Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 018

Chương 018: NGỦ QUÊN

“A. . . . . .” Sững sờ, ngơ ngác nhìn về phía cô trừng mắt, Nghiêm Tư mờ mịt hơn. Cô cư nhiên không nhớ rõ Trữ Mặc Phạm sao ? ! Thật hay giả, chuyện mới vừa rồi cô đều không nhớ sao?

“Anh sững sờ cái gì, tôi hỏi anh đấy!” Lần này đổi thành Mộ Hạ cau mày.

Thu hồi kinh ngạc, nhìn Mộ Hạ thật sự không giống như nói đùa với anh, mặc dù trong lòng Nghiêm Tư rất kỳ quái, cô làm sao sẽ quên Trữ Mặc Phạm? Nhưng mà đây là chuyện tốt, tự nhiên anh cũng không cần thiết nói rõ.

Lắc đầu, cười lên: “Không có việc gì, không có việc gì, anh nhớ lầm người! Đi rồi, đi rồi, Tinh Tinh đang đợi em về nhà!”

Biết anh không đứng đắn, Mộ Hạ liếc mắt một cái, im lặng.

Cuối cùng cả đêm mê man không mộng, lần đầu tiên say rượu, chờ sang ngày thứ hai tỉnh lại thì cô nhức đầu không dứt.

Tay chân mỏi nhừ, trong ngực giống như một khối đá lớn đè ép, nặng nề khó chịu.

“Bành bạch!” “Mẹ, mẹ đã tỉnh hả?” Bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ ở trên mặt Mộ Hạ, tiếng trẻ thơ non nớt ngọt ngào vang lên ở bên tai cô, còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt.

Tinh Tinh nhìn chằm chằm bộ dáng mơ hồ của mẹ mình không chớp mắt.

Mộ Hạ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tinh Tinh phóng đại gấp mấy lần ở trước mặt cô, nhìn lên, Tinh Tinh mặc quần áo ngủ bò sữa đáng yêu, cả người đang nằm ở trên người cô ! Khó trách cô cảm giác ngực nặng như vậy!

“Ưmh. . . . . . Bảo bối chào buổi sáng!” Nỗ lực trừng mắt nhìn, rốt cuộc tầm mắt Mộ Hạ rõ ràng không ít.

“Oa, mẹ thật thối, không cần mẹ nữa.” Không ngờ, cô vừa mở miệng, Tinh Tinh lập tức giống như tránh ôn thần từ trên người cô bò xuống chạy mất.

“Thối? Nơi nào thối?” Mộ Hạ vội vàng ngửi mùi vị trên người mình, khoát tay hà một ngụm khí, quả nhiên một mùi rượu hôi thối ngay cả mình cũng muốn bị xông chết rồi. “Nôn. . . . . .” Liền lăn một vòng chạy xuống giường, Mộ Hạ vội vàng vọt vào phòng tắm.

Ở bên trong nôn một hồi, tắm từ đầu tới chân lần nữa, Mộ Hạ mặc áo choàng tắm khách sạn đi ra.

Tinh Tinh mở mắt thật to, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt, vẻ mặt rất trầm trọng nhìn cô.

“Hắc hắc, bảo bối, mẹ không thối nữa!” Thấy con gái, Mộ Hạ chỉ vào tóc còn ướt liền đi tới phía cô bé. Không ngờ Tinh Tinh rất ghét bỏ lui về sau hai bước, sau đó nói: “Mẹ tửu quỷ, thối chết!” Còn làm một động tác siêu nhân rất kinh điển!

Trong nháy mắt Mộ tiểu thư bị động tác đáng yêu của con gái, cũng ngượng ngùng.

Nhìn chằm chằm bộ dáng con gái, Mộ Hạ nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thế nào cũng có cảm giác có cái gì không đúng ! Vì vậy đôi tay chống nạnh nói: “Tinh Tinh, con không cảm thấy con như vậy rất ngây thơ hả?” Mặc dù con gái cô mới 5 tuổi, nhưng Tinh Tinh rất hiểu chuyện, trước kia trong nhà trẻ ở Đài Loan, thấy những người bạn nhỏ khác làm động tác này, cô bé còn nói người ta ngây thơ đấy!

“Được rồi, con cũng cảm thấy rất ngây thơ!” Bị mẹ vừa nói như vậy, Tinh Tinh không được tự nhiên trừng mắt nhìn, sau đó bĩu bĩu môi để xuống đôi tay đan chéo, nhưng vẫn rất ghét bỏ nói: “Vậy cũng phải trách mẹ, ai cho mẹ uống rượu! Hơn nữa còn. . . . . .” Tối hôm qua cô bé nhìn thấy, người tài xế đưa mẹ trở về là anh Nghiêm Tư.

Vậy đã nói rõ mẹ cùng anh Nghiêm Tư ở chung một chỗ uống rượu, oa!

Trong phim truyền hình luôn nói, uống rượu sẽ xảy ra chuyện nha, ưmh. . . . . . Không biết lúc uống rượu mẹ cùng anh Nghiêm Tư có xảy ra chuyện gì không. . . . . .

Nghĩ tới đây, trái tim nhỏ của Tinh Tinh liền chua xót.

“Ôi chao, mẹ sai rồi được chưa!” Tối hôm qua uống say là bản thân không đúng, cho nên Mộ Hạ chủ động nhận lỗi, vội vàng hiến mị sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lại kéo kéo bàn tay nhỏ bé của con gái nói: “Tinh Tinh không nên tức giận…, mẹ bảo đảm về sau không bao giờ uống rượu nữa có được không?”

“Thật?” Lông mi nhỏ chớp chớp, trong đôi mắt to nghi ngờ.

“Phải, thật!” Mộ Hạ cố làm vẻ trịnh trọng gật đầu.

“Vậy mẹ cũng phải hứa với con, về sau không cho uống rượu với anh Nghiêm Tư nữa!” Uống rượu có xảy ra chuyện gì không, đây mới là mấu chốt! Đưa ra đầu ngón tay út, Tinh Tinh nghiêm túc nói.

Vẻ mặt áy náy mới vừa rồi đột nhiên tỉnh ngộ, Mộ Hạ đột nhiên hiểu ra! Thì ra, sáng sớm cô bị chê cũng do Nghiêm Tư tiện nhân kia a a a a!

Trong nháy mắt Mộ tiểu thư liền nổi giận, sắc mặt đen thui nói: “Mẹ nó, Tinh Tinh, vì Nghiêm Tư, con lại ghét bỏ mẹ!”

“Ách. . . . . . Cũng không có á. . . . . .” Phát hiện mình đạp phải mìn, Tinh Tinh lập tức xẹp xuống. Vì vậy tình cảnh hai mẹ con mới vừa rồi đột nhiên đảo ngược, “Hắc hắc he he, mẹ không cần đoán mò, Tinh Tinh làm sao ghét bỏ mẹ được?” Ôm lấy chân lớn của Mộ Hạ, Tinh Tinh cố gắng nháy mắt cố gắng làm nũng.”Mẹ, ôm, mẹ, Tinh Tinh yêu mẹ nhất, mẹ, mẹ. . . . . .”

Nhìn chằm chằm bộ dạng nịnh nọt của Tinh Tinh, coi như Mộ Hạ thật tức giận cũng tức không được!

Cuối cùng không nhịn được bật cười “Hì hì!” nói: “Nhóc thối, cũng biết làm nũng, có ác tâm hay không!” Nói xong liền cười híp mắt bồng cô bé lên.

“Ưmh, Tinh Tinh chỉ biết làm nũng không bán mình, mẹ tự trọng!” Vừa nghe con gái nói như vậy, Mộ Hạ hơi ngượng ngùng, lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của con gái một cái, trong nháy mắt Mộ Hạ vui vẻ !”Ha ha ha. . . . . . Nhóc thối, mẹ thật bị con trêu chọc chết!”

Cười đến thở không ra hơi, Mộ Hạ ôm cô bé ngồi xuống trên ghế sofa. Đặt Tinh Tinh trên chân mình, nhìn bộ dáng cô bé mặc một bộ quần áo ngủ bò sữa trắng đen xen kẽ, trong lòng càng thêm yêu thích .

Người ta nói con gái là áo bông nhỏ, nhưng tại sao cô cảm thấy con gái của cô là một Tiểu Tinh Linh?

“Nhé!” Yêu thích hôn trên mặt con gái một cái, trái tim Mộ Hạ cũng muốn tan chảy.

Ưmh, mặc dù vẫn bị mẹ chiếm tiện nghi, chỉ là lúc nảy nhìn thấy cô xù lông, Tinh Tinh vẫn ngoan ngoãn nhận. Sau đó sâu kín nói: “Mẹ, đã sắp mười giờ rồi, hôm nay con có quay phim phải không?”

Ầm . . . .!

Tinh Tinh nói xong, Mộ Hạ rõ ràng chỉ nghe thấy bầu trời nện đi xuống một tia sấm chớp.

Quay phim! Quay phim! Buổi sáng 10:30 có quay phim! ! !

“A a a a, Tinh Tinh, tại sao con không nói sớm, sắp tới trễ rồi! ! !” Một tay buông Tinh Tinh ra, Mộ Hạ giống như lò xo từ trên ghế salon nhảy dựng lên. Về chuyện này, cô thật quên mất! Nếu ngày thứ nhất quay phim trễ, sau này Tinh Tinh bị tổ diễn kịch ghét bỏ thì làm thế nào? !

Trời ơi, tối hôm qua cô không nên uống rượu!

“Tinh Tinh, mau thay quần áo, mẹ lập tức dẫn con đi studio!” Nhanh chóng chạy vào phòng, Mộ Hạ không khỏi gấp gáp đổ mồ hôi.

“Con muốn nói nha, nhưng mẹ không cho con cơ hội.” So với bộ dáng gấp gáp của Mộ Hạ, Tinh Tinh gọn gàng ngăn nắp cởi bỏ áo ngủ của mình, sau đó mặc một cái áo lót nhỏ vào người, hấp tấp chạy đến rương hành lý của mình, mở rương hành lý của mình lấy ra bộ quần áo mình ưng ý mặc vào.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *