Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 016
Nghiêm Tư phát huy trọn vẹn tinh thần hy sinh của mình, lôi kéo vài người cùng bọn Trữ Mặc Phạm uống, Mộ Hạ cũng đã tránh được một phen quay về chỗ ngồi trước.
Chỉ là nửa ly Stuttgart này cũng không tốt. Rất nhanh, cô cũng cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, sau lưng mồ hôi nóng chảy ròng ròng, từng trận choáng váng đầu xông tới.
“Mộ Hạ, cô say sao?” Uống một vòng, Trương Lam trở lại, nhìn thấy gương mặt Mộ Hạ ửng đỏ, chặn ngực khó chịu, quan tâm nói.
“Không có việc gì, Chị Lam không cần lo lắng cho tôi.” Trước mắt đã mơ hồ, nhưng Mộ Hạ vẫ giữ vữn cố gắng nở nụ cười nói.
“Mộ Hạ, đi toilet rửa mặt một chút đi, khạc ra sẽ tốt hơn rất nhiều.” Một người đại diện khác đưa cho cô một gói khăn giấy, sau đó nhỏ giọng nói: “Cố chịu đi, sau này loại chuyện này thường cơm bữa, cô phải học cách tự bảo vệ mình!”
“Được, cám ơn!” Nắm khăn giấy, Mộ Hạ chống ghế đứng lên.
“Mộ Hạ, có muốn tôi đi với cô hay không?” Nhìn dáng vẻ Mộ Hạ say lảo đảo, Trương Lam nhăn mày nói.
“Không cần, không cần, Chị Lam, chị nghỉ ngơi một chút đi, tôi trở lại rất mau.” Khoát khoát tay, Mộ Hạ mình chạy về phía cửa phòng toilet.
Tròng mắt vừa nhấc, ánh mắt sâu lạnh lẽo nhàn nhạt quét qua bóng dáng vội vã của Mộ Hạ, Trữ Mặc Phạm không biến sắc nhíu mày: thế nào, say?
“Thế nào, Trữ tổng uống rượu không chuyên tâm?” Đã ngồi xuống bên cạnh anh, Nghiêm Tư cười quyến rũ nói.
Liếc anh một cái, Trữ Mặc Phạm lạnh giọng nói nhỏ: “Nghiêm đại minh tinh chuyên tâm sao?” Hừ, đừng tưởng rằng anh không nhìn ra!
“A, cạn ly!” Ưu nhã mỉm cười, Nghiêm Tư nhẹ nhàng cụng ly của anh một cái. Nhưng Trữ Mặc Phạm tự không cảm kích, đứng dậy, anh trầm mặt tránh ra.
Thấy vậy, trong lòng Nghiêm Tư căng thẳng, sợ anh muốn đi tìm Mộ Hạ, muốn theo lại bị Đằng Uy bên kia đè lại bả vai: “Nghiêm đại minh tinh, anh không cần hiền hậu rồi! Chuyên tìm Trữ Mặc Phạm, cũng không để ý tới tôi! Chẳng lẽ, dáng dấp tôi không đẹp mắt bằng anh ta, anh ghét bỏ tôi?” Đùa giỡn sờ cằm, má lúm đồng tiền thật sâu, Đằng Uy nhíu mày nói.
Khóe mắt xé ra, Nghiêm Tư không phân thân ra được, chỉ có thể cười gượng bưng ly rượu lên: “Đằng tổng, cạn ly!”
Mộ Hạ vội vã chạy vào toilet, nằm ở trước bồn rửa tay, nôn dời sông lấp biển, đầu váng mắt hoa, cuối cùng không nhịn được nhìn bồn rửa mặt mắng: “Nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền ra quy tắc ngầm! Anh là ngựa đực sao, vẫn không thấy ai xinh đẹp giống như bà cô sao! Ngựa đực! Cầu mong anh uống rượu bị chết đuối!”
Nói xong mở vòi nước, dùng nước dội mặt, rốt cuộc làm cho khuôn mặt nóng bỏngtừ từ giảm xuống.
Nhưng chờ cô rửa xong vừa ngẩng đầu, thân thể lập tức cứng đờ, tầm mắt nhìn chằm chằm vào gương trước mặt.
Sắc mặt Trữ Mặc Phạm đen thui, ánh mắt âm trầm dựa vào cánh cửa trừng cô.
Trên người toát mồ hôi, dựng tóc gáy, da đầu từng trận tê dại. Giữ cứng ngắc mấy giây, cô lại cúi đầu tiếp tục vốc nước lạnh dội mặt, còn nói thầm: “Thật gặp quỷ, cư nhiên say có ảo giác!”
Liếc mắt xem thường, nghe nói như thế, Trữ Mặc Phạm thật hận không thể đi lên nhéo cổ của cô, để cho cô nhìn thật kỹ mình bị ảo giác hay người thật!
Chỉ là Mộ Hạ rất nhanh phát hiện, ảo giác này lại chân thật làm cho người ta rợn cả tóc gáy!
Rửa mặt xong tỉnh táo lại, đối phương còn đứng ở cửa.
Rốt cuộc, cô tỉnh rượu một nửa, sau đó nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn về phía anh.
Anh sẽ không có nghe lời của mình nói chứ?
Chớp mắt còn treo nước, cô âm thầm nghĩ.
Nhưng làm sao có thể không nghe thấy đây? !
Bốn mắt nhìn nhau, Trữ Mặc Phạm lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, đầu tiên Mộ Hạ kinh sợ, sau đó vô tội, sau đó chột dạ bỏ ánh mắt qua một bên. Mà sự chột dạ của cô, ở trong mắt của anh là một ý nghĩa khác.
Rốt cuộc cô không giả vờ được?
