo, không ngoài tám trăm năm, không bị bệnh chết, cũng sẽ chết?”

Một tiếng “Chết”, Thư Mỹ Doanh không khỏi kêu to lên: “Ta không đánh nữa, thì ra các ngươi đang giả thần giả quỷ.”

Nàng lời còn chưa nói hết, cái lỗ thủng lớn trên nóc nhà đã nhảy xuống tám người.

Bộc Dương Thắng nhìn thấy cũng đã hoa mắt.

Người nhảy xuống đầu tiên là đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt, mặt dài râu ngắn.

Người thứ hai nhảy xuống là lão thái bà chỉ có một mắt phải, tay trái bà ta cầm một cái rổ, tay phải cầm một cái cân.

Người thứ ba là lão khiếu hóa, quần áo hắn tả tơi, ngàn vá vạn vá, nhưng trên chân lại rõ ràng mang một đôi giầy vàng.

Người thứ tư là gã béo mập, tay hắn cầm quạt xếp lớn, khí thế mạnh mẽ, mười phần như một đại thương gia eo quấn bạc triệu.

Người thứ năm là phu nhân trang điểm xinh đẹp, mặc y phục màu đỏ, hơi lớn tuổi vẫn phong vận đa tình, dáng người của bà ta động lòng người, trên mặt luôn mang theo nụ cười vài phần quyến rũ tận xương.

Người thứ sáu là nam nhân áo xám, thắt lưng của hắn đeo song đao, khuôn mặt lạnh lẽo, giống như người trong thiên hạ đều đắc tội với hắn, so với vị phu nhân y phục đỏ, vừa vặn hoàn toàn ngược lại.

Người thứ bảy là một gã thấp lùn, vóc dáng hắn chỉ cao một mét rưỡi, nhưng mặt mũi râu tóc đều trắng.” Xem ra ít nhất đã hơn bảy mươi tuổi.

Người cuối cùng mặc một chiếc áo bào thêu hoa màu vàng kim, mặt chữ điền, trên môi để hai chòm râu. Vẻ mặt hắn hưng phấn, thành thục mà khỏe mạnh, là một nam tử hán nhìn rất đẹp, rất phóng khoáng.

Đương nhiên, trên thế gian nhất định từng có một loại người cho rằng hắn khó coi. Loại người này là nam nhân chán ghét mọc hai chùm râu.

Vừa nhìn thấy nam nhân để hai chùm râu, Thư Mỹ Doanh liền không nhịn được nhảy dựng lên. Nàng thở phì phò, xông lên trước, ngón tay ngọc cơ hồ chỉ trên chóp mũi người này.

“Tại sao ngươi không nghe mệnh lệnh của ta, lúc ta còn chưa có bảo ngươi ra, lại trộn lẫn cùng một chỗ với bọn họ?”

Nam nhân này thong thả cười cười: “Chữ trộn lẫn này quá khó nghe?”

Bộc Dương Thắng đã nhịn không được đi tới, hỏi nam nhân này: “Ngươi có phải Thiết Phượng Sư hay không?”

Nam nhân này mỉm cười nói: “Ngươi thấy ta giống Lạt thủ đại hiệp không?”

Bộc Dương Thắng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mới nói: “Rất giống, rất giống.”

Nam nhân này nói: “Ngươi gặp Thiết Phượng Sư chưa?”

Bộc Dương Thắng lắc đầu, nói: “Không có, cho tới bây giờ cũng không có.”

Nam nhân này nói: “Ngay cả bộ dạng của Thiết Phượng Sư, ngươi cũng chưa từng gặp qua, làm sao có thể nói ta rất giống Thiết Phượng Sư?”

Bộc Dương Thắng nói: “Tuy rằng ta chưa từng gặp qua Thiết Phượng Sư, nhưng lại nghe người ta nói qua, bộ dáng của hắn giống như ngươi đấy.”

Nam nhân này thở dài, nói: “Trong chốn võ lâm người có bộ dáng giống ta, không có một vạn cũng có tám chín ngàn, chẳng phải khắp nơi đều là Thiết Phượng Sư sao?”

Bộc Dương Thắng gãi gãi cổ, ngượng ngùng cười cười, nói: “Như vậy là ta nghĩ sai rồi, thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”

Thư Mỹ Doanh lại cười lạnh nói: “Ngược lại ngươi nghĩ không sai, ngoại trừ hắn ra, trên thế gian có ai có thể có bộ râu khó coi hơn so với vẻ ngoài của hắn?”

Bộc Dương Thắng sững sờ.

Hắn kinh ngạc nhìn nam nhân này: “Ngươi quả nhiên là Thiết Phượng Sư?”

Nam nhân này cười khổ một cái, nói: “Ngươi quả nhiên thật tinh mắt, bởi vì cho dù người khác cũng để râu dài, nhưng nhất định cũng sẽ không khó coi giống như ta.”

Bộc Dương Thắng cười cười, “Đâu… Đâu có!”

Thư Mỹ Doanh “Hừ” một tiếng: “Rắn chuột một ổ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Thiết Phượng Sư nói: “Còn nữa … hay không?”

“Có! Các ngươi đều là cá mè một lứa, đều là khốn kiếp không biết cái gọi là võ lâm!”

Chỉ nghe đạo nhân gầy nhom cười ha ha: “Lạt Tiêu Tiên Tử quả nhiên danh bất hư truyền, đủ vị cay, cừ thật.”

Lão thái bà hung hăng trừng con mắt duy nhất, cười lạnh nói: “Lỗ mũi trâu, ngươi đừng cứ mãi kỳ kèo với tiểu hài tử được không?

Thư Mỹ Doanh lại bắt đầu trách móc: “Ai nói ta là tiểu hài tử hả?”

Lão thái bà cười mắng: “Tiểu hài tử không biết trời cao đất rộng, một ngày nào đó sẽ gặp sài lang muốn ăn thịt người.”

“Ta không sợ sài lang, chỉ sợ sài lang gặp được ta phải chạy trốn!” Thư Mỹ Doanh ưỡn ngực lên.

Phu nhân mặc y phục đỏ nở nụ cười.

“Muội tử nói rất đúng, quản hắn là sài lang hay báo, bọn hắn ăn người, chúng ta ăn lại tim gan của bọn hắn.”

Gả béo mập bỗng nhiên cười lạnh, quạt xếp thật to thiếu chút nữa phẩy trên mặt phu nhân mặc y phục đỏ: “Sài lang hay báo có lẽ ngươi không sợ, nhưng hòa thượng chưa sạch lục căn, có thể khó đối phó đấy?”

Phu nhân y phục đỏ “Hừ” một tiếng: “Lão Đổ Tinh ở chỗ này, ngươi ít nói đến con lừa trọc được không?”

Lão nhân thấp lùn lập tức nói theo: “Đúng vậy! Mỗi lần trông thấy hòa thượng trọc đầu, lão phu sẽ có điềm xấu, tóm lại, ít nhắc tới hòa thượng, ít nhắc tới hòa thượng!”

Gã béo mập “Hừ” một tiếng: “Quả thực là một điên, một ngốc nghếch!”

Lão nhân thấp lùn giận tím mặt nói: “Ngươi lại thả rắm cái gì hả?”

Lão khiếu hóa mang giày vàng ngắt lời cười nói: “Hắn là phú hào đệ nhất thiên hạ, thả rắm đương nhiên là thả lớn đệ nhất thiên hạ!”

Lão nhân thấp lùn lạnh lùng nói: “Cái gì phú hào chứ? Hắn mua bán, do tổ tông kiếm tiền đấy, ba mươi năm trước, mọi người cũng biết Âu Dương thế gia ở Sơn Tây giàu có một phương, nhưng hiện tại, chiêu bài này chỉ sợ ngay cả một lượng bạc cũng không đáng, loại người này làm ăn, ta thấy hắn còn không bằng sớm nhảy sông tự sát, có lời một chút.”

Lão thái bà bỗng nhiên trầm giọng nói: “Lão Đổ Tinh, ngươi nói như vậy có thể không đúng.”

Lão nhân thấp lùn cười lạnh nói: “Lão phu không đúng chỗ nào?”

Lão thái bà nói: “Tuy rằng tên béo tan hết ngàn vạn gia tài, nhưng cả đời cứu người không đếm hết, chỉ là tám năm trước Hoàng Hà lũ lụt, hắn đã bỏ ra tám mươi vạn lượng bạc, mà ngươi thì sao? Cả đời này ngươi ngoại trừ đánh bạc, đã làm được vài chuyện tốt chưa?”

Lão nhân thấp lùn ngẩn ngơ, không đáp được.

“Được rồi! Lão khiếu hóa vừa gãi ngứa, vừa lớn tiếng nói: “Bây giờ chúng ta không phải đến cãi nhau, cãi nhau rồi trở mặt, không cần xú hòa thượng giết đến, chúng ta đã tự mình đánh cho rối loạn.”

Phu nhân mặc y phục đỏ cười nhạt một tiếng. “Lúc này mới nói một câu giống tiếng người.”

Cho đến lúc này, Bộc Dương Thắng không nhịn được hỏi: “Các ngươi là ai?”

