Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 001

Chương 001: YÊU EM HẬN EM (thượng)

Một đêm bão tuyết thổi qua cả thành phố, mặt đất trắng xóa lạnh lẽo thấu xương, cô lại mặc quần áo mỏng manh đi trong đêm vắng ngắt.

Tròng mắt khô khốc, cả người đã bị giày vò đau đớn cùng cơn giá rét thấu xương, vết dơ bẩn làm tim cô vỡ nát . . . . . .

“Đúng vậy. . . . . . Xin lỗi, sau này em sẽ không vào nữa. . . . . .” Cô chỉ hoảng sợ cho nên mới trốn vào phòng của anh. Tối nay vốn là sinh nhật của cô, tuy nhiên cô nghe lén được Dì Lục muốn đưa cô cho con trai si ngốc của nữ đầu bếp!

Cô biết mình không thuộc về nơi này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ngay cả quyền làm người cơ bản cũng sắp bị tước đoạt. Cho nên cô rất sợ! Mà gian phòng đó là chỗ núp duy nhất cô có thể an tâm. Nhưng bây giờ. . . . . .

Đối mặt với vẻ mặt hung ác của anh, cô càng sợ hơn!

“Xin lỗi? Một câu xin lỗi em liền muốn thoát thân sao? ! Nơi này, cái nhà này là nơi em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? ! Em thật sự coi mình là ai!” Khàn khàn gầm nhẹ, hơi thở nặng nề đập vào mặt cô, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Anh hung ác nhìn cô chằm chằm, bởi vì lửa giận mà tròng mắt đỏ tươi in bóng gương mặt cô không có chút máu. Nhưng bởi vì hơi thở cô dồn dập mà trở nên rõ ràng, nhờ như vậy mà ở trong hơi thở của anh mang theo mùi thơm thoang thoảng của cô; có chút trẻ trung, sạch sẽ, mùi thơm nhàn nhạt, cũng khiến cho trái tim của anh hoảng hốt khó hiểu, cái loại tình cảm bị đè nén tuôn ra càng thêm mãnh liệt.

Nhưng trong đầu lại không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh cô ở cửa trường học ôm ấp người đàn ông khác, thận mật.

Những hình ảnh này làm cho tình cảm cất giấu của anh đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, ý niệm trong lòng rục rịch, càng ngày càng không cách nào đè nén. Nhưng lý trí còn sót lại kéo anh tự chán ghét, tìm cách khinh bỉ.

Tại sao có thể? Tại sao có thể!

Tại sao anh có thể suy nghĩ như vậy đối với cô? !

Anh không thể, không thể! Bởi vì cô là em gái của anh, em gái trên danh nghĩa! Cũng là kẻ thù của anh, người anh hận nhất !

Cho nên anh rất khổ sở, khổ sở đến tim cũng vỡ tan!

Mà cô lại không biết gì cả, còn đưa tới cửa như vậy, xem phòng của anh trở thành cảng tránh gió!

“Mộ Hạ, em biết anh hận em bao nhiêu không? !” Trong tròng mắt đỏ ngầu đột nhiên biến mất thô bạo, ngược lại vẻ mặt hiện lên khổ sở khó có thể hình dung. Ngón tay trắng bệch níu lấy cổ áo cô, anh gần như cuồng loạn: “Em có biết anh chán ghét em bao nhiêu không? !”

Đúng vậy, rất chán ghét, mười năm này anh không có lúc nào không ghét cô!

Mộ Hạ chấn động, toàn bộ lời nói giải bày đều bị ngăn ở trong cổ họng.

Nhìn vẻ mặt anh khổ sở, trái tim của cô đột nhiên giống như bị một lưỡi dao sắc bén xuyên qua, đột nhiên chết lặng. Sau đó đau không thể hình dung, từ trong ngực lan ra cả tay chân.

Mà giọng nói của anh như lưỡi dao sắc bén tiếp tục: “Cũng bởi vì em, là em xuất hiện khiến cho gia đình này bị tan vỡ! Nếu không phải là em, ba của anh và mẹ của anh cũng sẽ không thành ra thế này. . . . . .”

Anh còn nhớ rất rõ ràng, trước khi Mộ Hạ xuất hiện, mặc dù cha mẹ của mình không thể gọi là vô cùng ân ái, nhưng cũng xem là Tương Kính Như Tân, người một nhà hòa thuận vui vẻ. Nhưng kể từ khi cô gái có thân phận không rõ ràng xuất hiện, một lần bị người nói thành là con gái riêng của ba, từ đó về sau, loại hòa thuận vui vẻ này cũng chưa từng xuất hiện!

Cho nên, Trữ Mặc Phạm anh cũng ghét cô, đều là lỗi của cô, là cô phá hư gia đình của bọn họ! Là cô em gái không rõ lai lịch phá hủy tất cả mọi thứ trong gia đình bọn họ, thậm chí là tính mạng của ba!

“Đều là lỗi của em. . . . . . Đều là bởi vì em mà ba và mẹ của anh mới không ngừng cãi nhau, đều là bởi vì em mà buổi tối hôm đó ba mới cãi nhau với mẹ, sau đó quyết định đi làm ở thành phố khác. . . . . .” Sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, vĩnh viễn không trở về. . . . . .

