Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 019

Chương 019: HỦY BỎ QUAY PHIM

Tinh Tinh chậm rãi mặc quần áo, rương hành lý cũng sắp xếp ngay ngắn. Mà Mộ Hạ đã sớm lật rương hành lý của mình ngổn ngang, sau đó cầm quần áo không ngừng chạy tới chạy lui giữa phòng ngủ và phòng tắm. Chỉ chốc lát sau bên trong truyền đến lách cách cùng âm thanh máy sấy.

Tinh Tinh nghe tiếng khẽ thở dài.

Lúc này, chuông cửa các cô lại vang lên.

Đang sấy tóc Mộ Hạ dường như không nghe thấy, Tinh Tinh nhìn về phía phòng tắm một chút, tự mình chạy tới ở trước cửa nói: “Ai vậy?”

“Là anh đây!” Nghe được giọng nam quen thuộc, mắt Tinh Tinh lập tức sáng lên. Vội vàng muốn mở cửa, nhưng cúi đầu nhìn mình mặc quần ngủ !

Tại sao có thể để cho anh Nghiêm Tư nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô? !

“Anh Nghiêm Tư, chờ một chút!”

Nghĩ xong, cô bé quên mở cửa, vội vàng trở lại trước rương hành lý cũng tìm kiếm một hồi, sau đó tìm được một cái váy xinh đẹp.

“Tinh Tinh, oa, tại sao con lại như vậy?” Thấy con gái cầm quần áo vứt đầy sàn, Mộ Hạ hoảng sợ hét lên, mặc dù bản thân cô cũng không khác gì.

Tinh Tinh không có trả lời cô, tiếp tục vẻ mặt phớt tỉnh mặc quần áo.

“Leng keng!” Chuông cửa vang lên lần nữa, rốt cuộc Mộ Hạ nghe được, nghi ngờ nhìn về phía cửa một chút, đi tới.

“Ai vậy?” Cô đi tới camera nheo một mắt nhìn phía trước, nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt ở bên ngoài, không khỏi liếc mắt, mới mở khóa cửa.

“Hạ Hạ, chào buổi sáng!” Mang theo nụ cười mê người, giọng nói từ tính của Nghiêm Tư tràn đầy dịu dàng.

“Chào buổi sáng!” So với Nghiêm Tư nhiệt tình, Mộ Hạ hơi thiếu hăng hái. Vừa nghĩ tới lúc nảy Tinh Tinh vì anh ghét bỏ mình, trong giọng nói của cô có chút lạnh nhạt.

“Hạ Hạ, em làm sao vậy?” Nhìn cô dường như không quá cao hứng, Nghiêm Tư mờ mịt hỏi.

“Em. . . . . .”

“Anh Nghiêm Tư !” Mộ Hạ còn chưa lên tiếng, thay quần áo xong, Tinh Tinh giống như tên lửa vọt tới ôm lấy bắp đùi Nghiêm Tư, ngẩng đầu lộ ra nụ cười khéo léo đáng yêu nhìn Nghiêm Tư, giọng nói cũng biến thành ngượng ngùng: “Anh Nghiêm Tư, chào buổi sáng!”

“Bảo bối, chào buổi sáng!” Khôi phục nụ cười ôn nhu, Nghiêm Tư vội vàng ôm cô bé lên.”Tối hôm qua ngủ có ngon không? Có nhớ anh hay không?” Mặc dù nói với Tinh Tinh nhưng ánh mắt của Nghiêm Tư lại nhìn về phía Mộ Hạ. Ý tứ đang hỏi cô.

“Ngon! Hơn nữa rất nhớ anh!” Nghiêm Tư là số một, Tinh Tinh trả lời thật to!

“Ha ha. . . . . .” Nghe nói như thế, Nghiêm Tư rất vui vẻ. Mộ Hạ không trả lời, ngược lại nhẹ nhàng thở dài. Thầm nghĩ: con gái này thiếu não, không sửa được!

“Chắc chưa ăn điểm tâm rồi, không bằng chúng ta. . . . . .” Nghiêm Tư ôm Tinh Tinh sải bước đi vào, sau đó nhìn thấy quần áo bừa bãi đầy sàn, không khỏi nghẹn lời sửng sốt một chút, tầm mắt tỉ mỉ nhìn vòng quanh ở trong phòng, Nghiêm Tư dùng giọng nói nghi ngờ hỏi: “Hạ Hạ, hai người. . . . . . mất đồ hả ?” Nhìn quần áo lớn nhỏ đầy sàn, bị bới tung giống như trộm tới cửa, chẳng lẽ các cô gặp trộm?

“A. . . . . .” Mình cũng vừa nhìn đồ bừa bãi đầy sàn, Mộ Hạ liền đỏ mặt, đặc biệt là áo lót cũng vứt đầy sàn làm cho cô ngượng ngùng. Vội vàng chạy tới dọn dẹp nói: “Không có, không có việc gì . . . . . . Đúng rồi!” Thu dọn hai rương hành lý, cô lại nghĩ tới chuyện gì nói: “Hôm nay không phải anh và Tinh Tinh quay phim sao? Sắp tới trễ rồi đấy? Chúng ta nhanh tới studio!” Vội vàng đem mấy bộ quần áo ném vào trong rương, hiện tại cũng không kịp thu dọn.

Trong đôi mắt đào hoa mê người thoáng qua vẻ khác thường, Nghiêm Tư nhếch miệng lên nói: “Không cần đi, hôm nay chúng ta nghỉ!”

“À? Nghỉ?” Mộ Hạ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh.

Tinh Tinh cũng kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Anh Nghiêm Tư , tại sao chúng ta nghỉ?”

“Dường như đạo diễn sắp xếp, dù sao hôm nay chúng ta không cần đi studio rồi !” Sờ sờ mặt Tinh Tinh, Nghiêm Tư cười trả lời.

Tinh Tinh vẫn có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại nhìn về phía Mộ Hạ, vẻ mặt Mộ Hạ cũng như thế.

“Thật hay giả? Ngày hôm qua không phải nói hôm nay. . . . . .” Có quay phim sao? trong lòng Mộ Hạ tràn đầy nghi ngờ.

“Dĩ nhiên là thật, anh tới là muốn nói chuyện này với hai người, cũng thuận tiện cùng ăn điểm tâm. Nếu không, anh làm sao rãnh rỗi như vậy!” Nhướng nhướng mày, Nghiêm Tư không giống nói giỡn. Hơn nữa Mộ Hạ cũng biết, anh không lấy chuyện như vậy ra đùa.

Cho nên chỉ có thể nói: “Ồ. . . . . . Vậy anh biết lý do không?” Rõ ràng đã nói sẽ quay phim, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Nhún nhún vai, Nghiêm Tư xem thường nói: “Không biết, nhưng chúng ta làm diễn viên nghe lời đạo diễn là được, ông ấy bảo hôm nay quay thì quay, không quay chúng ta sẽ nghỉ phép! Không cần phải để ý đến lý do gì!”

Nói thì nói thế nhưng Mộ Hạ vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, rõ ràng ngày hôm qua cũng đã lên lịch trong ngày. . . . . . Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng có thể, ở studio thì phải nghe đạo diễn, nếu bọn họ bảo hôm nay không quay, cô hỏi tới làm gì.

“Được rồi, chúng ta đi xuống ăn điểm tâm đi! Tinh Tinh đói bụng không?” Chuyển đề tài khác, Nghiêm Tư nhìn Tinh Tinh nói.

“Ừm! Đói bụng!” Nếu có thể cùng anh Nghiêm Tư ở chung một chỗ, hôm nay có quay phim hay không đối với Tinh Tinh mà nói, cũng không sao á! Mặc dù trước đó cô bé rất chờ mong nhưng muộn hai ngày cũng không quan hệ á!

“Được, vậy chúng ta đi xuống tìm gì ăn!” Đột nhiên đặt Tinh Tinh trên bả vai, Nghiêm Tư quay người chạy đi.

“Này, các người!” Mộ Hạ vừa nhìn nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, còn nói: “Nghiêm Tư! Này!”

“Ha ha. . . . . .” Tinh Tinh được Nghiêm Tư gánh trên vai cười không khép miệng, dọc theo đường đi đều là tiếng cười vui vẻ của cô bé.

Nghiêm Tư vác Tinh Tinh chạy đến trước thang máy mới buông cô bé xuống, quay đầu nhìn Mộ Hạ, cô nhìn anh trợn trắng mắt, nhưng khóe miệng có một nụ cười không che giấu được.

“Anh Nghiêm Tư, chúng ta ăn cái gì?” Nụ cười tỏa ra, Tinh Tinh kéo kéo quần áo của mình hỏi Nghiêm Tư.

“Hả? Tinh Tinh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, có được không?” Thu hồi tầm mắt nhìn Mộ Hạ, Nghiêm Tư cưng chiều nói.

“Được, em muốn ăn Ice Cream!” Lập tức giơ bàn tay nhỏ bé, Tinh Tinh bắt đầu kích động.

“Sáng sớm ăn Ice Cream, con cũng không sợ chết rét sao!” Mộ Hạ đi tới, không nhịn được trợn mắt nhìn con gái một cái.

“Chúng ta có thể ăn Ice Cream lửa mà!” Tinh Tinh cười híp mắt nói.

Loại Ice Cream này Tinh Tinh ăn rồi một lần, ăn rất ngon đấy!

“Vậy có khác nhau không? Không phải đều lạnh sao!” Dù là Ice Cream lửa, nó cũng lạnh đúng không? Bóp con gái mặt một cái, Mộ Hạ cũng không muốn cô bé ăn xong bị đau bụng !

“Ưmh, anh Nghiêm Tư , mẹ không cho em ăn Ice Cream. . . . . .” Mắt thấy không còn hy vọng ăn Ice Cream, Tinh Tinh vội vàng nhìn Nghiêm Tư cầu cứu.

“Không có việc gì, anh cho em ăn, chỉ là phải đợi đến mùa hè sau mới có thể!” Một câu hai nghĩa, xoa dịu hai người, cho dù Nghiêm Tư cưng chiều Tinh Tinh thế nào, cũng không thể để cho cô bé ăn Ice Cream ở mùa thu.

“Ưmh. . . Được rồi, nếu anh Nghiêm Tư cũng nói như vậy” Tinh Tinh đáng thương nhìn anh, nhưng anh Nghiêm Tư nói cô bé nhất định phải nghe!

Sau đó Mộ tiểu thư rơi lệ lần nữa rồi, quả nhiên con gái đã gả ra ngoài tát nước ra ngoài, còn chưa có lập gia đình cũng đã không nghe mẹ bảo, muốn quậy như thế nào?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *