Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 017
Đại não kinh ngạc bị động tác của anh bức thần trí trở về, mùi Bạc Hà mãnh liệt nhất thời xông tỉnh tất cả giác quan của Mộ Hạ! “Ưmh. . . . Ừm . . . .” Cô ở trong lòng anh giãy giụa, sau lưng lạnh lẽo cùng trước người lửa nóng làm cho cô giống như đặt mình trong trong nước sôi lửa bỏng! Sợ hãi, trong sợ hãi còn có chán ghét!
Đột nhiên phát hiện cảm giác căng cứng đến khó chịu, nóng bức trên người chỉ có thể giải phóng ở trên người cô. Cho nên anh không cách nào quan tâm đây là địa phương nào, chỉ nhanh chóng muốn giải quyết lửa nóng trong người. Lưu loát đặt hai tay của cô trên đỉnh đầu, anh khẽ buông môi cô ra, hơi thở nóng rực phun trên khuôn mặt ửng đỏ của cô nói: “Nếu đã bước vào cái vòng này, em còn không hiểu quy củ của nơi này sao? Hơn nữa, không phải lần đầu tiên, không phải sao?” Trong mắt anh mang theo lửa nóng đỏ ngầu, kéo áo chui đầu của cô lên, tốt đẹp rơi hết vào trong mắt. Tốt đẹp như vậy anh từng thấy, cho nên mới càng thêm muốn!
Cả người Mộ Hạ run rẩy, ánh mắt của anh mang cho cô một cảm giác sợ hãi chưa từng có trước đó. “Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Cô run sợ thở dốc, đang sợ hãi và đau lòng khó hiểu! Không biết vì sao, không nhớ vì sao, đau lòng giống như dao cắt, dường như muốn xé rách cô đến chết!
“Tôi cái gì? Đừng nói với tôi em lại quên mất! Hay là em đã làm quá nhiều với người đàn ông khác, mới không nhớ rõ? !” Nói tới chỗ này, càng tức giận thêm một phần, nghĩ đến sáu năm nay cô vẫn nằm ở bên người đàn ông khác làm loại chuyện nửa người dưới, anh tức giận không còn lý trí! Vì vậy lạnh lùng giễu cợt nói: “Hồ ly tinh quả nhiên là hồ ly tinh! Chỉ biết quyến rũ đàn ông làm loại chuyện nửa người dưới!”
Lời này giống như một lưỡi dao sắc bén, khoét sâu vào vết thương đã kết vẫy trong lòng cô. Máu tươi bắn ra, tức giận điên cuồng, chán ghét, phẫn nộ, một loạt cảm xúc từ vết thương kia cuồn cuộn tuôn ra.
Sợ hãi lúc nảy cũng bị tức giận che đi, trong tròng mắt lạnh lẽo đã lắng đọng sợ hãi, tiếng nói lạnh lùng của cô vang lên: “Vậy còn anh? Đối mặt như thế tôi, anh cho rằng anh rất cao thượng sao? Kẻ cường bạo!”
Con ngươi co rút nhanh, tức giận tăng gấp bội, không ngờ cô biết cãi lại!
Nhưng cô không sợ, lòng như dao cắt máu tươi tùy ý rơi, cho dù anh biểu lộ như thế nào cô cũng không sợ! Vì vậy nói tiếp: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Đối mặt với hồ ly tinh tôi đây, anh không nhịn được hấp dẫn thậm chí muốn cường bạo tôi! Anh như vậy, có lý do gì tự cho là cao thượng chỉ trích tôi!”
Thân thể chấn động, Trữ Mặc Phạm nhìn sương mù mờ mịt lại quật cường không khuất phục trong mắt cô.
Loại ánh mắt này, cực kỳ giống bộ dáng trước kia cô căm ghét mẹ và chị của anh !
Đối mặt với ánh mắt như thế, anh đột nhiên chột dạ. Sức lực giữ chặt cô đột nhiên nhỏ lại, thân thể giống như lúc nảy không có dán chặt.
“Buông ra!” Rốt cuộc đẩy tay của anh ra, cô cố nén lệ nóng trong hốc mắt đẩy anh ra. Sau đó lúc đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại, nở nụ cười tàn nhẫn nói: “Tôi thật sự đã quên mất, nhưng anh bị quên cũng là đáng đời! Hơn nữa, coi như ngày nào đó tôi thật sự bán mình, anh cũng mua không được!”
Mở cửa, sập cửa, Mộ Hạ đi tự nhiên.
Trữ Mặc Phạm giống như bị người ta đánh đòn cảnh cáo, nổi giận lần nữa!
Cô nói như vậy, rõ ràng nói cho anh biết, hiện tại tôi trong sạch, anh không xứng, ngay cả ngày nào đó tôi không trong sạch nữa, anh cũng không xứng!
“Mẹ nó!” Trong cơn giận dữ, Trữ Mặc Phạm hung hăng nện một quyền ở trên bồn rửa tay, quá tức giận ngay cả bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch cũng không chịu nổi, xuất hiện vết nứt.
Mới vừa nói tự nhiên, thật ra Mộ Hạ vẫn khó chịu không thôi. Cô thật đã quên mất tất cả quá khứ, cho dù trong lòng khó chịu lẫn tức giận, nhưng đối với lý do tức giận, cô cũng không muốn nhớ.
Mà bây giờ, cô càng không muốn nhớ tới!
Cô chưa trở lại phòng bao, mà đứng ở trước cửa sổ cuối hành lang.
Thành phố H dưới màn đêm, phồn hoa làm cho người ta mê luyến. Nhưng đối với nơi này cô cũng không có chút hảo cảm.
Bóng đêm lạnh lẽo, gió lạnh lẽo.
Ôm chặt hai vai, sờ trên bả vai lạnh lẽo. Cô dựa vào vách tường nghĩ: nếu như là chuyện quá khứ, cô nên quên đi! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô nên quên hết là được!
Thậm chí quên hết mọi thứ cũng tốt!
“Đúng, quên đi, mình chỉ cần có Tinh Tinh là được, quên đi! Quên những thứ đó đi, vĩnh viễn không cần nhớ đến! Quên đi!” Ôm mình, cô cúi đầu tự lẩm bẩm.
Có thể là mệt mỏi, say rượu lần nữa, mơ mơ màng màng, trong lòng của cô cũng không còn khó chịu nữa, tất cả chuyện lúc nảy cũng từ từ tan biến ở trong óc cô.
Nghiêm Tư vội vã bước từ trong phòng bao đi ra ngoài. Mộ Hạ đi toilet quá lâu, Trữ Mặc Phạm cũng không trở lại, cho nên anh lo lắng Mộ Hạ có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Anh chạy thẳng về phía toilet. Nhưng vừa qua cua quẹo anh dừng lại, sau đó lui về phía sau hai bước nhìn về phía cửa sổ cuối cùng.
Ánh đèn neon lóe lên trước cửa sổ, Mộ Hạ khoanh tay, cả người núp ở trong góc rèm cửa sổ.
“Hạ Hạ!” Chạy nhanh tới, Nghiêm Tư tràn đầy lo lắng: “Hạ Hạ, em làm sao vậy?” Vịn hai vai của cô, Nghiêm Tư khẩn trương quan sát cô.
Chẳng lẽ Trữ Mặc Phạm làm gì cô?
Ngẩng đầu lên, Mộ Hạ trừng mắt nhìn anh. Có chút không hiểu.
“Hạ Hạ, em làm sao vậy?” Nghiêm Tư khẩn trương nhìn chằm chằm mặt của cô.
“Em không sao!” Buông ra mình, Mộ Hạ mờ mịt nhìn chung quanh một cái, sau đó lẩm bẩm nói: “Mới vừa rồi giống như em ngủ thiếp đi. . . . . .”
“. . . . . .” Cứng họng, Nghiêm Tư cười khổ: “Em đứng như vậy có thể ngủ sao?”
“Không biết, hơi nhức đầu. . . . . .” Sờ đầu một cái, Mộ Hạ vừa xoa cánh tay nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Lạnh không? Gió lớn như vậy em đứng ở nơi này không sợ bị cảm?” Vội vàng cởi xuống áo khoác tây trang phủ thêm cho cô, Nghiêm Tư cầm bàn tay cô lạnh băng: “Bị cảm thì làm thế nào? Tinh Tinh sẽ lo lắng đấy!”
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Nghiêm Tư nghiêm chỉnh rất khó được, Mộ Hạ nói: “Em chỉ muốn hóng gió một chút, không ngờ ngủ thiếp đi.”
“Thật phục em rồi! Anh đưa em về thôi!” Không nhịn được cười cười, Nghiêm Tư ôm bả vai của cô nói.
“Không cần, em không muốn ngày mai lên trang đầu với anh.” Trực tiếp đẩy tay anh ra, Mộ Hạ hiểu rất rõ ràng, đi cùng một chỗ với Nghiêm Tư, ngoại trừ là người đại diện của anh, nếu không cũng sẽ bị lên trang đầu!
“Ôi chao, Hạ Hạ, chúng ta là ai chứ, hơn nữa em thật không có bị đưa lên trang đầu với anh, nếu không xem như quân tử liều mình?” Nói xong, bàn tay Nghiêm Tư quấy rối ôm bả vai của cô lần nữa.
“Biến, mạng của em rất đắt tiền!” Trực tiếp hất ra, cô mới không lãng phí sinh mạng !
Thấy Mộ Hạ hoàn toàn khôi phục tinh thần, rốt cuộc Nghiêm Tư thở nhẹ một hơi.”Được rồi, được rồi, vậy anh cho người đưa em về có thể chứ?”
“Chuyện này thì không sai!” Quả thật mệt chết, rất muốn về nhà, lần này Mộ Hạ không có từ chối ý tốt của anh.
Nghiêm Tư vội vàng liên lạc với tài xế của mình, mà Mộ Hạ buồn ngủ ngáp hai cái. Ánh mắt liếc xéo bộ dáng cô ngáp, Nghiêm Tư đang nói chuyện với tài xế, trong lòng lại nghĩ tới Mộ Hạ và Trữ Mặc Phạm.
Trước đó nhìn dáng vẻ Trữ Mặc Phạm đi ra, rõ ràng là đi về phía Mộ Hạ, hiện tại Mộ Hạ tự nhiên như vậy, chẳng lẽ Trữ Mặc Phạm cũng không có tìm cô sao?
“Hạ Hạ, tài xế lập tức đến dưới lầu.” Lấy điện thoại lại, anh nói.”Ừ, em đi đây.” Gật đầu, Mộ Hạ ước gì đi về khách sạn nhanh một chút.
“Aiz, Hạ Hạ, mới vừa rồi Trữ Mặc Phạm có tìm em gây phiền toái hay không?” Kéo cánh tay Mộ Hạ, Nghiêm Tư không quá yên tâm hỏi.
Quay đầu lại nhìn bộ dáng anh khẽ nhíu mày, trong đôi mắt trong veo của Mộ Hạ cũng mờ mịt.”Trữ Mặc Phạm? Là ai vậy?” Tại sao cô không nhớ rõ có người này?
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 065
Không có bình luận | Th11 1, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 056
Không có bình luận | Th11 1, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 216
Không có bình luận | Th12 11, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 073
Không có bình luận | Th11 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.