Giọng nói của anh nhỏ xuống, nhưng lời của anh cô hiểu.

Cô là hung thủ hại chết chú Trữ, hung thủ gián tiếp!

Thật ra chuyện này làm Mộ Hạ rất đau lòng, mặc dù cô chưa bao giờ nói điều gì, nhưng cô cũng rất đau lòng! Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, anh lại hận cô! Thì ra anh hận cô!

Dĩ vãng sống chung xuất hiện ở trong đầu làm cô sụp đổ, vẻ mặt của anh cũng trở nên mơ hồ. Sợ hãi lúc đầu cũng đã không còn sợ hãi, còn sót lại là cảm giác mất hết tất cả và tuyệt vọng.

Thì ra anh vẫn hận cô như vậy, người cô yêu, thì ra vẫn xem cô như kẻ thù! !

“Mộ Hạ, anh hận em! Anh hận em không biến mất vĩnh viễn, hoàn toàn không có xuất hiện!” Vẫn nắm cô, miệng anh nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất đau, đau đến rỉ máu, đau tột cùng!

Anh nên hận cô, nhưng bây giờ lại có tình cảm với cô!

Thứ tình cảm này làm cho anh không biết phải làm sao, phải đối mặt như thế nào. . . . . . Ánh mắt căm tức từ từ xám xịt, anh hơi buông lỏng cổ áo cô, ánh mắt cũng rũ xuống.

Anh cư nhiên phát hiện mình yêu cô gái này, yêu cô gái hại chết ba, làm hại tuổi thơ của anh khổ sở không chịu nổi!

Buồn cười ! Thật buồn cười !

Cả người như bị hút hết hơi sức, chỉ có cảm giác kim đâm đau đớn lan tràn trong thân thể, Mộ Hạ nhìn ánh mắt anh từ từ ảm đạm, mất hồn nói: “Xin lỗi. . . . . . em sẽ đi, sau này vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện nữa. . . . . . Sẽ không quấy nhiễu đến các người. . . . . .”

Tròng mắt rũ xuống đột nhiên nâng lên, ánh mắt ảm đạm trong nháy mắt trở nên dữ dội: “Đi? Đi cùng bạn trai sao? !” Cô lại muốn đi!”A, ha ha. . . . . .” Giận quá thành cười, níu lấy quần áo của cô, ánh mắt anh trở nên hung ác.

Đó là ánh mắt giống như nổi điên khiến cho sau lưng Mộ Hạ dâng lên lạnh lẽo, da đầu cũng tê dại.

Mộ Hạ trợn to hai mắt, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng anh lại dùng sức níu lấy cổ áo của cô, kéo cô không có chút sức phản kháng đến trước mặt mình, để cho thân thể nhỏ nhắn của cô dán vào trên người của anh.

“Em muốn đi?” Con mắt đỏ ngầu nheo lại, trong đáy mắt phát ra lạnh lùng. “Em đi với bạn trai sao? Muốn cùng anh ta rời khỏi?” Nghĩ tới những thứ này, trong ngực anh giống như bị ngàn vạn con kiến hôi gặm cắn vừa đau vừa giận, cái loại tâm tình muốn xé nát cô càng phát ra mãnh liệt không cách nào áp chế.

Hoàn toàn bị khí thế mạnh mẽ của anh dọa sợ, Mộ Hạ mở cặp mắt, hé mở miệng nói không ra lời.

“Em muốn đi. . . . . .” Lửa giận làm cho anh hoàn toàn mất lý trí, một tay khác chợt nhéo cằm tái nhợt căng cứng của cô, tìm kiếm mùi thơm cô khẽ thở ra, anh hung hăng nói: “Đừng mơ tưởng!” Vừa dứt lời, chờ Mộ Hạ phản ứng lại, hơi thở của anh đã hoàn toàn bao phủ lấy cô. Môi mỏng lạnh lẽo cũng đã nặng nề dán lên cánh môi cô cơ hồ không có chút huyết sắc, sau đó hung hăng cắn xé, chà xát, mút thỏa thích, sau đó lại chưa đủ, dùng sức cạy hàm răng, đầu lưỡi tùy ý quét ngang trong miệng cô.

Anh hôn thô bạo lại điên cuồng, mỗi một cái đều mang cảm xúc cho hả giận, thật giống như muốn cắn nát cô mới thỏa mãn!

Thân thể nhỏ gầy vốn không có nhiều hơi sức, hiện tại càng bị anh ôm thật chặt vào trong ngực, ngay cả khe hở đẩy anh ra cũng không có. Để mặc cho anh hung ác cắn xé, cuối cùng đã rướm mùi máu tươi. Hô hấp cũng bị chặn lại, thậm chí không khí còn sót lại trong phổi anh cũng muốn chiếm đoạt. Nhưng cả người cô lại chỉ có thể dính chặt vào trên người anh, mặc cho anh thô bạo cắn xé mình.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *