Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 005
Buổi chiều, Mộ Hạ và Tinh Tinh ăn cơm xong, sau khi nghỉ ngơi một chút, Nghiêm Tư đã sắp xếp xe taxi cho các cô chạy tới hiện trường.
Nghiêm Tư đi trước các cô, cho nên lúc bọn họ đi tới hội trường, vừa lúc có thể nhìn thấy Nghiêm Tư xuống xe đi vào nơi này, sau đó bị một đám người hâm mộ và ký giả bao vây, lôi kéo, cảnh tượng thiếu chút nữa bị phân thây.
“Mẹ nhìn xem, bọn họ đều là người ái mộ anh Nghiêm Tư !” Dán vào cửa sổ, Tinh Tinh giống như hưng phấn. Vì tham gia nghi thức mở máy, cô bé cũng mặc một bộ váy công chúa mới màu hồng, mái tóc buộc lại, còn đội một vương miện nhỏ bằng pha lê.
Nhưng trên lưng vẫn đeo ba lô nhỏ màu đen, càng lộ ra vẻ trẻ con đáng yêu.
“Ừ. . . . . .” Nhìn cửa sổ một cái, thấy nhiều đứa trẻ không có mắt nhìn điên cuồng vì cái tên Nghiêm Tư kia, Mộ Hạ cảm giác tuổi trẻ thật ngốc ……. nhưng cô cũng hiểu Nghiêm Tư không cho bọn họ lý do để đi cửa trước. Đúng là vô cùng nguy hiểm!
Cửa trước nhiều người muốn chen vào không được, ngược lại cửa sau tương đối vắng vẻ, chỉ có nhân viên làm việc và bảo vệ.
Từ bên kia tiến vào tòa cao ốc, Mộ Hạ mang theo Tinh Tinh trốn ký giả rất thuận lợi, sau đó ở trong đại sảnh lầu một khó khăn.
Lục Tinh buiding là tòa nhà chọc trời sang trọng nhất thành phố H, bố trí nhiều nơi, trung tâm mua sắm, ăn uống, giải trí, làm việc, trú ngụ. Phía dưới tầng hai và tầng mười phía trên tất cả đều là trung tâm thương mại, tập trung nhãn hiệu nổi tiếng toàn thế giới. Tầng 12 đến tầng 30 là khách sạn, phòng ăn, còn có phòng cà phê. Từ tầng 30 đến 50 là khu làm việc, tầng 50 đến 70 là nhà trọ cao cấp, sau đó từ tầng 70 đến 80 tất cả đều là chỗ ăn chơi, các loại quầy rượu, các loại KTV, các trung tâm giải trí. Nghe nói mặt trên còn có đài quan sát, có thể nhìn tòa cảnh thành phố H, nhưng vẫn không mở cho bên ngoài.
Cô biết bọn họ muốn đi Đại sảnh tầng ba tham gia nghi thức mở máy, nhưng Đại sảnh tầng ba nằm ở đâu? Nghiêm Tư cũng không nói cho cô biết trước, cho nên cô chỉ có thể tự mình tìm người hỏi.
“Tinh Tinh, con đến khu nghỉ ngơi chờ mẹ một lát, mẹ đi tìm người hỏi địa điểm một chút.” Đưa Tinh Tinh tới khu nghỉ ngơi bên cạnh đại sảnh, Mộ Hạ dặn dò hai tiếng liền đi tìm nhân viên làm việc nơi này.
Tinh Tinh bĩu môi, trong lòng suy nghĩ, một chút trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh Nghiêm Tư không phải tốt sao? Sau đó nắm cái ba lô đen của mình, sờ soạng ở bên trong.
“Ôi chao!” Cúi đầu lục tìm đồ, cô lại bị người đụng ngã! Theo đó cái mông nhỏ nở hoa đau đớn, Tinh Tinh lạch cạch ngã ngồi trên mặt đất. Trong đôi mắt to lập tức hiện lên sương mù, khóe mắt treo lên hai hàng nước mắt.
Đau quá!
“Oa oa oa! Ô ô ô. . . . . .”
“. . . . . .” Tinh Tinh còn chưa khóc thành tiếng, có người lại khóc còn lợi hại hơn so với cô bé. Không nhịn được ngẩn ngơ, Tinh Tinh vỗ hai cái, cứng rắn nhịn khóc. Sau đó nhìn trước mặt một đứa bé trai trạc tuổi với cô bé, mặc tây trang nhỏ màu trắng, tóc chải sáng bóng đang ngồi ở trên sàn khóc lớn oa oa.
Tinh Tinh kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập “Cốc cốc cốc” đã chạy tới: “Náo Náo, con trai bảo bối, con làm sao vậy? !” Một cô gái tóc dài ăn mặc hấp dẫn, mang giày cao gót mười phân, mặt đầy phấn son vội vã chạy đến bên cạnh đứa bé trai.
“Mẹ, bạn đụng con!” Nhào tới trong ngực cô gái, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, bé trai chỉ chỉ Tinh Tinh vẫn còn đang ngồi ở trên sàn.
“Đứa trẻ này con nhà ai? Tại sao không ai trông coi?” Nhăn mày trừng mắt liếc Tinh Tinh, cô gái vừa nói vừa nhìn bốn phía: “Đứa trẻ hoang này là con nhà ai? Tại sao đụng người cũng không có người trôngg coi? !
Cái mông nhỏ còn đau, váy mới cũng dơ bẩn, bây giờ lại bị người nói thành con hoang! Hơn nữa còn đổ oan cô bé đụng người! Tinh Tinh vội vàng bò dậy cả giận nói: “Ai là đứa trẻ hoang? Xin dì nói rõ ràng, rõ ràng là bạn đụng cháu được chứ?” Hung hăng tố cáo trước!
“Bạn nói bậy, rõ ràng là bạn đi bộ cúi đầu không có nhìn đường! Mẹ, là bạn đụng con đấy!” Chu miệng lên chỉ trích một trận, vẻ mặt đứa bé trai vừa khóc vừa cầu xin, tố cáo với mẹ.
“Bạn mới nói bậy, chính bạn đi bộ không có nhìn đường, mắt để trên mông đít!” Suy nghĩ nghẹn lại, trong lòng Tinh Tinh tràn đầy uất ức, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, phản bác.
“Hắc, con nhóc, tại sao con nói chuyện như vậy?” Khí thế hiếp người, cô gái nghe nói như thế lập tức nhìn cô bé chằm chằm, bộ dáng hung dữ khiến Tinh Tinh không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Mẹ. . . . . .
Nước mắt cô bé đảo quanh nơi đáy mắt, Tinh Tinh rất uất ức, thật sợ hãi, chu miệng, nước mắt rớt xuống.
“Chuyện gì?” Một giọng nói trầm thấp từ tính giống như tiếng đàn vi-ô-lông phá vỡ không khí các cô, theo tiếng bước chân trầm ổn, một người đàn ông xa lạ đi tới.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai mặt mũi lạnh lùng, mặc tây trang đen, thật cao gầy. Tinh Tinh mím môi sững sờ, sau đó khẽ nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ: ah, không phải mình đã gặp ông chú này ở nơi nào rồi sao? Hơn nữa ông chú này rất đẹp trai!
Nhìn thấy chú đẹp trai, Tinh Tinh cũng quên khóc. Mở to mắt nhìn anh không nhúc nhích.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đứng ở trước mặt Tinh Tinh, tròng mắt người đàn ông thản nhiên nhìn cô bé một cái. Nhìn thấy trên mặt hồng của cô bé treo hai hàng lệ, chân mày khẽ ccau lại.
“Mặc Phạm, cũng không biết con bé hoang này từ đâu tới, lại đụng ngã Náo Náo nhà chúng ta cũng không nói xin lỗi!” Ôm lấy con trai chỉ vào Tinh Tinh, cô gái tức giận đến không ngừng dậm chân.
“Cháu không có!” Nghe nói như thế, Tinh Tinh phản bác lần nữa. “Là bạn đụng cháu đấy!”
Ánh mắt lãnh đạm đảo qua trên người Tinh Tinh và đứa trẻ trong ngực cô gái, Trữ Mặc lạnh lùng bình tĩnh nói: “Đứa bé ngã là chuyện rất bình thường, bọn họ đều đang đợi chị…chị nên vào đi!” Câu nói kế tiếp là nói với cô gái.
Cô gái không phục trợn mắt nhìn anh và Tinh Tinh, sau đó không cam lòng, gạt chân, nói: “Cậu cũng không giúp tôi! Hừ!” Cô gái thở phì phò bỏ đi.
Thấy người phụ nữ hung dữ đi rồi, Tinh Tinh không khỏi thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Mặc Phạm, anh cũng đang nhìn cô bé. Sau đó bọn họ bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ. . . . . .”A! Chú đẹp trai!” A, rốt cuộc cô bé nghĩ ra, ông chú này chính là ông chú đẹp trai ở trong xe buổi sáng.
Nhíu mày, vẻ mặt có chút lãnh lùng, dĩ nhiên Trữ Mặc Phạm cũng nhớ ra, cô bé này chính là cô bé mang lỗ tai thỏ cường hôn anh vào buổi sáng!
Nhìn thấy chú đẹp trai lần nữa, Tinh Tinh thật vui mừng, mặc dù khóe mắt còn treo nước mắt, nhưng trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn đã lộ ra nụ cười đáng yêu sáng lạn; sớm quên mất chuyện bị uất ức mới vừa rồi !
Nhìn cái cô bé này, Trữ Mặc Phạm có chút kỳ quái.
Cô bé này không sợ anh sao? Lại còn nhìn anh cười.
“Té đau không?” Im lặng một hồi lâu, anh lên tiếng hỏi cô bé. Sau đó bản thân mình cũng có chút kinh ngạc, tại sao anh phải để ý một đứa bé gái như thế?
“Không đau!” Cười đến mức vô cùng xán lạn, Tinh Tinh liên tục lắc đầu.
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 094
Không có bình luận | Th11 9, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 133
Không có bình luận | Th11 10, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 036
Không có bình luận | Th2 9, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 061
Không có bình luận | Th11 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.