Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 014

Chương 014: BA NGƯỜI MỘT LY RƯỢU (thượng)

Nhìn sắc mặt nghe lời nói biết người, Mộ Hạ lập tức hiểu đắc tội với nhân vật lớn.

Trương Lam thân là tiền bối tự nhiên rõ ràng, vội vàng giảng hòa nói: “Ôi chao, ôi chao thiệt là, Hạ Hạ, tại sao cô còn do dự? ! Nhanh tới đây rót một ly xin lỗi với Trữ tổng!” Vừa nói vừa nháy mắt với Mộ Hạ.

Mộ Hạ rất khó hiểu, mình không hề làm gì tại sao lại đắc tội với người? Nhưng Trương Lam cũng nói rồi như vậy, cô cũng chỉ có thể nghe lời, có lẽ trong lúc vô tình cô phá hư quy củ bất thành văn gì đó.

Vì Tinh Tinh, cô vội vàng nở nụ cười, chủ động đi tới bên cạnh Trữ Mặc Phạm nói: “Thật ngượng ngùng, Trữ tổng, tôi là người mới không hiểu quy củ, mong rằng chớ trách!” Cầm lên bình rượu bên cạnh, Mộ Hạ cười ưu nhã thong dong, vẻ mặt biểu hiện nhận lỗi.

Nhưng Trữ Mặc Phạm nhìn thấy cũng là nụ cười khách sáo không thật lòng.

“Trữ tổng, tôi mời ngài!” Giơ tay, Mộ Hạ đã rót đầy ly rượu của anh, sau đó nâng ly như muốn cụng ly với anh.

Đưa tay ngăn lại ly rượu cô đưa tới, Trữ Mặc Phạm cũng không nghĩ như vậy.

Hơi sững sờ, trong mắt Mộ Hạ lóe lên một tia mờ mịt.

Không biến sắc, lạnh lùng cực hạn nhìn cô, trong con ngươi thâm trầm khó đoán Trữ Mặc Phạm chuyển cảm xúc khó phân biệt lên mặt Mộ Hạ.

Ngón tay nắm ly cao cổ băn khoăn lo lắng buộc chặt, ở Đài Loan một mình Mộ Hạ mang theo Tinh Tinh, thật ra cũng rất biết nhìn mặt nói chuyện, cân nhắc lòng người. Cho nên sống với người xung quanh cũng rất tốt. Nhưng đã đến nơi này, đối mặt với người đàn ông này cô cũng không biết làm sao, giống như không phải ở trong vòng giải trí.

Bây giờ nhìn anh, cô không biết kế tiếp nên làm gì, nói gì ?

Thật chẳng lẽ người mới không gặp phải loại cục diện này sao?

Cô thầm suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Trương Lam chờ mấy tiền bối nhìn sang, thậm chí những người đó còn đang bàn người đều yên lặng như tờ nhìn hai người bọn họ, nhìn ánh mắt cầu cứu của Mộ Hạ, thương mà không giúp gì được.

Dĩ nhiên, trong đó cũng có người cố ý xem cuộc vui giả bộ ngu. Thân là bạn xấu số một của Trữ Mặc Phạm, khó được nhìn thấy anh luống cuống, há có thể dễ dàng phá hư cảnh tượng này sao?

Vẫn cảm thấy tò mò đối với quan hệ giữa Trữ Mặc Phạm và Mộ Hạ, Đằng Uy nhìn khí thế mạnh mẽ ở bên cạnh, yên lặng uống trà, yên lặng chờ tình thế phát triển.

Ngồi ở bàn kế bên, vốn chính là ngồi chung trong một phòng bao, bên kia khí thế lớn như vậy, tự nhiên bọn Nghiêm Tư cũng đã nhận ra quái dị. Ngồi khá xa bắt đầu nhỏ to bàn tán, bên kia đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cảm giác không khí có gì không đúng?

Nghiêm Tư càng nhìn chằm chằm Mộ Hạ, lòng bàn tay rịn một tầng mồ hôi nóng.

Là Hạ Hạ gặp phải vấn đề gì sao? Trữ Mặc Phạm vẫn nhìn cô rất kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ sớm biết?

Lần đầu gặp loại chuyện như vậy, Mộ Hạ ứng phó khó tránh khỏi lúng túng. Nhưng cô cũng rất mau bình tĩnh.

Trên mặt vẫn treo nụ cười ưu nhã, cô cất giọng êm ái nhẹ nhàng vang lên: “Trữ tổng, chẳng lẽ tôi còn có gì không chu đáo để cho ngài cảm thấy bất mãn sao? Tôi là người mới, không hiểu quy củ của nơi này, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, kính ly này!”

Nhưng cho dù cô cười đẹp mắt như thế nào, dù nói dễ nghe thế nào, ở trong mắt Trữ Mặc Phạm chỉ là khách sáo! Nhưng dù khách sáo, anh vẫn nhìn thấy được nụ cười của cô!

Ở trong ký ức của anh, mặc dù cùng với cô ở chung một mái nhà mười năm, anh cũng chưa từng thấy cô cười?

Ừ, không có, một lần cũng không có!

Cô gái kia, luôn cô đơn chiếc bóng, lặng lẽ sống ở gia đình anh. Mặc kệ đối mặt với người nào vẫn luôn cúi đầu tránh né và phiền muộn. Duy nhất nhìn thấy nhìn thấy vẻ mặt cô khác thường, chính là lần anh đồng ý theo cô đi xem lễ hội.

Mà bây giờ cô, đã hoàn toàn không tìm được bóng dáng năm đó, ngoại trừ gương mặt không thay đổi, mặc kệ là vẻ mặt hay ánh mắt cũng đã mất đi cảm giác ẩn nhẫn năm đó. Vẻ mặt sáng rỡ, nụ cười thong dong, thật sự là Mộ Hạ năm đó sao?

Anh không khỏi bắt đầu nghi ngờ.

Khóe miệng cười cũng muốn co quắp, Trữ Mặc Phạm thờ ơ không hợp tác, điều này làm cho trong lòng Mộ Hạ thật sự nhịn không được muốn mắng chửi. Mẹ kiếp, anh nói chuyện đi! Bà cô cũng không phải bán rẻ tiếng cười, phải cười với anh, anh không biết như vậy sẽ mệt chết sao! Chẳng lẽ anh điếc? Câm? Hay nhìn thấy bà cô thật xinh đẹp thấy choáng váng? !

“Cô là người mới?” Rốt cuộc, lúc Mộ Hạ không nhịn được muốn hỏi thăm tổ tông của anh, anh lên tiếng.

Thu lại trong lòng các loại oán thầm, Mộ Hạ tiếp tục cười làm lành trả lời: “Vâng vâng, cho nên xin Trữ tổng bỏ qua cho.”

“Tên gì?” Vấn đề của anh rất trực tiếp, giọng nói rất cứng rắn, khiến Mộ Hạ vừa sửng sốt. Rồi sau đó cười đáp: “Mộ Hạ.”

“Mộ trong ái mộ? Hạ trong mùa hè?” Trữ Mặc Phạm lại hỏi. Trong lòng nở nụ cười lạnh, Mộ Hạ, quả nhiên là em! Lại còn giả bộ không biết, tôi xem em có thể giả bộ được bao lâu!

Trong lòng nổi lên kinh ngạc, Mộ Hạ khẽ gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó thầm nghĩ, người này làm sao biết tên của mình có những chữ gì?

“Vậy tôi tên gì?” Vấn đề trên còn chưa biết, vấn đề kế tiếp làm cho Mộ Hạ sửng sốt không thể ứng phó.

Mọi người vào như rơi vào trong sương mù, kinh ngạc, trong lòng không khỏi phỏng đoán:

Nhìn A: Trữ tổng có ý tứ gì?

Nhìn B: Chẳng lẽ Trữ tổng biết Mộ Hạ?

Nhìn C: Thật là thú vị… ! !

Không nhìn ánh mắt kinh ngạc suy đoán của người, Trữ Mặc Phạm nhìn chằm chằm vào biến hóa trên khuôn mặt của Mộ Hạ.

Đến bây giờ, em còn giả bộ thế nào?

Nhưng anh không biết, vấn đề này thật khiến cho Mộ Hạ vô cùng lúng túng, khó trả lời. Ấp úng: “Trữ. . . . . . Trữ. . . . . .” Ah, anh tên là gì? Trước đó rõ ràng có nghe Trương Lam nói, nhưng bây giờ cô không nhớ gì cả!

Nụ cười trên mặt từ từ có chút không nhịn được, đáy mắt sáng rỡ có một chút hoảng hốt.

Trương Lam nhìn ánh mắt gấp của cô, nghĩ thầm: nhìn Mộ Hạ phản ứng, hiện tại nhất định là bối rối?

Bên kia Nghiêm Tư đã đứng lên, do dự có nên giải vây cho Mộ Hạ hay không.

“Trữ Mặc Phạm, cậu thích đùa thì thôi, không nên làm khó Mộ tiểu thư !”

Rốt cuộc, vào lúc Mộ Hạ khẩn trương đến nổi cho rằng mình muốn hóa thành tro, Đằng Uy mở miệng giải vây. Anh vừa nói ra, ánh mắt mọi người đổ vào trên người anh, nghi vấn trong lòng càng tăng lên.

Đùa? Giải thích thế nào?

Mặt đối với nghi vấn, mò mẫm lăn lộn bên ngoài mấy năm, thủ đoạn thành thạo khả năng xử lý tình huống rất tốt, Đằng Uy cười một tiếng nói: “Ôi chao, các vị không phiền lòng chứ! Thật ra, trước khi đến tôi và Trữ Mặc Phạm đánh cuộc, có thể sinh ra một con gái thông minh đáng yêu như Tinh Tinh, nhất định người mẹ cũng là một cô gái xinh đẹp hào phóng thông minh! Cho nên Trữ Mặc Phạm đánh cuộc với tôi, mới mang đến cho Mộ tiểu thư vấn đề khó như thế, thật là ngượng ngùng!” Dứt lời, Đằng Uy khéo léo trừng mắt nhìn Trữ Mặc Phạm, ý bảo anh chớ càn quấy nữa, để tránh đầu đề bàn tán cho người ta.

Nghe anh nói như vậy, hơn nữa vẻ mặt thật sự rất giống thật, bầu không khí ngột ngạt lúc nảy lập tức nhẹ nhàng hơn.

Mộ Hạ khẩn trương cũng âm thầm thở phào một cái, thì ra là như vậy.

“Ôi chao, Mộ tiểu thư, thật ngượng ngùng a! Trữ Mặc Phạm thích đánh cuộc, làm khó cho cô!” Bưng ly rượu đứng lên, vẻ mặt Đằng Uy nhận lỗi nói.

“Không sao, không sao!” Lắc đầu, Mộ Hạ len lén liếc Trữ Mặc Phạm một cái.

Vẻ mặt Trữ Mặc Phạm u ám, mặc dù Đằng Uy nói là đang nói đùa, nhưng cô nhìn thế nào cũng không giống là đang đùa! Sau lưng dâng lên lạnh lẽo, mặc kệ anh suy nghĩ như thế nào, nếu Đằng Uy có lòng giải vây, tự nhiên cô phải tranh thủ tiếp nhận là thượng sách.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *