Thiết kiếm hồng nhan-Chương 2 Hồi 5

Chương 2
GIẾT ĐỘC NHÃN BÀ BÀ
Hồi 5

Cuối cùng Bi Đại Sư đã đến.

Hắn xem ra cũng không hung tàn.

Hắn xem ra rất nhân từ, tuyệt đối không giống một người giết người như ngóe, nhưng thật sự hắn là Bi đại sư, đích thật là người xem mạng người như cỏ rác, từng là cuồng ma trong một đêm điên cuồng giết hơn trăm mạng người.

Ánh mắt Tần Trảm như đao.

“Là đại sư nguyện ý giao cho Kim lão gia tử 50 vạn lượng?”

Bi Đại Sư lắc đầu: “Không phải lão nạp, lão nạp còn không có tài lực bực này để chi trả, hơn nữa đối với Bích Thủy Các ở chỗ nào cũng không có nửa điểm hứng thú.”

“Là chủ ý của Vệ Thiên Thiền?”

“Vệ minh chủ niệm tình thê thiết, nguyện ý trả giá 50 vạn lượng tìm Vệ phu nhân, đó là chuyện không chút nào kì lạ.”

“Niệm tình thê thiết, Tần Trảm cười lạnh: “Đại sư nói thật vô cùng dễ nghe.”

Bi Đại Sư thở dài: “Cái này vốn chính là chuyện nhà của Vệ minh chủ, ngươi vẫn nên bớt lo chuyện người đi.”

Tần Trảm lãnh đạm nói: “Bi Đại Sư, ngươi muốn đục nước béo cò, chỉ sợ không dễ dàng như trong tưởng tượng.”

Bi Đại Sư nói: “Trong thiên hạ có chuyện gì mà dễ dàng? Lại có chuyện gì khó khăn!”

Hắn nói đến bốn chữ cuối cùng, từng chữ chém đinh chặt sắt, trong mắt sát cơ cũng lộ ra không bỏ sót.

Tần Trảm thở dài một tiếng, đột nhiên thân thể giống như mũi tên bắn ra ngoài.

Hắn vừa ra tay chính là Đại Bi tuyệt hồn trảo.

Trảo vừa kích ra, hai thanh đao của Tần Trảm đã bay múa.

Lúc Song đao bay múa, chỉ thấy ánh đao, không thấy Bi Đại Sư.

Đợi đến lúc Bi Đại Sư xuất hiện bên ngoài ánh đao, thân thể Tần Trảm đã lung lay sắp đổ.

Dưới vai phải của hắn trúng một trảo, thương thế không nhẹ, sâu đủ thấy xương.

Máu tuôn ra.

Thái Hồng Tụ lắp bắp kinh hãi, Tử Mẫu Liên Hoàn Khấu đã nắm trong tay.

Bộ Tử Mẫu Liên Hoàn Khấu này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng có thể trong nháy mắt bắn ra mấy chục miếng “Tử Hoàn”, có thể điểm huyệt, cũng có thể dùng để giết người. Đả thương địch thủ.

Tần Trảm hít vào một hơi.

“Quý phi, ngươi đừng động!” Hắn nói rất rõ ràng . . . . . Ngươi không phải là đối thủ của hắn, cho nên đừng động!

Nhưng Thái Hồng Tụ lại không nghe hắn nói.

Táp! Táp! Táp! Táp! Táp!

Một tràng tiếng xé gió vang lên, Thái Hồng Tụ bắn mười hai miếng Liên Hoàn Khấu!

Bi Đại Sư không có biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo tăng bào.

Liên Hoàn Khấu đột nhiên giống như trâu đất xuống biển, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thái Hồng Tụ vẫn không phục.

Ngón trỏ tay phải của nàng duỗi ra, sử xuất quý phi chỉ đã khổ luyện hai mươi năm.

Đừng nhìn một ngón tay nhẹ như thế.

Hơn mười năm trên giang hồ, Thái Hồng Tụ dựa vào mười tám thức quý phi chỉ này đã đánh bại không biết biết bao nhiêu cao thủ thành danh, anh hùng võ lâm. Thế nhưng mà, một ngón tay của nàng vừa vạch đi, Bi Đại Sư đã đánh một chưởng vào bụng của nàng.

Chỉ nhanh!

Quyền nhanh hơn!

Quý phi chỉ còn chưa phát huy uy lực của nó, một chưởng này Bi Đại Sư đã đem nàng chấn trên không trung!

Đạo lực một chưởng này, ngươi nói nặng đến bao nhiêu?

Đạo lực một chưởng này thật ghê gớm.

Lúc nàng ngã xuống, phảng phất ngay cả mặt đất cũng chấn động.

Lúc này, Tử Không đạo nhân, Kim Cước Đái cùng Lão Đổ Tinh đã trở về.

Bọn họ đi tế lễ Hồ Tiểu Thúy cùng Âu Dương Khoát.

Mà bọn người Hách Thế Kiệt, Vân Song Song, vào buổi sáng mang theo Thiết Phượng Sư trở lại cửu huyền động để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi thương thế phục hồi như cũ!

Còn huynh muội Thư thị, bọn họ ngại khách điếm này đồ ăn không tốt, đến một quán rượu nhỏ khác dùng cơm. Lại không ngờ tới, trong khách điếm đã nhấc lên sóng to gió lớn!

Tử Không đạo nhân tới nhanh nhất.

Lúc Thái Hồng Tụ từ giữa không trung rơi xuống, hắn muốn xông tới tiếp được nàng. Nhưng hắn lại hơi có chút chậm trễ.

Hắn bận rộn nâng Thái Hồng Tụ dậy, mới mở miệng lại là một câu: “Chết chưa?”

Thái Hồng Tụ cười khổ, rõ ràng lại liếc hắn một cái: “Lỗ mũi trâu, các ngươi chờ cơ hội này đã bao lâu?”

Tử Không đạo nhân ngẩn ngơ.

“Cơ hội gì?”

“Đương nhiên là cơ hội âu yếm!”

Khuôn mặt Tử Không đạo nhân rõ ràng đỏ lên, nhưng hắn vẫn không có buông quý phi ra.

Hắn chỉ thở dài: “Bần đạo là người xuất gia, làm sao có suy nghĩ sai trái đối với ngươi? Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là nếu như ngươi chịu gả cho bần đạo, như vậy bần đạo lập tức không làm đạo sĩ nữa.” Giọng điệu của Tử Không đạo nhân rõ ràng rất chân thành.

Thái Hồng Tụ lại ảm đạm thở dài: “Chỉ tiếc có lẽ ta sắp chết.”

“Nói bậy, bần đạo không cho ngươi chết!”

Lão Đổ Tinh không nhịn được nhảy dựng lên: “Các ngươi ít làm dáng được không?”

Kim Cước Đái khẽ đảo con mắt trắng: “Quỷ bài bạc, chớ không phải ngươi đang ăn dấm chua?”

“Ăn dấm chua? Ăn dấm chua cái gì?” Lão Đổ Tinh tức giận tới mức giơ chân, nhưng người hắn cực thấp, nhảy tới nhảy lui, vẫn không qua Kim Cước Đái.

Đương nhiên, nếu hắn thi triển khinh công, cho dù nhảy qua đỉnh đầu Kim Cước Đái cũng tuyệt không phải là chuyện gì khó.

Bi Đại Sư bỗng nhiên cười lạnh, nói: “Nhìn thấy đám người các ngươi thật sự là quá đáng thương, quá buồn cười!”

Lão Đổ Tinh cả giận nói: “Xú hòa thượng, ngươi lại thả rắm cái gì?”

Bi Đại Sư lạnh lùng nói: “Các ngươi vọng tưởng kháng cự bổn minh, đó là tự tìm đường chết.”

Lão Đổ Tinh nhướng mày: “Người khác sợ Thần Huyết Minh, lão phu xem nó là một quả trứng thối!”

Bi Đại Sư nói: “Cũng phải cẩn thận đừng để bị quả trứng thối nghẹn chết.”

Lão Đổ Tinh xoay mình phát ra tiếng kêu to, từ bên hông giũ ra một thanh nhuyễn kiếm.

Thần sắc Bi Đại Sư âm lãnh nhưng chỉ đứng vững, toàn thân gió mây bất động.

Kim Cước Đái cười lạnh: “Cùng loại xú hòa thượng này đánh nhau, không cần nói quy cũ cái gì, chúng ta cùng tiến lên!”

Bi Đại Sư cười lạnh: “Xem như toàn bộ các ngươi cùng tiến lên, lão nạp há sẽ quan tâm?”

Kim Ma Khẩu cười ha ha: “Bi Đại Sư quả nhiên là người phật môn, các ngươi tự tìm đường chết rồi!”

Nhưng hắn vừa mới dứt lời, đôi bàn tay bỗng nhiên lặng lẽ cắm vào ngực của hắn.

Đây là một chưởng cực tàn khốc.

Kỳ thật, đây không tính là chưởng pháp, mà là trảo pháp.

Một chưởng bất ngờ này đúng là Bi Đại Sư phát ra Đại Bi tuyệt hồn trảo!

Toàn thân Kim Ma Khẩu rung rung, miệng phun máu tươi. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, vào lúc đó Bi Đại Sư nhanh chóng phóng độc thủ vào chính mình.

“Ngươi… Ngươi thật độc ác. . . Ngươi không thủ tín nghĩa… Ngươi nhất định không được… chết yên lành…”

Bi Đại Sư thu hồi bàn tay nhuộm đầy máu tươi.

Hắn thở dài: “50 vạn lượng kia, coi như lão nạp nợ ngươi là được.”

Kim Ma Khẩu ngã xuống, hai mắt trợn trừng rất lớn.

Hắn chết không nhắm mắt.

Sắc mặt Tần Trảm vẫn không nhịn được thay đổi cực lớn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Bi Đại Sư: “Ngươi… Ngươi sớm đã biết Bích Thủy Các ở nơi nào?”

Bi Đại Sư thản nhiên nói: “Chim bay tận, cung nỏ tàn, thỏ khôn chết, chó săn hầm, chuyện này vốn là người giang hồ không có con đường thứ hai.”

“Ngươi sai rồi, cũng không phải ai trong giang hồ cũng đều vô sỉ giống như ngươi!” Tuy rằng Thái Hồng Tụ đã bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không nhịn được chửi ầm lên.

Bi Đại Sư thản nhiên nói: “Quý phi, lão nạp đã ra tay lưu tình đối với ngươi, lại không thức thời, lão nạp có thể ngay cả ngươi cũng sẽ không bỏ qua.”

Tần Trảm nói: “Bi Đại Sư, Tần mỗ cam chịu nhận thua, non xanh nước biếc, sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại!”

Bi Đại Sư xoay mình cười to.

“Ngươi muốn đi? Chỉ sợ đã quá muộn!”

Ánh mắt Tần Trảm bỗng nhiên thay đổi. Bởi vì hắn bỗng nhiên trông thấy khách điếm này đã bị một đám hòa thượng áo trắng trùng trùng điệp điệp vây quanh!

“Đây đều là đệ tử của ngươi?”

“Đúng vậy, bọn hắn mặc dù không có bản lĩnh cao minh, nhưng công phu ám khí lại coi như không tệ, nhất là phóng thất tinh độc nỏ càng độc bộ.”

Tần Trảm cười lạnh: “Dùng thất tinh độc nỏ đối phó Thất Tinh Bang, chủ ý này ngược lại coi như không tệ.”

Lại nghe một người đột nhiên nói: “Chủ ý này sai rồi!”

Tử Không đạo nhân còn chưa trông thấy người kia là ai, đã lập tức lớn tiếng nói: “Sai ở chỗ nào?”

Người này cười cười, nói: “Bởi vì nếu những… hòa thượng này dám phóng ra độc nỏ, bọn hắn lập tức biến thành hòa thượng chết.”

Trên mặt Bi Đại Sư đã không vui. Bởi vì hắn đã trông thấy trên cổ mỗi hòa thượng đều có một thanh lợi kiếm chống đỡ.

Bất kỳ hòa thượng nào, nếu hơi có cử động bất thường, cổ họng của hắn lập tức sẽ có thêm một lỗ máu tuyệt đối đủ để trí mạng!

Bi Đại Sư vẫn luôn cho rằng mình đã khống chế tất cả. Đến giờ khắc này hắn mới phát giác trong thiên hạ chuyện buồn cười nhất, người đáng buồn nhất chính là mình!

Lấy hung bạo thay hung bạo, dùng giết chóc kết thúc giết chóc! Hiện tại, Bi Đại Sư đã cảm nhận thật sâu chuyện này là như thế nào.

Hắn huấn luyện ra đệ tử, từng người có cảnh giác cực cao. Coi như một con mèo nhỏ nhẹ nhàng cũng tuyệt đối không dễ dàng tiếp cận bất kỳ người nào trong bọn hắn. Nhưng hiện tại, toàn bộ bọn hắn lại bị người khống chế.

Đám người này là người nào? Võ công của bọn họ đã kinh người đến mức nào?

Bi Đại Sư quả thật ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ biết trong lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi lạnh.

“Bi Đại Sư, lúc ngươi xuôi nam Trung Nguyên, quyết định này chỉ sợ là sai rồi.” Một người mặc áo bào màu cam, bỗng nhiên im lặng xuất hiện tại trước mắt của hắn.

“Là Tư Mã Tung Hoành?” Bi Đại Sư xoay người, ánh mắt sáng rõ.

Người mặc áo bào màu cam gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, tại hạ là Tư Mã Tung Hoành.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!