Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 013
Đứng ở cửa, vẻ mặt Trữ Mặc Phạm hờ hững, hai mắt lạnh lùng quét qua tất cả người ở nơi này, cuối cùng dừng ở tại bàn người đại diện một chút, lại nhìn về phía Đằng Uy.
“Xin lỗi, tôi tới muộn!” Môi mỏng lạnh bạc khêu gợi khẽ câu, anh sải bước đi tới bàn của Đằng Uy.
Cầm khăn giấy, Đằng Uy bị cử động và lời nói của anh làm cho khó hiểu. Bởi vì bữa tiệc này vốn không có ý định để cho anh tự mình tới đây, hiện tại anh đây là thế nào? Nhưng Đằng Uy cũng không ngu, anh đã tới còn nói như vậy, đương nhiên Đằng Uy phải theo ý của anh.
“Không có việc gì, nhanh lên, tôi còn tưởng rằng cậu còn phải mất một thời gian ngắn nữa !” Cười cười, Đằng Uy nhanh tay lẹ mắt liếc thấy bên cạnh mình còn một chỗ trống, vội nói: “Đến đây, bắt đầu đi, tất cả mọi người chờ đấy.”
Trữ Mặc Phạm xuất hiện, không chỉ ngoài dự liệu của Đằng Uy, mỗi người nơi này cũng thật bất ngờ. Không ngờ đường đường Trữ tổng cũng tự mình tới đây! Sau đó khí thế lạnh lùng của anh làm cho không khí náo nhiệt mới vừa rồi biến mất, mặc dù đám người đạo diễn, biên kịch cũng biểu hiện khách khí, nhưng khẳng định bị gò bó rất nhiều so với mới vừa rồi.
Bàn đại diện cách bọn họ khá xa, Trương Lam có vẻ kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng rằng tối nay chỉ có Phó tổng đấy.”
Nghe vậy, Mộ Hạ Đa nhìn người đàn ông kia một cái. Sau đó thở dài một tiếng: chậc chậc, dáng dấp thật đúng là không tệ! Mày kiếm mắt sao, cũng đẹp trai hơn Đằng Uy!
Thật ra không có cảm giác gì, bởi vì đối với cô mà nói, đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, thậm chí quên mất ngày hôm qua đã từng nhìn thấy.
Trương Lam không quên chăm sóc nói với cô: “Nhưng anh ấy là Tổng Giám đốc Mại Kỳ ! Là ông chủ chân chính của chúng ta!”
“Ừ, hiểu!” Gật đầu một cái, Mộ Hạ vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ là lúc nhìn qua bàn kia, cô phát hiện Trữ Mặc Phạm cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Chống lại ánh mắt thâm thúy không vui không buồn của anh, Mộ Hạ chỉ nhẹ nhàng chuyển mắt, sau đó quay đầu lại mang theo nụ cười nhàn nhạt tiếp tục nói chuyện với bọn Trương Lam.
Phản ứng của cô, giống như một thùng xăng đổ vào sự ẩn nhẫn lửa giận trong lòng Trữ Mặc Phạm. Mặc dù anh hết sức khắc chế, nhưng phẩn nộ trên người anh liên tục tăng lên từng chút, làm cho Đằng Uy ở bên cạnh anh cũng cảm thấy một loại cảm giác bị áp bức mãnh liệt đến nổi muốn nghiền chết người ta.
Mà ở bàn giữa, Nghiêm Tư cũng di chuyển tầm mắt qua lại trên người Trữ Mặc Phạm và Mộ Hạ. Mặc dù anh không biết bọn họ có biết hay không, nhưng dường như Trữ Mặc Phạm rất để ý Mộ Hạ, anh nhìn ra được.
Có ông phật lớn Trữ Mặc Phạm ở đây, mặc dù bữa tiệc không thoải mái sôi động nhưng là cũng xem là bữa ăn bình an vượt qua. Mà bên phía Mộ Hạ, hơn phân nửa người đại diện và trợ lý là phái nữ, càng lộ ra vẻ yên tĩnh, mấy người biết nhau trò chuyện với nhau, mà Mộ Hạ là người mới tự nhiên nói ít hơn, chỉ ngoan ngoãn ăn phần ăn của mình, sau đó phối hợp mỉm cười.
“Mộ Hạ, tôi xem hay là chúng ta đi qua kính mấy vị kia một chút?” Trương Lam chợt nghiêng người nói với Mộ Hạ.
“Đúng vậy, ăn xong rồi, bên kia bọn họ cũng uống xong, nên đi qua.” Một người đại diện khác cũng nói.
Lúc này Mộ Hạ mới chú ý, thì ra mấy vị này vẫn luôn nhìn thời gian, quả nhiên người đại diện là con át chủ bài, loại bữa tiệc như thế nào cũng rất để ý. Mộ Hạ người mới phải học hỏi, vội vàng gật đầu: “Ừ, tốt.”
Trương Lam mang theo mấy người đại diện đứng lên, trong tay tất cả đều bưng rượu đỏ. mặc dù tửu lượng của Mộ Hạ cũng bình thường, nhưng vì là người mới phải học theo bọn họ, cũng bưng một ly rượu đỏ đi theo bọn họ đến bàn đạo diễn phía bên kia.