Khóe miệng cong lên cười lạnh, anh đi tới phía cô.
Mộ Hạ giương mắt ngó ngó anh, khẽ lui về phía sau một bước nói: “Trữ. . . . . . Trữ tổng, nhà vệ sinh nam ở đối diện.”
“A” Cười lạnh, anh trên cao nhìn xuống nhìn cô: “Chuyện cho tới bây giờ em còn muốn giả vờ?”
Đột nhiên biến mất sáu năm, trở lại liền giả vờ không biết, thế nào, cô sợ người ta biết quan hệ của bọn họ sao?
Chẳng biết lúc nào, khoảng trống trong lòng đã bị tức giận lấp đầy.
Nhưng nghe anh nói, Mộ Hạ càng thêm mờ mịt, giả vờ, cô giả vờ cái gì?
Ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của anh, trong lòng cô không nhịn được lộp bộp. Người đàn ông này khí thế thật quá mạnh mẽ, bộ dạng này đứng ở trước mặt cô, cô cũng cảm giác không khí chung quanh lạnh lẽo.
Tiếp tục lui về phía sau, cô cơ hồ nhón chân lên dính sát bồn rửa tay.”Trữ tổng, tôi mới tới, cho nên đắc tội với ngài, xin ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ. . . . . .”
“Đủ rồi! Đến bây giờ em vẫn còn giả vờ cái gì? !” Giận dữ cắt đứt lời cô, đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu.
Rụt thân thể một cái, giống như nai con bị hoảng sợ, trên mặt, trong mắt Mộ Hạ đều là không hiểu và kinh hoảng.
Đến tột cùng anh đang nói cái gì? Cô giả vờ cái gì?
“A, trước kia tại sao tôi không phát hiện em biết diễn trò?” Giơ tay lên nắm vai trái cô, Trữ Mặc Phạm cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi xem lần này cần vào giới giải trí, không phải con gái em, mà là em chứ”
Trên bả vai truyền tới đau đớn, trong không khí lạnh lẽo trộn lẫn mùi Bạc Hà trên người của anh. Đầu choáng váng, lời của anh khiến cho trong đầu Mộ Hạ đầy bột nhão, tìm không ra đầu mối.
Giận váng đầu chính là anh, lại càng không chú ý sức lực trên tay, nói tiếp: “Bây giờ em giả vờ cái gì? Sợ người khác biết quan hệ của chúng ta sao, biết chuyện trước kia của em sao? Đã như vậy, tại sao trước kia em còn yên tâm thoải mái!” Cơ hồ là rít lên từng chữ từng câu, nghĩ tới chuyện đã qua, lửa giận càng biến thành hận ý!
Nếu không phải cô gái này xuất hiện, quan hệ giữa cha mẹ anh cũng sẽ không ác liệt như vậy, cha cũng sẽ không chết sớm như vậy!
Cho nên anh hận cô! Thậm chí nghĩ tới, nếu cô biến mất, có lẽ nhà bọn họ cũng sẽ không hỏng bét như vậy!
Nhưng chờ đến khi cô thật biến mất, anh giống như người bị mất mát cái gì, cả người khó chịu, trái tim trống rỗng, mất hồn! Giống như bị người ta lấy hết!
Nhưng bây giờ anh biết, cô chính là cô gái hủy diệt nhà của anh, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng ích kỷ rời đi, bây giờ còn có thể giả vờ không biết gì!
Cho nên anh hận cô!
Hận cô, bởi vì cô xuất hiện, bởi vì cô biến mất!
Nhưng nhìn tròng mắt cô sợ hãi, tim cũng nhảy mãnh liệt như vậy! Thậm chí mùi thơm trong hơi thở của cô cũng làm cho cổ họng anh khô khốc.
Tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, có thể trông thấy cảnh xuân trắng nuột cao lớn dưới áo chui đầu của cô, làm cho lửa giận trong đáy lòng anh từ từ biến thành lửa dục.
Bên trên hầu kết trượt động, dục niệm trong lòng anh liên tục tăng lên, lần đầu tiên anh lại chẳng phân biệt được hoàn cảnh muốn một cô gái!
“Anh. . . . . . Làm phiền anh buông tay!” Ánh mắt anh từ từ nóng rực khiến cho Mộ Hạ tê dại da đầu, hất tay của anh, cô thật muốn chạy đi. Nhưng hơi thở cô phun ra hương thơm, càng giống như một liều thuốc trợ tình làm cho lửa dục của anh càng thêm tràn đầy, thậm chí không khống chế được cúi đầu chiếm lấy môi cô!
Mãnh liệt mang theo đoạt lấy, mùi vị bạc hà ngăn chặn mặt Mộ Hạ, cô sững sờ ở giữa lồng ngực cứng rắn của anh và bồn rửa tay lạnh lẽo, môi mềm mại bị môi lạnh lẽo anh bao trùm, sau đó vuốt ve, mút thỏa thích, gặm cắn, cuối cùng cái lưỡi nóng ấm dễ dàng trượt vào trong khoang miệng cô, tùy ý quét ngang chiếm đoạt.
Trí nhớ sáu năm trước đã đi xa, nhưng một phen quét ngang, để cho anh trong nháy mắt nhớ tới tư vị đêm đó. Mặc dù mang theo cảm giác say, lúc ấy cô cũng trẻ trung không mềm mại so với hiện tại, nhưng cô nhẵn nhụi, khít khao, đặc biệt mùi vị giống như ngọn lửa in dấu vào trong lòng anh, không phai mờ đi, hết sức căng cứng!
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 318
Không có bình luận | Th1 2, 2018 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 190
Không có bình luận | Th11 23, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 035
Không có bình luận | Th2 8, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 056
Không có bình luận | Th11 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.