Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 011
“Khụ, vất vả cho chị rồi, Chị Lam!” Mới vừa rồi còn đang giả bộ chết, trong nháy mắt Nghiêm Tư đã nghiêm chỉnh.”Cậu biết là tốt rồi! Cũng bảo cậu đừng đi ra ngoài, cậu còn đi ra, xem đi, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn!” Trương Lam lắc đầu.
“Bây giờ người ái mộ quá kích động, Chị Lam khổ cực, về sau tôi sẽ chú ý nhiều hơn.” Đối với người đại diện của mình vẫn tương đối khách khí, Nghiêm Tư vội vàng kéo ghế cho Trương Lam ngồi.
“Được, cậu nguyện ý an phận một chút tôi đã A Di Đà Phật!” Khoa trương làm ra một dấu tay bái phật, tính tình của Trương Lam, Nghiêm Tư há có thể không rõ ràng sao? Mới vừa rồi thật sự có nhiều người ái mộ chạy vào chặn anh lại, anh mới không có chạy, nếu không sớm không biết trượt đi chơi nơi nào.
“Chị Lam, chị quá cưng chiều anh ấy, lần sau không nghe lời, trực tiếp cắt lương là được, nếu không anh ấy sẽ không để ở trong lòng lời nói của chị.” Quen biết Nghiêm Tư nhiều năm, Trương Lam cũng xem Mộ Hạ là người quen cũ, cho nên có lúc cũng nói đùa.
“Hạ Hạ, em luôn là công kích anh.” Nghiêm Tư lại đau buồn.
“Quên đi, tôi giúp anh làm người một lần nữa.” Mộ Hạ khi dễ.
Trương Lam lắc đầu thở dài: “Thôi đi, tôi nào dám cắt lương của cậu ấy, ngộ nhỡ ngày nào đó cậu ấy không vui, không muốn diễn xuất. Những thương hiệu kia không giết tôi, người ái mộ cậu ấy cũng sẽ ăn tôi!” Hiện tại Nghiêm Tư rất nổi tiếng, Trương Lam đã biết đến. Nổi tiếng thì phải cưng chìu, cưng chiều thì phải nâng niu, cô nâng niu anh còn không kịp, nào dám cắt lương!
“Hắc hắc, vẫn là Chị Lam thương tôi.” Nghiêm Tư vô liêm sỉ lộ ra một nụ cười vạn người mê với Trương Lam, Trương Lam nhìn cũng không nhịn được ngẩn ngơ.
Khuôn mặt này gây họa, phụ nữ lớn tuổi cũng ăn luôn! Nụ cười khuynh thành trăm hoa cũng phải ghen . . . . . .
Mộ Hạ lắc đầu buông tha ý kiến phê bình Nghiêm Tư, chuyển lời nói: “Chị Lam, kế tiếp không có sắp xếp gì chứ?”
“Ừm, chỉ là tối mai có một buổi tiệc tối, cô cũng đừng có quên, Tinh Tinh không tham gia được nhưng cô phải đến! Tinh Tinh mới vừa bước vào cái vòng này, mặc kệ về sau phát triển thế nào, hiện tại tiếp nhận bộ phim này, phải cho người ta chút mặt mũi.”
“Chị Lam, tôi biết rõ!” Mộ Hạ hiểu được, xã hội này, không có quen biết, rất khó làm việc. Vì Tinh Tinh, cô chỉ có thể tham gia thay cô bé.
“Được, ngày mai gặp lại.”
“Ừm.” Mộ Hạ ôm Tinh Tinh muốn đi, ánh mắt Nghiêm Tư lóe lên một cái bỗng nhiên nói: “Hạ Hạ, em biết Trữ Mặc Phạm không?”
Mộ Hạ trừng mắt mờ mịt: “Trữ Mặc Phạm? Là ai vậy?” Trong đầu lọc qua một lần, nhưng cái tên này không có bất kỳ ấn tượng nào.
“A, không có gì, anh chỉ hỏi thôi.” Lập tức cười lắc đầu, Nghiêm Tư nói tiếp: “Em đưa Tinh Tinh trở về trước, anh về khách sạn tìm các người!”
“Ừ, đi thôi!” “Anh Nghiêm Tư, bái bai!” Nhìn về Nghiêm Tư vẫy tay một cái, Tinh Tinh nằm ở trên bả vai của mẹ đi khỏi.
Ở một bên, Trương Lam bỗng nhiên khựng lại: “Mộ Hạ không biết Trữ Mặc Phạm, có thể không tốt lắm hay không? Về sau. . . . . .”
“Chị Lam, về sau Tinh Tinh giao cho chị chăm sóc là được, Mộ Hạ không thích hợp làm chuyện này!” Cắt đứt lời cô, Nghiêm Tư quay đầu đi khóe miệng cười yếu ớt, trong mắt lại lạnh lùng.
Trương Lam cứng họng, sau đó trầm mặc. Ngôi sao lớn này có lúc đang suy nghĩ gì, cô vẫn rất khó hiểu.
***
Dự báo thời tiết mới vừa nói sắp có luồng khí lạnh tràn tới, mấy thư kí ưu tú của Tổng Giám đốc Mại Kỳ cũng cảm thấy quá trình giảm nhiệt độ rõ ràng.