Hắn hỏi bốn chữ này, có người ôm bụng cười to. Cười to chính là lão thấp lùn. Hắn cười đến ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Bộc Dương Thắng nhướng mày: “Lão trượng, có chuyện gì đáng cho lão nhân gia cười lợi hại như thế?”

Lão thấp lùn lập tức dừng tiếng cười, trên mặt cũng không…có chút nào vui vẻ. Vẻ mặt hắn thay đổi thật ghê gớm, giống như con hát đổi sắc mặt trong nháy mắt.

Vẻ mặt lão thấp lùn rét lạnh, lạnh lùng nói: “Bọn ta là ai, cho tới bây giờ ngươi còn không biết, chẳng lẽ điều này không phải là thiên hạ chê cười?”

Sắc mặt Bộc Dương Thắng cũng thay đổi: “Không biết là không biết, điều này có cái gì buồn cười chứ?”

Lão thấp lùn “Hừ” một tiếng: “Không có kiến thức!”

Lão thái bà lắc đầu: “Lão Đổ Tinh, ngươi càng ngày càng không nói đạo lý rồi. Người ta chưa bao giờ thấy qua bảy người chúng ta, làm sao có thể trách hắn không biết chúng ta là ai?”

Lão thấp lùn nói: “Hắn cũng chưa từng thấy qua Thiết Phượng Sư, sao phỏng đoán được?”

Lão thái bà nói: “Thiết Phượng Sư tuy rằng râu ria không phải dùng hoàng kim chế tạo, nhưng cho dù có người dùng một rương vàng để đổi râu mép của hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ không đáp ứng.”

Lão thấp lùn cười lạnh: “Người khác nói lãng tử quay đầu vô cùng quý giá, không thể tưởng được đầu năm nay rõ ràng ngay cả râu ria đều vô cùng quý giá.”

Thiết Phượng Sư không có phản ứng, giống như căn bản không có nghe thấy người khác đang đàm luận râu mép của mình.

Bộc Dương Thắng bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Hiện tại ta muốn biết các ngươi là ai?”

Lão thái bà nói trước: “Lão thân gọi là Hồ Tiểu Thúy, ngoại hiệu là Nhất Mục Liễu Nhiên (vừa nhìn biết ngay).”

Lão thấp lùn cười lạnh: “Sắp tám mươi tuổi rồi, còn gọi Tiểu Thúy!”

Bộc Dương Thắng không nhịn được nói: “Danh tự là cha mẹ đặt ra, khi còn bé gọi Tiểu Thúy, chẳng lẽ già rồi phải gọi lão thúy hay sao?”

Hồ Tiểu Thúy cười cười: “Vẫn là Tổng tiêu đầu có kiến thức.”

Gã béo mập phe phẩy quạt xếp, nói: “Ta chính là Sơn Tây Âu Dương thôn nhân thị, gọi là Âu Dương Khoát.”

Phu nhân y phục đỏ sóng mắt di động, mỉm cười nói: “Ta là Thái Hồng Tụ, có người gọi ta quý phi, cũng có người gọi ta kẻ gây tai hoạ, ngươi ưa thích xưng hô như thế nào, thì tùy tiện, vô cùng hoan nghênh.”

Đạo nhân trung niên cười tươi: “Bần đạo pháp danh Tử Không, đến từ Quảng Đông, vô luận là ai nói làm ta mất hứng, hắn nhất định phải chết!”

“Thúi lắm!” Lão khiếu hóa nói: “Vệ Thiên Thiền làm cho ngươi mất hứng lâu vậy, bây giờ hắn còn nguy hiểm chết người, tên lỗ mũi trâu Quảng Đông ngươi, A… ngươi nên về nông thôn cày ruộng!”

Tử Không đạo nhân đang định phát tác, Thái Hồng Tụ đã đè hắn xuống: “Đừng nổi giận, ngươi tức giận một phát, ta sẽ đau lòng.”

Tử Không đạo nhân gặp được Thái Hồng Tụ giống như là lửa lớn gặp được lũ lụt, lập tức tính nóng toàn bộ tiêu tán, chỉ cười quái dị không nói, Bộc Dương Thắng nhìn chằm chằm vào lão khiếu hóa: “Vị này xưng hô thế nào?”

Lão khiếu hóa giơ giày vàng trên chân, cười nói: “Chiêu bài của lão khiếu hóa ta, ngay tại trên chân.”

Thái Hồng Tụ nói: “Hắn nổi tiếng là Kim Cước Đái ở Quảng Tây, chân vàng của hắn quả thực so với độc xà còn nguy hiểm hơn.”

Tử Không đạo nhân cười lạnh nói: “Cũng thối đến chết người!”

Kim Cước Đái khẽ đảo con mắt trắng: “Có phải ngươi trộm thoát giày của ta hay không? Ngửi qua mùi vị kim chân của ta?”

“Thả…” Tử Không đạo nhân đang muốn mắng chửi người.

“Đừng làm càn!” Lão thấp lùn bỗng nhiên hét lớn: “Lão phu ở đây, các ngươi ai cũng không được thả… Thả sẽ hôn mê!”

Bộc Dương Thắng nói: “Ngươi là..”

Lão thấp lùn lãnh đạm nói: “Lão phu là Lão Đổ Tinh, đánh cược đến nỗi danh tính sớm đã thua, không đề cập đến cũng được!”

Bộc Dương Thắng lấy làm kỳ: “Danh tính cũng có thể thua mất sao?”

“Tại sao thua không được?” Lão Đổ Tinh lạnh lùng nói “Bạc đánh cược được tánh mạng đánh cược được, danh tính cũng đánh cược được!”

Kim Cước Đái cười quái dị một tiếng, nói: “Hắn xuất đạo giang hồ rất sớm, gặp được đổ vương ba mươi năm trước, Nam Cung Thiên, kết quả chẳng những thua tất cả ngân phiếu trên người, hơn nữa cuối cùng còn thua cả danh tính luôn.”

“Có loại chuyện này?” Bộc Dương Thắng không khỏi cười cười.

“Thua thì là thua, có cái gì buồn cười?” Lão Đổ Tinh cả giận nói: “Từ sau khi lão phu thua danh tính, thề sau này không nhắc đến tên họ, đã là kẻ thua cuộc, không thể thất hứa!”

Tử Không đạo nhân mỉm cười nói: “Ngươi dám đề tên đề họ, chẳng lẻ không sợ Nam Cung Thiên cắt đầu lưỡi của ngươi?”

Lão Đổ Tinh “Phi” một tiếng “Lỗ mũi trâu chết bầm, đến đây! Lão phu với ngươi đánh cược một tay!”

“Đánh cược cái gì chứ?”

“Đánh cược mệnh!” Lão Đổ Tinh xoa tay, giống như muốn một ngụm nuốt mất Tử Không đạo nhân.

Thái Hồng Tụ rất không vui!

“Lão Đổ Tinh, ngươi không cho ta mặt mũi?”

Lão Đổ Tinh ngẩn ngơ: “Quý phi, ngươi thật sự giúp đỡ cái tên lỗ mũi trâu chết bầm kia?”

“Ai cũng không giúp!” Thái Hồng Tụ lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn liều mình, mau cút đi, sau này đừng bao giờ … là người Thất Tinh Bang nữa!”

Kim Cước Đái cười ha ha: “Cái này cũng không tệ, nếu Thất Tinh Bang giải tán, chuyện thứ nhất lão khiếu hóa ta muốn làm, chính là…”

“Ngươi sẽ như thế nào?” Vẻ mặt Hồ Tiểu Thúy lạnh lùng: “Phải muốn đáp tạ thần ân, hô to A di đà phật hay không?”

“Không! Tiểu Thúy tỷ tỷ, ngươi đã hiểu lầm.” Kim Cước Đái vội nghiêm mặt, nói: “Ta nói nếu Thất Tinh Bang giải tán, chuyện thứ nhất lão khiếu hóa ta muốn làm là khóc lớn sáu trận!”

Hồ Tiểu Thúy nhìn hắn: “Tại sao muốn khóc lớn sáu trận? Thêm một trận thiếu một trận không được sao?”

Kim Cước Đái cười một tiếng, nói: “Ngoại trừ lão khiếu hóa, các ngươi tổng cộng có sáu người, nếu như thiếu một người lão khiếu hóa sẽ khóc lớn một trận, như vậy thiếu sáu người chẳng phải nên khóc lớn sáu trận sao?”

Hồ Tiểu Thúy lạnh lùng nói: “Chỉ sợ ngươi không phải khóc sáu tràng, mà là cười to sáu trận.”

Kim chân vội vàng nói: “Tuyệt không có chuyện này! Tuyệt không có chuyện này!”

Bộc Dương Thắng không nhịn được hỏi: “Bang chủ Thất Tinh Bang của các ngươi là ai?”

Một người lập tức trả lời: “Là ta.”

Bộc Dương Thắng quay người nhìn lại, trông thấy một gương mặt lạnh băng.

Bang chủ Thất Tinh Bang lại là nam nhân áo xám eo đeo song đao.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *