Thiết kiếm hồng nhan-Chương 2 Hồi 2

Chương 2:
GIẾT ĐỘC NHÃN BÀ BÀ
Hồi 2

Bộc Dương Ngọc không thấy.

Bộc Dương Thắng cũng không thấy.

Tại nơi này vốn là địa phương rất thái bình bỗng nhiên để lại một đống lớn bí hiểm làm cho người ta không thể tưởng tượng.

Là ai giết Hồ Tiểu Thúy? Mục đích là gì?

Bộc Dương Thắng, Bộc Dương Ngọc mất tích bí ẩn, nguyên nhân là thế nào?

Thần Huyết Minh đã phái Yêu Vương tới, tất có chi viện mạnh mẽ theo sau, bọn họ sẽ đối phó với Thất Tinh Bang như thế nào?

Bình minh.

Một chiếc xe ngựa băng qua cát vàng, dừng ở ngoài cửa lớn Trấn Anh tiêu cục.

Đánh xe chính là một đại hán cao lớn, cho dù dùng chữ “Một ngọn núi” để hình dung hắn, cũng tuyệt không quá mức.

Xe ngựa vừa dừng lại, đại hán cao lớn liền từ trong xe nắm một bình rượu, dùng sức ném qua cửa lớn.

“Bộp !”

Một tiếng vang thật lớn, bình rượu vỡ nát.

Rượu rất thơm.

Mùi rượu không dọa người, nhưng âm thanh to lớn lại làm cho người trong tiêu cục giật mình.

Lập tức liền có bảy tám tiêu sư dẫn đầu vọt ra.”

Một người trong các tiêu sư tên Chu Đông Dũng cả giận nói: “Là ai huyên náo?”

Đại hán cao lớn cười lạnh: “Ngươi là ai?”

“Chu tiêu sư!”

“Gọi Tổng tiêu đầu các ngươi ra đây!”

“Hắn không có ở đây!”

“Con mẹ nó, ngươi lừa gạt ai?” Đại hán cao lớn nhảy xuống xe ngựa, giống như chuông đồng: “Còn có Bộc Dương Ngọc, tiểu tử này núp ở chỗ nào?”

Chu Đông Dũng biến sắc: “Ngươi quá làm càn, hãy xưng tên ra, để cho lão tử cho ngươi một trận thống khoái!”

Đại hán cao lớn lạnh lùng nói: “Ta gọi Bách Lý Truy!”

“Bách Lý Truy?” Chu Đông Dũng cười ha ha: “Ngươi chính là Bách Lý Truy được xưng ‘Thiểm Điện Đạo Tặc’?”

“Không tệ!”

“Nhìn bộ dạng này của ngươi, chỉ sợ ngay cả đi đường cũng rất khó khăn, làm sao có một thân khinh công cao minh?” Chu Đông Dũng cười to nói: “Muốn giả mạo cũng nên giả mạo người khác, ví dụ như Trư Bát Giới là sư đệ của tôn ngộ không…”

Nào biết hắn vẫn chưa nói xong, Bách Lý Truy đã ly kỳ biến mất ở trước mắt hắn.

Chu Đông Dũng sững sờ, đang định quát gọi, bỗng nhiên trên mặt đã ăn hết một cái tát nóng rát.

Cái tát này là từ bên phải hắn tát tới.

Hắn nhìn sang phải lại không có người.

Nhưng đột nhiên, tại bên trái của hắn đã có người cười lạnh.

Đó là đại hán cao lớn.

Người của hắn đã ở bên trái Chu Đông Dũng ngoài mười lăm trượng.

“Còn muốn lại thử một lần nữa hay không”, đại hán cao lớn cười lạnh.

Chu Đông Dũng ngay cả người ta ra tay như thế nào cũng không nhìn thấy rõ lắm, mình đã bị tổn thất nặng, kinh sợ này quả thực không phải bình thường.

“Ngươi… Ngươi quả nhiên là Bách Lý Truy!”

Nói đến đây, đột nhiên cảm thấy bị hoa mắt, Bách Lý Truy lại đứng tại sau lưng của hắn.

“Ngươi đừng nhúc nhích, nhúc nhích sẽ xong đời!”

Chu Đông Dũng không dám động.

Hắn chỉ nghe thấy người phía sau, từng người từng người ngã xuống.

Bách Lý Truy cười hắc hắc: “Đây là tỏa mạch sưu hồn châm, gặp máu là đông, lập tức chết không cứu được!”

Trong lòng Chu Đông Dũng sợ hãi.

Hắn không có trông thấy Bách Lý Truy ra tay như thế nào, chỉ biết là người lao tới cùng hắn hiện tại cũng đã ngã xuống.

“Bộc Dương Ngọc ở nơi nào?”

“Hắn… Hắn đã mất tích ngày hôm qua.”

“Khốn kiếp! Mau gọi hắn lăn ra đây!”

Vẻ mặt Chu Đông Dũng đau khổ: “Hắn thật sự mất tích…”

Bách Lý Truy cười lạnh: “Đã hắn đã mất tung, ngươi lưu lại cũng không có chỗ dùng!”

“Không! Đừng giết ta!” Trên trán Chu Đông Dũng đổ mồ hôi như tương.

Bách Lý Truy không có giết hắn.

Bởi vì trên trán của hắn cũng bỗng nhiên bắt đầu đổ mồ hôi.

Mồ hôi lạnh.

Bách Lý Truy khinh công cực cao, từng đuổi giết vô số cao thủ giang hồ.

Tuy rằng hắn được xưng là Thiểm Điện Đạo Tặc (đạo tặc nhanh như tia chớp), nhưng thật sự không bằng xưng là thiểm điện sát thủ mới càng thích hợp hơn.

Nhưng Thiểm Điện Đạo Tặc đã từng đuổi giết vô số giang hồ cao thủ, hiện tại chợt phát hiện trên cổ của mình rõ ràng có một thanh kiếm nhẹ nhàng chống đỡ.

“Ngươi… Ngươi là ai?” Âm thanh của Bách Lý Truy tràn ngập sợ hãi.

Chu Đông Dũng lại cho rằng hắn đang hỏi mình, vội nói: “Chu… Chu Đông Dũng.”

“Chu tiêu sư, ngươi đi đi.” Hắn lại nghe thấy giọng của một người khác.

Hắn ngẩn người, cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại.

Sắc mặt của Bách Lý Truy đã biến thành tro tàn.

Rốt cuộc Chu Đông Dũng thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng: “Thì ra là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!”

Hắn cũng không dám lại xen vào việc của người khác, vội vàng đi xa.

Bách Lý Truy hít một hơi lạnh, lại nói: “Tôn giá là ai?”

“Thiết Phượng Sư.”

“Lạt Thủ đại hiệp Thiết Phượng Sư?” Sắc mặt Bách Lý Truy lại biến đổi.

Phía sau người nọ quả nhiên là Thiết Phượng Sư.

Hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Nếu ngươi muốn đến đuổi giết Bộc Dương Ngọc, không khỏi tới quá muộn.”

Thình lình nghe được trong xe truyền ra tiếng cười khàn khàn của một người.

“Giết Bộc Dương Ngọc có lẽ đã muộn, nhưng giết ngươi lại tới đúng lúc.”

“Trong xe là người phương nào?” Thiết Phượng Sư trầm giọng quát.

“Người xuất gia.”

“Bi Đại Sư?”

“Chính là lão nạp!”

Cửa gỗ thùng xe nhẹ nhàng bị đẩy ra, một đôi tay duỗi ra.

Tay vừa duỗi ra, đã có mười hai luồng ánh sáng đồng thời bắn ra.

Bách Lý Truy tức giận kêu lên!

