Thiết kiếm hồng nhan-Chương 2 Hồi 4

Chương 2
GIẾT ĐỘC NHÃN BÀ BÀ
Hồi 4

Hôm sau giữa trưa, ngoài cửa khách điếm đã đến một cỗ xe lừa.

Người đánh xe chính là một lão hói đầu, hắn mặc một bộ áo bông rách, tập tễnh đi đến.

Tiểu nhị A Nhân hắn không có lấy sai tên, lòng dạ thật đúng vô cùng hiền lành. Hắn sợ lão nhân kia lạnh hỏng mất, vội nói: “Có muốn ăn chút thịt chó cho ấm người hay không?”

Lão hói đầu lắc đầu: “Ta không ăn thịt chó.”

Tiểu nhị A Nhân ngẩn người, sau đó cười nói: “Thịt dê thì thế nào?”

Lão hói đầu nói: “Thịt dê cũng không nên.”

A nhân nói: “Lão trượng ưa thích ăn món gì, cứ dặn dò, tiểu nhân nhất định làm theo!”

Lão hói đầu trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên nói: “Ta muốn ăn ba sợi chưng với tổ yến, vịt trời ướp mật, chân giò muối tiêu. Còn muốn một đĩa thăn bê nướng.”

A nhân nghe đến ngây dại.

Lão hói đầu còn nói: “Cho ta một bình hương sen ấm, một đĩa quả óc chó, cũng gần như vậy.”

A Nhân hít ngụm khí lạnh, sau một lúc lâu mới nói: “Ngoại trừ quả óc chó, mọi thứ khác đều nợ phục vụ!”

Lão hói đầu nhíu nhíu mày: “Ngươi không phải nói nhất định có thể làm theo sao?”

A Nhân vội tát miệng: “Là tiểu nhân tại nói bậy, nên đánh! Nên đánh!”

Lão hói đầu người cười lạnh: “Tự mình đánh mình có thể rất không thú vị, mọi thứ đã nợ phục vụ, như vậy cho ta một bình rượu trắng, một chén mì nước Dương Xuân.”

“Dạ được! Dạ được!” A nhân cúi người cúi đầu, lui ra.

Lão bản khách điếm cũng đã nhìn thấy, ngọn lửa vô danh cháy lên 3000 trượng, nổi giận đùng đùng đi tới.

Vị lão bản này, mọi người đều gọi hắn Tiền Thủ Tài.

Hắn họ Tiền không tệ, tên không phải là Thủ Tài, mà là Tiền Hào Phóng.

Thế nhưng cái tên này của hắn thật sự lấy sai rồi.

Hắn tuyệt không hào phóng.

Hắn chỉ giống thần giữ của.

Thần giữ của đã chanh chua, lại keo kiệt thành tánh.

“Ngươi vừa rồi muốn ăn cái gì? Ta nghe không rõ.” Tiền Thủ Tài đi đến trước mặt lão hói đầu, trên mặt biểu lộ giống như quan huyện đang thẩm vấn phạm nhân.

Lão hói đầu khụ một tiếng: “Là một bình rượu trắng, một chén mì nước Dương Xuân.”

“Không phải cái này!”

“Không phải cái này là cái gì.”

“Ta nghe thấy ngươi nói muốn ăn ba sợi chưng với tổ yến, vịt trời ướp mật, chân giò muối tiêu. Còn muốn một đĩa thăn bê nướng, đúng không?”

Lão hói đầu thản nhiên nói: “Tiểu nhị nói mọi thứ đều nợ phục vụ, cho nên ta chỉ muốn rượu trắng cùng chén mì nước Dương Xuân là được!”

“Phi! Ngươi căn bản là đánh rắm!”

“Đánh rắm? Ta đánh rắm cái gì hả?”

“Ngươi nhìn đúng ở đây qui mô không lớn, tuyệt sẽ không có những món ăn quý báu để phục vụ, cho nên ngươi gọi loạn một trận!”

Lão hói đầu ngẩn người.

“Đối với ta như vậy có gì tốt?”

Tiền Thủ Tài cười lạnh: “Ngươi vốn cũng chỉ muốn một bình rượu trắng, một chén mì nước Dương Xuân, nhưng lại sợ nói ra quá nghèo, cho nên dùng biện pháp khác phô bày giàu có, nhận biết rất lành nghề!”

Lão hói đầu nói: “Lão bản, ngươi chẳng phải là ở trong khe cửa nhìn người dẹp sao?”

Tiền Thủ Tài cười hắc hắc: “Ta chính là nhìn ngươi dẹp, trên người của ngươi có tiền cũng sẽ không chua lợi hại như thế!”

Lão hói đầu thở dài: “Trên người của ta quả xác không có rất nhiều tiền, cũng chỉ có một chút thế này…”

Nói xong, hắn tự tay từ trong áo bông rách móc ra một đĩnh vàng ròng.

Tiền Thủ Tài ngẩn ngơ.

Nhưng sau đó còn làm hắn càng giật mình.

Lão nhân kia không phải móc ra một thỏi vàng ròng, mà là từng đĩnh từng đĩnh, giống như ở trong bông vải rách có vô số thỏi vàng.

Không tới một lát, trên mặt bàn đã có hơn mười đĩnh vàng óng ánh.

Tiền Thủ Tài hít vào một hơi thật sâu: “Lão gia tử, cái này… Cái này…”

Lão hói đầu nói: “Cái này có đủ trả tiền hay không?”

“Nhiều lắm, nhiều lắm!” Cổ họng Tiền Thủ Tài càn chát chát, giống như ngay cả lời nói cũng nói không ra.

Lão hói đầu cầm lấy một đỉnh vàng trong đó, nói: “Một đỉnh chỉ sợ không đủ?”

Tiền Thủ Tài nói: “Vẫn rất nhiều, cái này…”

“Cái này tất cả đều cho ngươi, không cần phải khách khí.” Lão hói đầu nhàn nhạt nói.

Hắn bỗng nhiên giơ tay phải lên, một đỉnh vàng trong chốc lát đã khảm trên trán Tiền Thủ Tài.

Tia sáng vàng chóe bắn ra bốn phía.

Tia máu cũng bắn ra bốn phía.

Lão hói đầu cười lạnh: “Đã sớm nói, một đỉnh còn chưa đủ!”

Lại là một đỉnh vàng bắn về phía khuôn mặt Tiền Thủ Tài nhưng Tiền Thủ Tài còn không có ăn một đỉnh vàng này, người đã ngã xuống. Thế vàng vẫn còn, trong chốc lát đã đi tới trước mặt một người.

A nhân lập tức nhắm mắt lại không đành lòng nhìn.

Nhưng người này lại ngay cả con mắt cũng không có nháy động, chỉ làm một động tác rất đơn giản, nhưng lại cực nhanh.

Hắn rút đao.

Ánh đao lóe lên!

Vàng lập tức bị gọt vỡ, từ một đĩnh biến thành tám khối nhỏ!

Đao thật nhanh!

Vô tình đao Tần Trảm!

Lão hói đầu cười, hắn cười rất vui sướng, tựa như người thắng lớn tại trên chiếu bạc giết hết ba phương.

Tần Trảm không cười.

Vừa rồi nếu đao pháp của hắn hơi chậm, hắn sẽ biến thành Tiền Thủ Tài thứ hai.

Đúng vào lúc này, Thái Hồng Tụ cũng xuất hiện.

Nàng thở dài, nói: “Sao vậy lại chết một người? Mấy ngày nay, nhân mạng thật quá không đáng giá.”

Lão hói đầu lắc đầu.

“Quý phi, ngươi nói sai rồi.”

“Ngươi biết ta gọi là quý phi?” Thái Hồng Tụ tự nhiên cười nói: “Thế nhưng mà ta lại không biết vị lão gia tử này là ai?”

Tần Trảm nói: “Hắn là người chúng ta muốn tìm.”

Thái Hồng Tụ “Ủa” một tiếng: “Thì ra là Kim Ma Khẩu, Kim lão gia tử, khó trách vừa ra tay là vàng!”

Lão hói đầu nói: “Cho nên, vừa rồi lão bản ngã xuống, tánh mạng của hắn không thể nói không đáng tiền.”

Lão nhân kia thì ra gọi Kim Ma Khẩu, là lão ma đầu lòng dạ độc ác, tính tình cổ quái.

Tần Trảm nói: “Địa phương ta muốn biết ở nơi nào?”

Kim Ma Khẩu nói: “Bạc đâu?”

Tần Trảm nói: “Bao nhiêu?”

Ánh mắt Kim Ma Khẩu phát lạnh: “Tiểu tử điên Đàm Ba cũng không nói rõ ràng rồi sao?”

Tần Trảm nói: “Hắn nói bao nhiêu đều vô dụng, quan trọng nhất là khẩu vị của Kim lão gia tử như thế nào.”

“Nói hay lắm!” Kim Ma Khẩu cười ha ha: “Quả nhiên không hổ là môn hạ của danh hiệp, sảng khoái! Sảng khoái!”

Thái Hồng Tụ nhăn lông mày, nói: “Bọn ta đủ sảng khoái rồi, ngược lại không biết Kim lão gia tử thì sao?”

Kim Ma Khẩu cười hắc hắc: “Chuyện này ngươi yên tâm đi, chiêu bài của Kim mỗ nổi tiếng, tuyệt sẽ không sư tử há miệng lớn.”

Tần Trảm lạnh lùng nói: “Nhưng ngươi nói tới nói lui, vẫn chưa nói ra giá tiền.”

Kim Ma Khẩu trầm ngâm một hồi lâu, mới vươn một ngón tay.

“Một trăm vạn lượng.”

“Cái gì? Một trăm vạn?”

“Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt!”

“Cái này thật quá mức!” Đồng tử Tần Trảm co rút lại, lạnh lùng nói: “Đàm Ba nói: Ngươi chỉ cần mười vạn!”

Thái Hồng Tụ nói: “Hơn nữa chỉ nói ra một địa phương, có thể kiếm được mười vạn lượng, cái này đã là chuyện kiếm tiền dễ dàng nhất trên thế gian.” Kim Ma Khẩu nói: “Chỉ tiếc loại cơ hội này không thường có.”

Thái Hồng Tụ nói: “Đã biết cơ hội khó gặp, Kim lão gia tử nên nắm chắc thật tốt, nếu như bỏ lỡ, sẽ cả đời tiếc nuối.”

“Ngươi nói tuyệt không sai, ” Kim Ma Khẩu cười nhạt một tiếng, “Nhưng đã có cơ hội buôn bán một trăm vạn, mà chỉ đi kiếm mười vạn lượng, cái này càng là chuyện ngu xuẩn có lỗi với liệt tổ liệt tông.”

Tần Trảm cười lạnh.

“Ngươi nhất định nghĩ sai rồi.”

“Ta nghĩ sai cái gì?”

“Cho tới bây giờ ta cũng chưa nói qua muốn trả giá một mười vạn lượng.”

“Ta biết rõ ngươi cũng không có nói qua,” Kim Ma Khẩu khoan thai cười cười: “Nhưng đã có người nguyện ý ra 50 vạn muốn biết cái chỗ kia ở đâu, cho nên, nếu ngươi không cho ta một trăm vạn, như vậy ta cũng chỉ phải kiếm lợi nhuận ít một chút, thu hắn 50 vạn lượng coi như xong!”

“Hắn? Hắn là ai?” Sắc mặt Tần Trảm phát lạnh, trong mắt đã lộ ra một tia sát cơ.

Kim Ma Khẩu im lặng. Đã có một người lớn tiếng niệm phật hiệu, phút chốc xuất hiện ở ngoài cửa.

“A di đà phật, người trong thiên hạ đều ở trong nước sôi lửa bỏng, sống có gì vui? Chết có gì buồn, vì sao buồn?”

Một lão hòa thượng mặc cà sa trắng, giống như âm hồn xuất hiện tại trước mắt Tần Trảm và Thái Hồng Tụ.

Trên mặt hắn không cười, cũng không biểu lộ gì, giống như trên thế gian đã không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì đáng để hắn chú ý.

“Bi Đại Sư?” Ánh mắt Tần Trảm đã co rút lại thành một đường.

“Bi quá thay! Bi quá thay!” Lão hòa thượng chậm rãi nói: “Lão nạp pháp danh là bi thiên, thì ra là bằng hữu Trung Nguyên gọi là Bi Đại Sư.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *