Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 015

Chương 015: BA NGƯỜI MỘT LY RƯỢU (hạ)

“Đến đây, chúng ta kính một ly, kính một ly!” Từ chỗ ngồi bước ra ngoài, Đằng Uy bưng ly rượu ý bảo một vòng, sau đó khoác tay lên lên bả vai Mộ Hạ khẽ nghiêng đầu mỉm cười nói với cô: “Mộ tiểu thư, kính một ly đi!”

Mặc dù Đằng Uy không mày kiếm mắt sao, khí thế bức người như Trữ Mặc Phạm. Nhưng cũng là một nhân tài, vô cùng đẹp trai. Đặc biệt khi nụ cười, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu, còn có tính cách đùa cợt hư hỏng đáng yêu.

Đột nhiên bị anh dựa vào gần như vậy, Mộ Hạ không nhịn được đỏ mặt. Vội cười làm lành nói: “Được, cám ơn Đằng tổng!”

“Cốp!” Ly rượu chạm nhau phát ra một tiếng vang trong trẻo.

Đằng Uy nhận được cười của giai nhân, tâm tình không tệ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trước bàn lập vỗ tay khen.

Trữ Mặc Phạm vốn đang từ nổi giận bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy Đằng Uy và Mộ Hạ ‘liếc mắt đưa tình’ như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót mãnh liệt.

Nhấp một ngụm, cuối cùng trong lòng Mộ Hạ cũng an tâm. Giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, cười yếu ớt nói: “Hai vị Tổng Giám đốc, vậy tôi xin đi trước.”

“Chờ đã!” Còn chưa có xoay người, Trữ Mặc Phạm gọi cô.

Giữa mày xẹt qua không thích, nhưng lúc nhìn về phía anh trong nháy mắt nở nụ cười ưu nhã, cô hỏi: “Trữ tổng, còn có chuyện gì sao?”

Nhìn khuôn mặt cô nở nụ cười ưu nhã, trong ánh mắt thâm thúy Trữ Mặc Phạm vẫn hoàn toàn lạnh lẽo. Chỉ cầm ly rượu đứng lên nói: “Mới vừa rồi đùa hơi quá, mong Mộ tiểu thư tha lỗi! Ly này tôi tự phạt, hi vọng Mộ tiểu thư có thể nguyện ý uống chung một ly!” Nói xong, Trữ Mặc Phạm đã tự động uống cạn ly.

Nụ cười không nhịn được cứng ngắc, Mộ Hạ trừng mắt nuốt nước miếng một cái. Đối với yêu cầu của anh cũng không muốn đồng ý, nhưng không thể làm gì.

Nhiều người nhìn, nếu cô không nguyện ý không phải tự chui đầu vào rọ sao?

Nhìn nửa ly rượu đỏ còn dư lại trong tay, Mộ Hạ nhắm mắt gật đầu một cái: “Trữ tổng nặng lời, phải là tôi mời ngài!” Khẽ giơ tay lên, cô tính uống xong rượu còn dư lại. Chỉ là kế tiếp xảy ra một màn làm cho mọi người trợn mắt hốc mồm.

Chỉ thấy Trữ Mặc Phạm chợt đưa tay nhấc lên, ly rượu trong tay của cô đã chuyển đến trong tay anh.

Ngón tay thon dài có lực nắm chân ly nhẹ nhàng lắc lư, Trữ Mặc Phạm lạnh nhạt nói: “Rượu này dường như quá bình thường rồi.” Dứt lời, cũng không để ý ánh mắt của nhiều người bên cạnh, bưng ly rượu bên đưa vào bên môi uống rượu hết!

Mộ Hạ ngơ ngác nhìn anh, trong đầu chợt hiện ra một vấn đề: ly rượu này tôi đã uống qua a, anh cũng không ngại không vệ sinh sao?

Nhưng Trữ Mặc Phạm lập tức rót đầy ly rượu đưa tới trước mặt cô: “Mộ tiểu thư, xin mời!”

Trong lòng chán ghét trong nháy mắt bành trướng! Em gái anh! Bản thân anh không vệ sinh coi như xong, tại sao còn muốn tôi uống cái ly anh đã uống ! !

Trong lòng giận dữ, cô lại cười càng rực rỡ, chỉ là nụ cười như vầng trăng cong cong nhưng trong mắt có tia giận dữ lạnh lẽo.

Không nhìn nét mặt của cô, Trữ Mặc Phạm cười lạnh trong lòng: không phải em muốn giả bộ không biết sao? Vậy em cứ giả bộ! Giả bộ! Xem em chịu đựng đến lúc nào!

Mà mọi người nhìn qua, đang khiếp sợ sau đó tỉnh ngộ: a, xem ra Trữ tổng không chỉ đùa, còn chơi đùa càng hứng thú?

Trong cái vòng này, bọn họ đều hiểu quy củ, người mới bị quy tắc ngầm đó là chuyện thường như cơm bữa. Mặc dù bản thân Mộ Hạ không phải là minh tinh, nhưng dáng dấp vô trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, bị nhìn trúng cũng là hợp tình lý.

Chợt nhíu mày, mới vừa giúp Mộ Hạ giải vây, Đằng Uy thầm nhũ trong lòng: Tên nhóc này muốn lộ quy tắc ngầm với người ta sao?

Đối mặt với ánh mắt của nhiều, Mộ Hạ làm sao không hiểu ý tứ trong mắt bọn họ!

Trong lòng tức giận chán ghét tăng gấp bội, cô không ngờ lần đầu tham gia loại tiệc tối này, lại bị người nhìn trúng!

Nhìn tên thủ phạm gây nên, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn cô.

Chỉ là, cho dù trong lòng giận dữ như thế nào, cân nhắc hơn thiệt Mộ Hạ vẫn rất rõ ràng. Không phải là một ly Stuttgart sao? Vì Tinh Tinh, cô uống!

Bàn tay trắng nõn mềm mại nhận lấy ly rượu trong tay anh, lại nhẹ nhàng hít không khí ngừng thở, Mộ Hạ thoáng ngửa đầu “Ừng ực ừng ực” uống liền hai hớp to, cái ly lập tức trống một nửa. Nín thở trầm ngâm uống cực nhanh, mùi rượu cay nồng làm cho cổ họng cô như lửa đốt, trong con ngươi trong trẻo cũng che lên một tầng sương mù.

Đối với vẻ mặt hoa lê đẫm mưa của cô làm như không thấy, Trữ Mặc Phạm vẫn lạnh lùng nói: “Còn nửa ly.”

Trái tim nhảy bùm bùm, sương mù trong mắt Mộ Hạ không khỏi tăng lên mấy phần. Cộng thêm cảm giác say, này sắc mặt hồng hồng phối hợp với hai mắt đẫm lệ, làm cho người ta nhìn không nhịn được đau lòng.

Mặc dù vẻ mặt lạnh Trữ Mặc Phạm không có thay đổi, nhưng trong lòng không nhịn được cảm giác nhoi nhói.

“Hạ Hạ, có rượu tốt không chia sẻ, rất không có phúc hậu nhé!” Nghiêm Tư đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Mộ Hạ, sau khi tự nói, đồng thời lấy đi ly rượu trong tay Mộ Hạ, sau đó uống nửa ly còn dư lại thay cô.

Mà cử chỉ của anh, không thể nghi ngờ đẩy không khí cao triều theo chiều hướng khác. Nếu như Trữ Mặc Phạm và Mộ Hạ dùng chung một cái cái ly là quy tắc ngầm, là mập mờ, vậy cử động này của Nghiêm Tư không phải là có ý muốn cướp cô gái của Trữ Mặc Phạm sao?

Ba người một ly rượu, JQ trần trụi!

Ngồi ở bên cạnh, đạo diễn Lục và biên kịch Vương nhìn nhau một cái, ngầm hiểu lẫn nhau, nghĩ: đây là muốn đổi vai chính sao? !

Thân là người đại diện của Nghiêm Tư, Trương Lam càng tức giận thiếu chút nữa ngất đi, mẹ kiếp, đại gia cậu! Có muốn thất nghiệp hay không! ! ! !

Quả nhiên, Trữ Mặc Phạm vừa mới thu lại khí thế bạo ngược lập tức ùn ùn kéo đến, tất cả người ngồi ở bên cạnh anh đều cảm nhận được một áp lực khó tả. Ngay cả Mộ Hạ cũng không nhịn được tim đập rộn lên, ngổn ngang trong gió rồi.

Nhưng Nghiêm Tư gây họa cũng không chút phát hiện, uống hết ly rượu vẫn cười hì hì nhìn về phía Trữ Mặc Phạm nói: “Trữ tổng, rượu này thực không tồi, chỉ là lúc người ta mới tới đây mời rượu, tại sao anh không mời tôi uống một ly vậy?” Nói xong, Nghiêm Tư vẫn rất không khách khí ngăn ở trước mặt Mộ Hạ, đẩy cô ra, sau đó cười hì hì tiến tới trước mặt Trữ Mặc Phạm đưa tay vỗ lên vai anh: “Trữ tổng, không thể thiên vị đâu! Nếu không tôi sẽ ghen đấy!”

Một cơn gió lốc cuốn tới, người nhìn bị sấm chớp trong sống ngoài khét ngổn ngang trong gió !

Đây là tình tiết gì? ! Hoàn toàn phát triển ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ a a a! ! !

JQ không phải phát triển như vậy, lại phát triển như vậy! Vai chính không phải Mộ Hạ và Trữ Mặc Phạm, mà là Nghiêm Tư và Trữ Mặc Phạm, thật sao? ! Thật sao? !

Một bữa cơm tối, thật là làm cho người cả phòng mở rộng tầm mắt một phen.

Ngay cả Mộ Hạ cũng bị bộ dạng “Ông chồng nhỏ ghen tuông” của Nghiêm Tư làm cho đen mặt, Đằng Uy càng cố nén đến nổi cười bụng cũng đau đớn. Không ngờ còn có thể xem kịch hay như vậy!

Sắc mặt đen thui, khóe mắt co quắp, nhìn khuôn mặt Nghiêm Tư cười hì hì nhìn người đẹp, trong lòng Trữ Mặc Phạm làm sao không hiểu anh có chủ ý gì.

Là vì cứu Mộ Hạ sao?

Được, anh nhớ!

Bài trước đó
Bài kế tiếp
2 Comments

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *