Thiết kiếm hồng nhan-Chương 1 Hồi 6
SÁT THỦ THẦN BÍ
Hồi 6.
Bộc Dương Thắng nhìn chằm chằm vào người áo xám, nhưng người áo xám ngay cả liếc cũng không liếc hắn.
“Tại hạ Bộc Dương Thắng, xin hỏi tôn giá là..”
“Vô tình đao Tần Trảm.”
“Tần Trảm? Vô tình đao?”
“Đúng vậy, đao bản vô tình, nếu ai cho rằng đao cũng có tình, người này nhất định sẽ là cái bia sống ngắm đao.”
“Tôn giá bao nhiêu niên kỷ?”
“Bốn mươi lăm.”
“Là ngươi tổ chức ra Thất Tinh Bang sao?”
“Không sai.”
“Muốn làm chuyện gì?”
“Tiêu diệt Thần Huyết Minh!” Ánh mắt Tần Trảm bỗng nhiên rơi vào trên mặt Bộc Dương Thắng.
Toàn thân Bộc Dương Thắng bỗng nhiên lạnh lẽo.
Hắn luôn cảm thấy đám người Thất Tinh Bang kia rất thú vị. Nhưng hiện tại, hắn bị Tần Trảm nhìn như thế, nhìn đến lông toàn thân đều dựng đứng lên.
Tần Trảm mới mở miệng, sáu người còn lại câm như hến. Ngay cả Lão Đổ Tinh cũng không dám nói lớn tiếng nữa. Thậm chí ngay cả Thái Hồng Tụ cũng làm bộ dáng suy giảm.
Chỉ có một người đang cười.
Thiết Phượng Sư.
“Yêu Vương đã chết, các vị không cần phải lo lắng gia hỏa âm hiểm này rồi!” Thư Mỹ Doanh bỗng nhiên nói.
Thư Thiết Thương nhìn chằm chằm vào Thiết Phượng Sư, nói: “Là ngươi tiêu diệt Âm Địa Linh sao?”
Thiết Phượng Sư cười nhạt một tiếng: “Nếu như giết người đều là hung thủ, như vậy ta chỉ là đồng lõa.”
Thư Thiết Thương nhìn chằm chằm vào Thư Mỹ Doanh: “Là ngươi tự tay giết Yêu Vương?”
Thư Mỹ Doanh cười cười, nói: “Có Thiết đại ca hỗ trợ, giết một tên Yêu Vương, thì có chuyện gì lớn?”
Thư Thiết Thương thở dài, nói: “Các ngươi đi cùng lúc nào?”
Thư Mỹ Doanh thản nhiên nói: “Thiết đại ca ưa thích ăn vi cá, ta cũng ưa thích ăn vi cá, mà hai người ưa thích ăn vi cá, cố tình lại đang đến Thanh Hồ thành cùng ngày, ngươi nói cho bọn ta sẽ gặp nhau ở nơi nào?”
Thư Thiết Thương cười cười: “Nhất định là tại Kim Sí lâu.”
“Ngươi nói đúng.” Thư Mỹ Doanh nói: “Mà Kim Sí lâu nấu vi cá nồi đất, cùng gà ngâm rượu Bát Bảo, cũng thật không để cho bọn ta thất vọng.”
Thư Thiết Thương nhíu nhíu mày: “Nhưng ta vẫn không hiểu, các ngươi làm sao cùng đến Thanh Hồ thành?”
Thư Mỹ Doanh tự nhiên cười nói, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết, trên giang hồ có một tổ chức ‘Tìm người’?”
Thư Thiết Thương ngẩn người: “Ngươi tốn bao nhiêu tiền mới tìm được Thiết đại ca?”
“Không đắt, chỉ tốn năm ngàn lượng, khoản nợ này tính trên đầu ngươi là được!”
“Năm ngàn lượng?”
“Đúng vậy, bọn hắn rất nhanh đã tìm được Thiết đại ca, thế là bọn ta cùng ăn vi cá tại Kim Sí lâu.”
“Bữa tiệc vi cá này, ngược lại quý đến lợi hại.” Thư Thiết Thương cười khổ.
“Vi cá quý hơn cũng không sợ, dù sao trả tiền là Thiết đại ca.”
“Ta không phải nói vi cá quý; mà là tổ chức ‘tìm người’ kia, tìm người tốn hết năm ngàn lượng, đắt đến kinh người!”
Thư Mỹ Doanh cười cười: “Như vậy, ngươi thà nguyện ý trả tiền vi cá, cũng không muốn trả năm ngàn lượng sao?”
Thư Thiết Thương nói: “Điều này hiển nhiên.”
Thiết Phượng Sư mỉm cười nói: “Vậy rất tốt, mời trả tiền ngay.”
Thư Thiết Thương nói: “Bao nhiêu?”
Thiết Phượng Sư nói: “Mười vạn lượng.”
Thư Thiết Thương trợn to hai mắt nhìn: “Cái gì? Ăn một bữa vi cá muốn mười vạn lượng? Ta có nghe lầm hay không? Hay là các hạ nói nhiều hơn một chữ ‘vạn’?”
Thiết Phượng Sư thản nhiên nói: “Ngươi không có nghe lầm, ta cũng không có nói nhiều thêm nửa chữ, vì bữa tiệc vi cá này, ta thanh toán đủ mười tờ ngân phiếu, mỗi một tờ đều một vạn lượng!”
Thư Thiết Thương lạnh lùng nói: “Là lão bản Kim Sí lâu điên? Hay là ngươi có bệnh tâm thần?”
Thiết Phượng Sư nói: “Chúng ta đều rất bình thường, lão bản không có điên, ta cũng không có bệnh tâm thần.”
Thư Thiết Thương nói: “Bữa tiệc vi cá kia, tại sao đáng giá mười vạn lượng?”
Thiết Phượng Sư nói: “Bởi vì nếu ta không giao mười vạn lượng, sau khi ăn vi cá xong nói không chừng sẽ cho người ném vào trong giếng.”
Thư Thiết Thương ngẩn ngơ: “Ai dám ra tay mang Lạt Thủ đại hiệp ném vào trong giếng?”
“Là ta!” Tần Trảm cười lạnh nói: “Dù sao mười vạn lượng của Thiết Phượng Sư đều là tiền tài bất nghĩa, mà vừa vặn ta vừa cần số tiền kia, cho nên dặn dò lão bản Kim Sí lâu sửa giá tiền vi cá lại, sửa thành mười vạn lượng!”
Thư Thiết Thương nhướng mày: “Ngươi muốn mười vạn lượng cần dùng gấp việc gì?”
Tần Trảm nói: “Mua một thanh kiếm.”
“Thanh kiếm gì?”
“Thiết kiếm.”
“Một thanh thiết kiếm, đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều không ít, vừa vặn là mười vạn lượng.”
Thư Thiết Thương lại ngơ ngẩn: “Thanh kiếm ở đâu?”
Tần Trảm nói: “Tại Bích Thủy Các.”
Thư Thiết Thương nói: “Bích Thủy Các ở nơi nào?”
Tần Trảm nói: “Không biết.”
Thư Thiết Thương sững sờ: “Cái này xem như đùa giỡn sao? Lấy không của người ta mười vạn lượng nói muốn mua thanh kiếm, nhưng lại ngay cả chuôi kiếm ở nơi nào cũng không biết, chẳng lẽ không phải vô lý nhất thiên hạ sao?”
Thiết Phượng Sư lắc đầu.
“Không vô lý, tuyệt không vô lý.”
Thư Thiết Thương cười hắc hắc: “Người ta cầm mười vạn lượng của ngươi, ngươi lại còn giúp hắn nói chuyện?”
Thiết Phượng Sư nói: “Không vô lý là không vô lý, cho dù một đao chém mất cái đầu này, ta vẫn muốn nói một câu: Không vô lý!”
Thư Thiết Thương nói: “Ngươi lại nói ra đạo lý xem!”
Thiết Phượng Sư nói: “Bởi vì chủ nhân Bích Thủy Các chính là phu nhân Vệ Thiên Thiền.”
Thư Thiết Thương ngây người.
Thiết Phượng Sư lại nói: “Nhưng phu thê Vệ Thiên Thiền sớm đã trở mặt thành thù, thế của bọn họ thành nước với lửa, rất có xu thế không phải ngươi chết thì là ta mất mạng.”
Thư Thiết Thương nói ra: “Việc này ngược lại cho tới bây giờ không có nghe thấy.”
Thiết Phượng Sư nói: “Thế lực của Vệ Thiên Thiền có thể mở rộng được nhanh như thế, hoàn toàn là vì hai mươi năm trước, hắn đã nhận được một bảo tàng.”
Thư Thiết Thương hỏi: “Bảo tàng này có quan hệ với Vệ phu nhân sao?”
Thiết Phượng Sư nói: “Đó là phụ thân nàng suốt đời tích góp, nghe nói đều là vàng, bản thân có ba trăm ngàn vạn lượng!”
Thư Thiết Thương hít vào một hơi thật sâu.
“Vệ Thiên Thiền làm như thế nào có được bảo tàng này?”
“Giết nhạc phụ, diệt hơn tám mươi người gia tộc kia.”
“Vệ phu nhân đâu?”
“Nàng rất may mắn, tại trong biển lửa đào thoát.”
“Biển lửa?”
“Đúng vậy, ” Thiết Phượng Sư chậm rãi nói ra: “Vệ Thiên Thiền lòng dạ độc ác, hỏa thiêu cả nhà, muốn giết cả thê tử.”
Thư Thiết Thương cười lạnh: “Không hổ là Huyết Công Tước, quả nhiên diệt sạch nhân tính!”
Thiết Phượng Sư nói: “Nhưng trận lửa lớn này Vệ phu nhân cũng không có chết cháy, mà con của nàng Vệ Bảo Quan, từ lâu đã bị Vệ Thiên Thiền mang đi.”
Thư Thiết Thương nói: “Sau đó thế nào?”
Thiết Phượng Sư nói: “Cứu thoát nàng trong biển lửa là Danh Kiếm khách, trước khi Vệ phu nhân còn chưa có gả cho Vệ Thiên Thiền, hắn sớm đã đối với Vệ phu nhân hâm mộ không thôi.”
Thư Thiết Thương nói: “Vị Danh Kiếm khách này là ai?”
Thiết Phượng Sư nói: “Đường Thiên Lý.”
“Nhất kiếm chấn Giang Nam, Đường Thiên Lý?”
“Đúng vậy.”
“Sau đó thế nào?”
“Đường Thiên Lý đưa Vệ phu nhân đến một địa phương bí ẩn, rồi sau đó mới đem một thanh thiết kiếm bất ly thân, giao cho Vệ phu nhân.”
Thư Thiết Thương nói: “Đường Thiên Lý đi đâu?”
Thiết Phượng Sư nói: “Đi đến chân trời xa xăm không biết tung tích.”
Thư Thiết Thương nói: “Hắn không phải rất ưa thích Vệ phu nhân sao?”
Thiết Phượng Sư nói: “Nhưng Vệ phu nhân đã là Vệ phu nhân, không còn là thiếu nữ hoàn hảo đơn thuần mộc mạc của ngày xưa.”
Thư Thiết Thương: “Điều này rất quan trọng sao?”
Thiết Phượng Sư nói: “Đường Thiên Lý cho rằng không quan trọng, nhưng Vệ phu nhân lại không nghĩ như vậy.”
Thư Thiết Thương nói: “Thì ra là Vệ phu nhân cự tuyệt hắn.”
Thiết Phượng Sư nói: “Đường Thiên Lý là chính nhân quân tử, cũng không ép buộc, lại càng không lấn phòng tối.”
Thư Thiết Thương nói: “Hôm nay sự tình đã cách nhiều năm, chuôi thiết kiếm này dùng vào việc gì?”
Thiết Phượng Sư nói: “Đường Thiên Lý đã chết.”
“Hắn đã chết?” Thư Thiết Thương lắp bắp kinh hãi: “Nhưng trên giang hồ chưa bao có người nói qua chuyện này.”
Thiết Phượng Sư nói: “Hắn lẳng lặng nằm chết ở trên giường bệnh, trừ ba đệ tử của hắn, rất ít người biết rõ chuyện này.”
Thư Thiết Thương nhìn hắn nói ra: “Ngươi làm sao biết đến?”
Thiết Phượng Sư nói: “Là một trong đệ tử của hắn chính miệng nói với ta.”
Thư Thiết Thương nói: “Hắn là ai?”
Thiết Phượng Sư nói: “Hắn là Tần Trảm.”
Tần Trảm sử dụng không phải kiếm, mà là song đao. Hắn lại có thể là đệ tử của Danh Kiếm khách Đường Thiên Lý?
Thư Thiết Thương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn: “Có phải thật vậy không?”
Ánh mắt Tần Trảm phóng ở phương xa, lạnh lùng nói ra bốn chữ.
Hắn nói: “Vô cùng chính xác!”
Related Posts
-
Bảo vệ: Thiết kiếm hồng nhan-Chương 4 Hồi 10
Không có bình luận | Th4 21, 2017
-
Thiết kiếm hồng nhan-Chương 3 Hồi 3
Không có bình luận | Th4 21, 2017
-
Bảo vệ: Thiết kiếm hồng nhan-Chương 4 Hồi 1
Không có bình luận | Th4 21, 2017
-
Bảo vệ: Thiết kiếm hồng nhan-Chương 6 Hồi 3
Không có bình luận | Th4 21, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.