Thấy vẻ mặt Tổng Giám đốc của mình không chút thay đổi, đỉnh đầu cuồn cuộn tức giận đi tới, ba thư ký được gọi là cường hãn nhất thành phố H ngầm hiểu lẫn nhau, nuốt nước miếng một cái, sau đó cùng nhau đứng dậy.
“Tổng Giám đốc!” Thấy anh đi tới, ba người nhất trí chào hỏi.
“Trợ lý Du đi công tác về chưa?” Dừng bước chân, trên mặt lạnh lùng giống như đóng sương mù vạn năm, Trữ Mặc Phạm lạnh lùng hỏi.
“Về rồi, vừa tới.” Một cô thư ký nhẹ giọng nhẹ trả lời.
“Bảo cậu ta vào gặp tôi!” Lạnh lùng căn dặn, Trữ Mặc Phạm sải bước đi vào phòng làm việc của mình.
Ba thư ký nhìn nhau, trong lòng cũng suy nghĩ giọng điệu này của Tổng Giám đốc, chẳng lẽ trợ lý Du vừa trở đã đắc tội với anh?
Trở lại phòng làm việc, Trữ Mặc Phạm đột nhiên dừng bước đứng ở giữa phòng, trầm mặc.
Cô đã trở lại. . . . . . thì thế nào? Bọn họ vốn không hề có quan hệ!
Nhưng tại sao, trong ngực anh như đút vào một khối bông gòn làm buồn bực đau nhức! Cho dù về tới đây cảm giác bành trướng kia vẫn không tiêu giảm nửa phần, ngược lại chỉ cần nghĩ đến cô đã gả cho người ta, anh có cảm giác mất mát trống trải, giống như trong lòng trống trải! Không có trái tim!
Tầm mắt chuyển đến trên bàn trà trong phòng làm việc, tài liệu do Đằng Uy đưa vẫn còn bị anh đặt ở chỗ. Chờ lúc anh lấy lại tinh thần, mình đã cầm phần báo cáo kia, lật tới một vài trang thông tin của Tinh Tinh.
Nhìn phía trên miêu tả, chỉ biết là Tinh Tinh đến từ hòn đảo Đài Loan, lại không nhìn ra mối quan hệ của Tinh Tinh và Mộ Hạ như thế nào. Thế nhưng cô gái kia là mẹ của đứa bé này!
Ngực cứng lại, cảm giác chua xót tràn đầy lồng ngực. Hơn nữa trộn lẫn lửa giận khó hiểu! “Rầm” Ném tài liệu trên bàn trà, ngón tay nắm chặt khớp xương tay nổi lên rõ ràng.
“Tổng Giám đốc.”
Trợ lý đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt anh lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, nhưng đến gần mới phát hiện, thậm chí đáy mắt anh có một chút mờ mịt. Chỉ là nhìn thấy anh đi tới, Trữ Mặc Phạm lại khôi phục sắc mặt lạnh lùng như cũ, làm cho trợ lý Du âm thầm nghi ngờ trong lòng, mới vừa rồi là nhìn anh ta nhầm rồi sao?
“Tổng Giám đốc, đã xảy ra chuyện gì sao?” Đứng ở bên cạnh Trữ Mặc Phạm, vẻ mặt vô cùng khôn khéo già dặn kinh nghiệm, trợ lý Du một mực cung kính hỏi.
Hơn nữa anh cũng hiểu rõ Trữ Mặc Phạm hơn so với mấy thư ký kia, biết rõ bình thường nhìn anh không tùy tiện nói cười, thật ra cũng không tùy ý phát giận. Nhưng hiện tại, sắc mặt của Trữ Mặc Phạm và bầu không khí bên cạnh anh hiển nhiên càng thêm đè nén so bình thường. Trong tròng mắt âm trầm, hội tụ một cỗ tức giận không có chỗ phát tiết.
Trợ lý Du không biến sắc, trong lòng nghĩ lại hôm nay khâu nào xảy ra vấn đề lại làm cho Tổng Giám đốc bọn họ tức giận.
“Cậu lập tức đi Đài Loan một chuyến, điều tra gia đình thân thế của bé gái, thân phận của cha mẹ cũng tra rõ!” Liếc mắt nhìn túi tài liệu trên bàn trà nhỏ, Trữ Mặc Phạm lạnh lùng nói.
Anh nói hoàn toàn nằm ngoài sức phán đoán của trợ lý Du, khiến cho trợ lý Du không khỏi hơi ngẩn người. Cầm văn kiện lên, trợ lý Du nhìn tài liệu của Tinh Tinh một lần, mê man nói: “Tổng Giám đốc, ngài muốn tôi điều tra đứa bé này sao?”
“Đúng vậy! Trong một tuần tôi muốn biết toàn bộ tài liệu của cô bé, đặc biệt là cha mẹ của cô bé!” Môi mím lại thành một đường, sắc mặt Trữ Mặc Phạm tái xanh nói.
Trong lòng nghi ngờ càng lớn, nhưng làm một trợ lý, trợ lý Du biết mình nên hỏi cái gì, không nên hỏi cái gì. Hiểu ý Trữ Mặc Phạm, anh lập tức gật đầu một cái: “Tôi lập tức đến.”
Không nói chuyện, Trữ Mặc Phạm im lặng và trầm mặc.
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 325
Không có phản hồi | Th1 2, 2018 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 073
Không có phản hồi | Th11 1, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 327
Không có phản hồi | Th1 2, 2018 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 085
Không có phản hồi | Th11 9, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.