“Ngươi… Ngươi lại giết ta?” Hắn vừa sợ vừa giận, trên người ít nhất đã trúng bảy tám tiêu độc.

Thiết Phượng Sư cũng đã thả người bay lên trên mái hiên.

“Thân thủ tốt!” Người trong xe cười lạnh.

Bách Lý Truy đã ngã xuống.

Cửa khoang xe bỗng đóng lại.

Thiết Phượng Sư lạnh lùng nói: “Vị bằng hữu kia, sao không hiện thân gặp mặt?”

Người trong xe thản nhiên nói: “Đã biết lão nạp là Bi đại sư, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện”.

Đồng tử Thiết Phượng Sư co rút lại: “Tôn giá tuyệt đối không phải là Bi đại sư.”

Người trong xe nói: “Tại sao nói vậy?”

Thiết Phượng Sư nói: “Bi Đại Sư tuyệt sẽ không có đôi tay rắn chắc như thế, hắn đã là người già nua!”

Người trong xe cười ha ha.

“Ánh mắt tốt !”

Thiết Phượng Sư lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không đi ra ngoài xe?”

“Nếu ta đặt chân ra ngoài xe, phải giết người.”

Thiết Phượng Sư lạnh lùng nói: “Ta ở chỗ này, sao không giết ta?”

Người trong xe nói: “Giết ngươi không khó, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.”

Thiết Phượng Sư nói: “Khi nào mới tới lúc?”

Người trong xe nói: “Đợi sau khi bọn người Tần Trảm toàn bộ đền tội, ngươi chính là người cuối cùng!”

Thiết Phượng Sư người kiếm hợp nhất, thanh kiếm từ phía đông đến, sau đó phía phương tây bắn ra.

Thanh kiếm đã xuyên qua thùng xe.

Người cũng xuyên qua thùng xe.

Thùng xe đã bị đâm cơ hồ biến thành hai đoạn!

Người cùng thanh kiếm đều xông qua thùng xe.

Trên kiếm phong có máu, nhưng rất nhanh lại biến mất.

Thanh kiếm này vốn giết người không thấy máu.

Người đâu?

Người cũng có máu, máu từ trên lồng ngực trái của Thiết Phượng Sư chảy ra.

Rõ ràng khóe miệng hắn còn mỉm cười.

“Khó được!”

“Quả thật khó được,” Thành xe đã bị đâm cho không hình, trong xe người nọ khẽ thở dài một hơi: “Ngươi quả nhiên là một đối thủ khó được!”

Thiết Phượng Sư hít vào một hơi.

“Thương thế của ngươi như thế nào?”

Thiết Phượng Sư cười lạnh nói: “Bây giờ ngươi lại tổn thất Bách Lý Truy, không chê với một chuyến buôn thâm hụt tiền vốn sao?”

Người trong xe cười hắc hắc.

“Ngay cả một kiếm này của ngươi hắn cũng không có phát giác ra, chết có gì đáng tiếc, tránh khỏi sau này mất mặt xấu hổ.”

Thiết Phượng Sư nói: “Ngươi thật sự không chịu đi ra?”

Người trong xe nói: “Nếu như ngươi nóng lòng, không ngại tiến đến giết.” Thiết Phượng Sư nói: “Ngươi cho rằng ta không có lá gan này?”

Người trong xe nói: “Ta biết rõ lá gan của ngươi rất lớn, nhưng cũng biết rõ, ngươi tuyệt đối sẽ không tùy tiện chịu chết.”

Thiết Phượng Sư nói: “Nhưng ngươi sai rồi, bây giờ ta lập tức đi tìm cái chết, ngươi không cần hạ thủ lưu tình…”

Nói đến hai chữ cuối cùng, hắn đã từ trên mái hiên nghiêng nghiêng bay vụt tới.

Người chưa tới, mũi kiếm đã kẹp lấy khí thế vô cùng lợi hại, đánh thẳng vào xe ngựa.

Bảy mươi hai chiêu phượng hoàng kiếm, là kiếm pháp vô cùng nổi tiếng trong chốn võ lâm. Nhưng lúc này, Thiết Phượng Sư chỉ xuất ra một chiêu kiếm trong đó.

Một kiếm này cũng là chiêu tuyệt nhất trong bảy mươi hai chiêu kiếm . . . . không quý không rơi!

“Bùm” một tiếng, cửa xe đã bị mở ra.

“Bùm!”

“Không sâu, cũng không tính cạn.” Người trong xe nói: “Ngươi thì thế nào?”

Thiết Phượng Sư không có trả lời.

Hắn đã ngã xuống.

Lúc này, một đám người đồng thời lao đến.

“Thiết đại hiệp,” một người hét lớn: “Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Người này rất béo, chính là Âu Dương Khoát.

Ngoại trừ Hồ Tiểu Thúy đã chết, người Thất Tinh Bang đều đã tới.

Còn có hai huynh muội Thư Thiết Thương cùng Thư Mỹ Doanh.

Bọn hắn vốn đều ở trọ tại một khách điếm cách Trấn Anh tiêu cục không xa, nhưng đối với chuyện xảy ra nơi này, lại hoàn toàn không biết.

Mãi cho đến khi người đưa tin của Trấn Anh tiêu cục thở hổn hển đuổi tới khách điếm báo tin tức, bọn hắn mới biết được đã xảy ra chuyện.

Tuy rằng Âu Dương Khoát béo mập, nhưng là người dẫn đầu đuổi tới trước nhất.

Trong xe bỗng nhiên bắn ra một bóng người.

Bóng người màu đen.

Người này toàn thân hắc y, trên mặt cũng bao lấy một chiếc khăn trùm đầu màu đen.

Bóng đen mãnh liệt bắn ra, bắn về phía bắc.

Âu Dương Khoát thét lên: “Đứng lại!”

Người bịt mặt không có dừng lại, xu thế càng gấp.

Âu Dương Khoát giơ quạt xếp lên, tám cây châm théo phút chốc bắn ra.

Nhưng người bịt mặt đã đi xa.

Tám cây châm bắn vào trên tường đá.

Trông thấy Thiết Phượng Sư ngã xuống, Thư Mỹ Doanh thiếu chút nữa khóc lên.

“Thiết đại ca, Thiết đại ca!” Nàng la lên, dùng sức lay hắn.

Thiết Phượng Sư không có phản ứng.

Thư Mỹ Doanh thật sự khóc lên: “Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được!”

Thư Thiết Thương thở dài nói: “Vì sao ngươi ưa thích nói như vậy? Ngày hôm qua ta không có chết, hôm nay Thiết Phượng Sư làm sao bỏ rơi chúng ta chứ?”

Thư Mỹ Doanh tức giận nói: “Ngươi ít nói nhảm được không?”

“Hắn không phải nói nhảm.” Thiết Phượng Sư bỗng mở miệng, hắn cười nói: “Ta nhìn thấy các ngươi đều đã đến, cho nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”

“Nhưng ngươi bị thương!” Thư Mỹ Doanh vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn rất đau lòng.

Thiết Phượng Sư nhướng mày một cái: “Cũng không biết là kiếm của hắn không chính xác hay là ta tránh nhanh, một kiếm này ít nhất còn thiếu một tấc mới đâm trúng trái tim của ta…”

Hắn vẫn nói rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng thế của hắn thật sự không nhẹ, nói đến đây, ho khan vài cái, thật sự ngất xỉu.

“Muội tử, để cho ta.” Thần sắc Quý phi Thái Hồng Tụ nghiêm túc và trang trọng: “Hắn chảy máu không ít, nếu chảy tiếp, cũng không phải chuyện đùa.”

Thư Mỹ Doanh vội lách mình tránh ra.

Đúng vào lúc này, lại có một chiếc xe ngựa gấp chạy nhanh tới.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *