Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 012
Ngày thứ hai, gần 4 giờ chiều, Mộ Hạ mặc váy dài xếp li màu đen sạch sẽ, áo chui đầu màu trắng, đúng lúc đi tới nghe nói phải đến khách sạn ăn cơm.
Bởi vì Nghiêm Tư đã nói không thể đi cùng nhau, cho nên cô tới một mình.
Vừa vào phòng bao, cô khẩn trương đứng ở cửa ra vào.
Bữa tiệc long trọng, nhưng người tới không nhiều lắm, bố trí ba bàn nhỏ; theo thứ tự là đạo diễn, biên kịch, giám chế và cao tầng một bàn, diễn viên vai chính, vai phụ một bàn, sau đó là trợ lý và người đại diện một bàn.
Mặc dù cô đều biết những đạo diễn kia, nhưng vẫn rất sơ giao, cho nên hiện tại đứng ở nơi này, có vẻ khẩn trương.
“Hạ Hạ!” Giọng nói có chút vui sướng có chút hấp dẫn, Mộ Hạ nghiêng đầu nhìn thấy Nghiêm Tư chạy thẳng tới trước mặt cô.
“Hạ Hạ, em xem hôm nay chúng ta rất ăn ý!” Kéo kéo áo khoác tây trang màu trắng của mình và quần da màu đen, Nghiêm Tư giống như hưng phấn.
Liếc mắt xem thường, Mộ Hạ lười phải tiếp nhận lời nói không có dinh dưỡng của anh.
“Mộ Hạ, cô đã đến rồi!” Trương Lam cũng đi lên.
“Vâng, Chị Lam!” Thấy Trương Lam, Mộ Hạ Lập tức liền mỉm cười. Sau đó bên tai nghe được tiếng phản đối thật thấp: “Hạ Hạ thật quá đáng, lạnh nhạt với người ta, lại cười với Chị Lam.”
Dứt lời, Nghiêm Tư nhận được ánh mắt xem thường của Trương Lam và Mộ Hạ.
“Mộ Hạ, chúng ta mặc kệ cậu ta, hôm nay cô theo tôi.” Kéo tay Mộ Hạ, Trương Lam cũng thích cô, khẳng định nguyện ý chăm sóc cô.
“Tốt!” Cầu cũng không được!
Mấy người vào cửa, Mộ Hạ là người đại diện của Tinh Tinh, dĩ nhiên theo Trương Lam đi, thấy người nào xưng hô như thế nào, cô đều bắt chước theo Trương Lam. Trương Lam rất có nghĩa khí, nhìn thấy ai cũng không quên giới thiệu thân phận của Mộ Hạ một chút. Hơn nữa bản thân Tinh Tinh cũng để lại ấn tượng khắc sâu cho rất nhiều người, nhắc tới cô bé vẻ mặt mọi người đều rất yêu thích.
Chào hỏi một vòng, Trương Lam dẫn Mộ Hạ ngồi xuống bàn bọn họ đã bố trí.
“Mấy người nơi này cũng thật không tệ, về sau khẳng định cô còn có cơ hội hợp tác, cô phải chú ý một chút.” Hạ thấp giọng, Trương Lam chăm sóc nói.
“Được, cám ơn Chị Lam nhắc nhở.” Gật đầu một cái, vì Tinh Tinh Mộ Hạ sẽ rất chú ý.
Lúc bọn họ châu đầu ghé tai, cửa phòng bị mở ra lần nữa, sau đó tiếng nói trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người người tiến vào.
“Đằng tổng!” “Đằng tổng tới nha!” “Đằng tổng, anh đã tới rồi, chúng tôi đói bụng rồi!” Bên kia đám người Đạo diễn bắt đầu rối rít chào hỏi, thậm chí có người quen thuộc trực tiếp nói đùa.
“Ôi chao, xin lỗi, xin lỗi không ngờ trên đường bị kẹt xe, thật sự xin lỗi!” Mặc tây trang màu xám bạc, Đằng Uy nở nụ cười đi tới.
Ngày hôm qua ở nghi thức mở máy Mộ Hạ cũng đã gặp anh, chỉ là lần này mới chân chính lưu ý đến đối phương.
Trương Lam cũng len lén nói với cô: “Đây là Phó Tổng Giám đốc Mại Kỳ, ông chủ lớn của chúng ta không thể đắc tội.”
“Ừm.”
“Đằng tổng, đến muộn đúng không! Anh nói đi, làm thế nào?” Đạo diễn và biên kịch tương đối quen thuộc với Đằng Uy, lập tức kéo anh đến bàn bọn họ.
“Ôi chao, không phải là phạt rượu sao! Chút lòng thành, tôi tự phạt ba ly có được không?” Nhướng mày, lời như thế Đằng Uy đã hạ bút thành văn rồi.
“Lời này là Đằng tổng mình nói nha, chúng tôi cũng không có ý kiến!”
“Yên tâm, yên tâm, Đằng Uy tôi nói một lời bốn ngựa khó theo! Chẳng qua hiện tại tôi cũng không thể cùng mọi người uống ngay.!! mấy vị ngôi sao lớn tôi còn chưa có chào hỏi !” Vỗ vỗ bả vai đạo diễn và biên kịch, Đằng Uy cũng không quên mấy diễn viên chính phụ trong bộ phim này. Quay đầu lại bắt đầu chào hỏi mấy diễn viên bàn kế bên: “Hôm nay các vị cũng cực khổ, buổi tối không nên khách khí nha! Nghiêm Tư tiên sinh lần đầu tới nội địa quay phim, về sau nếu có gì không tiện thì nói ra, không cần khách khí.”
“Cám ơn Đằng tổng, mặc dù tôi chưa từng tới bên này ở lâu, nhưng cũng thường xuyên đến tham gia biểu diễn, cũng quen thuộc, Đằng tổng không cần quá lo lắng!” Mỉm cười trả lời, Nghiêm Tư cũng khách khí.
“Mấy vị bên này cũng cực khổ!” chào hỏi hết diễn viên, Đằng Uy lại đi tới bàn bọn người Mộ Hạ. “Các vị đại đại diện, nếu có gì không chu đáo xin bỏ qua cho!”
Thấy anh hiền hòa giản dị gần gũi, cũng có người thầm nghĩ trong lòng; khó trách bên ngoài nói hai Tổng Giám đốc Mại Kỳ mỗi người mỗi vẻ, trong giới điện ảnh, Đằng Uy nổi tiếng vui vẻ, gặp ai cũng cười híp mắt nói chuyện tương đối khách khí. Nhưng Trữ Mặc Phạm là một người vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối lạnh lùng, tuyệt đối thủ đoạn mạnh mẽ, quả thực là người chưa tới khí thế trước đè bẹp. Đại khái có Tổng Giám đốc cùng Phó tổng xuất sắc như vậy, Mại Kỳ mới có thể phát triển nhanh.
Xoay chuyển ánh mắt, Đằng Uy chợt chú ý tới Mộ Hạ ngồi ở bên tay trái anh. Mặc dù thay quần áo, nhưng gương mặt Mộ Hạ anh còn nhớ rõ. Cô gái ngày hôm qua khiến cho Trữ Mặc Phạm đột nhiên không bình thường!
Phát hiện Đằng Uy đang nhìn Mộ Hạ, Trương Lam không lỡ dịp giới thiệu: “Đằng tổng, đây là mẹ của Diễn Viên nhí chúng tôi, cũng là người đại diện của cô bé! Mộ tiểu thư!”
Nghe được là mẹ, Đằng Uy không tự chủ nhíu mày. Thì ra đã làm mẹ, xem ra Trữ Mặc Phạm hoàn toàn không có cơ hội rồi.
Không biết anh đang nghĩ gì, Mộ Hạ rất tự giác đứng lên mỉm cười nói với anh: “Xin chào Đằng tổng, bởi vì Tinh Tinh còn nhỏ, cho nên tôi thay thế con bé tới.”
“Đúng vậy, đứa bé cũng không thể giống người lớn chúng ta, cho nên không đến cũng không sao.” Đằng Uy rất tha thứ gật đầu một cái, sau đó lại nói: “À, Mộ tiểu thư là người Đài Loan sao?” Anh rất muốn xác định Trữ Mặc Phạm quen cô gái này từ lúc nào, thời điểm nào từng có một đoạn tình cảm với cô. (Lúc nhàm chán đào bới chuyện tình của bạn bè, sau đó rãnh rỗi muốn tổn hại đối phương cũng là một loại hứng thú của Đằng Uy !)
Không hiểu tại sao Đằng Uy muốn hỏi chuyện này, hơn nữa thân thế của mình cũng tương đối phức tạp, Mộ Hạ mỉm cười cho ra một đáp án lập lờ nước đôi: “Có thể tính như vậy.”
Đáp án như vậy ngược lại khiến cho Đằng Uy càng tò mò hơn, cái gì có thể tính như vậy là thế nào? Nhưng lần đầu tiên gặp mặt hỏi nhiều chuyện này, hiển nhiên không thích hợp, hơn nữa còn hỏi loại chuyện này vào hoàn cảnh không thích hợp. Cho nên Đằng Uy cười cười nói: “Thì ra là vậy, ngồi đi ngồi đi, xin đừng khách khí, hôm nay tất cả mọi người cực khổ!” Nói xong anh đã đi đến bàn đạo diễn chờ đợi anh tới khai tiệc.
Đằng Uy vừa đến chỗ ngồi liền phát ra tiếng thở dài nói: “Oa, xem ra bây giờ tôi phải không say không về rồi!” Thì ra bọn họ đã chuẩn bị xong cho anh 3 ly rượu đỏ tràn đầy, chờ anh tự phạt đấy.
“Tửu lượng của Đằng tổng chúng ta cũng đã thấy rồi, 3 ly này là chút lòng thành mới đúng, làm sao say được?” Đạo diễn Lục cười nói.
Rượu này không đẩy nổi rồi, Đằng Uy cũng không trốn, lập tức bưng lên một ly nói: “Được, được được, tôi trước kính mọi người, hôm nay đều khổ cực! Sau này vẫn còn tiếp tục khổ cực!” “Ha ha. . . . . .” Đằng Uy nói vô cùng hài hước, lập tức làm cho không khí trở nên sôi động.
Mộ Hạ cũng cảm thấy, lần này dường như gặp được một ông chủ rất tốt.
Đằng Uy cạn trước, một hơi đã uống cạn ly rượu.
Những người khác cũng rối rít chạm ly uống, bữa tiệc bắt đầu giống như rất hài hòa. Nhưng đang lúc không khí hào hứng, cửa phòng bao bỗng nhiên bị mở ra, sau đó một người đi vào ngoài ý của mọi người.
Nhìn người tới, gian phòng mới vừa rồi còn náo nhiệt nhất thời yên lặng như tờ, một ngụm rượu còn chưa kịp nuốt xuống hết, thậm chí Đằng Uy phun một ngụm tại chỗ vì kinh ngạc!
“Mặc Phạm. . . . . . Trữ Mặc Phạm? !”
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 246
Không có phản hồi | Th12 12, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 041
Không có phản hồi | Th10 30, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 239
Không có phản hồi | Th12 11, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 206
Không có phản hồi | Th11 23, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.