Ở trong vòng này mấy người đại diện cũng coi như có tiếng tăm, thật ra nhà đầu tư nhìn thấy cũng phải nhường ba phần. Đằng Uy càng hiểu rõ ràng những chuyện này, thấy mấy người đi tới, khuôn mặt lập tức tươi cười ra đón nói: “Ôi chao, xem mọi người kìa, cũng biết phạt tôi, hiện tại quân cứu viện của tôi đã tới rồi!” Nghiêng đầu nhìn về phía Trương Lam dẫn đầu, nói: “Chị Trương Lam, chị có thể báo thù cho đứa em trai này không, tôi cũng sắp bị bọn họ chuốc say rồi!”
“Đằng tổng, ngài nói đùa rồi, tôi định mời ngài và Trữ tổng một ly !” Lúm đồng tiền như hoa, Trương Lam đứng ở bên cạnh đạo diễn cầm ly rượu nhìn một vòng nói: “Về sau trong vòng nửa năm, còn phải nhờ các vị chiếu cố! Mặc dù Nghiêm Tư nhà chúng tôi ra ngoài đã nhiều năm, nhưng đóng phim là người mới, mong rằng đạo diễn Lục và mấy vị tiền bối bên kia chỉ điểm nhiều hơn! Nếu có gì không đúng, mọi người cứ việc nói, nếu là bất đắc dĩ dùng gậy đánh cũng được! Nhưng xin đừng đánh vào mặt !”
“Ha ha, Chị Lam nói nhưu vậy Nghiêm minh tinh của chúng ta sẽ mất hứng nhé!” Trương Lam hài hước nói khiến cho không khí chợt thoải mái một chút, biên kịch Vương nói đùa nhìn về phía Nghiêm Tư một chút. Ngồi ở bàn gần đó, Nghiêm Tư bất đắc dĩ cười nói: “Chị Lam tôi rất nghiêm khắc, sau này vẫn còn mong các vị giơ cao đánh khẽ!”
“Ha ha. . . . . .”
Trương Lam nói xong, mấy người đại diện khác cũng thuần thục tiến tớo, chỉ có Mộ Hạ dường như không nói gì, chỉ mỉm cười đứng ở phía sau cùng.
Dĩ nhiên, người chỉ nghênh hợp không khí cũng không phải chỉ có Mộ Hạ. Trữ Mặc Phạm ngồi đối diện cô, mặc dù có thể cười cười nghênh hợp không khí, nhưng từ lúc cô tới đây đến bây giờ, bóng dáng Mộ Hạ cũng không rời khỏi tầm mắt của anh.
Trong con ngươi không để lại một chút ấm ấp, nụ cười xã giao khách sáo của cô, thậm chí những động tác nhỏ xíu trên ngón tay thon dài cũng nhìn thấy rõ ràng. Nhưng kì lạ Mộ Hạ làm như không thấy anh, đi theo Trương Lam mỉm cười chào hỏi mọi người, vẫn không dời tầm mắt về phía anh. Giống như cố ý ngoảnh mặt làm ngơ với anh!
Cảm giác trống trải trong đáy lòng lại bành trướng, đáy mắt Trữ Mặc Phạm tối tăm, càng lúc càng nồng đậm.
Tại sao anh thay đổi chủ ý vứt bỏ mấy chục triệu không đi cùng nhà đầu tư, ngược lại tới tham gia bữa tiệc nhỏ này? Còn không phải vì cô gái này sao!
Nhưng hiện tại, cô làm như không nhìn thấy anh, thậm chí không chút hốt hoảng khách sáo như những người xa lạ kia, cũng làm như không thấy anh!
Bàn tay cầm ly rượu không tự chủ nắm chặt, trong tròng mắt hẹp dài mơ hồ hiện lên lạnh lùng. Bên cạnh, Đằng Uy cảm thấy một áp lực nặng như núi đè ép tới. Thậm chí ngay cả mấy người mời rượu cũng cảm giác có nguy cơ, rối rít nhìn về phía Trữ Mặc Phạm. Duy chỉ có Mộ Hạ đứng ở phía sau vẫn như không có gì.
Không khí chợt chùng xuống, tất cả mọi người nhìn ra được sát khí trên mặt Trữ Mặc Phạm, nhưng cũng không hiểu rõ tại sao?
Lúc lòng người bàng hoàng, rốt cuộc Trữ Mặc Phạm lạnh lùng lên tiếng: “Vị tiểu thư kia, nếu tới mời rượu, đứng riêng ở phía sau có phải không có thành ý hay không?” Lời này vừa nói ra, nhiều người vội vàng nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt đồng loạt rơi vào trên người Mộ Hạ.
Đột nhiên bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, cho dù Mộ Hạ chậm lụt như thế nào cũng cảm thấy khác thường. Nở nụ cười nhạt hơi cứng đờ, Mộ Hạ nhìn vòng quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người của Trữ Mặc Phạm.
Anh lạnh lùng, tròng mắt chứa đầy tức giận nhìn cô.
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 208
Không có bình luận | Th11 23, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 205
Không có bình luận | Th11 23, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 046
Không có bình luận | Th10 30, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 052
Không có bình luận | Th11 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.