Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 020

Chương 020:KHIẾU THẨM MĨ MỆT MỎI

Nghiêm Tư nhìn thấy vẻ mặt cô, nụ cười nơi khóe miệng cũng không khỏi sâu hơn.

“Đinh!” Chờ đợi thang máy đã đến, cửa chậm rãi mở ra, chỉ là người đứng bên trong bọn họ quen.

“A Tư!” Trương Lam nhìn thấy bọn họ trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ nặng nề: “Quả nhiên cậu ở chỗ này!” Cô tới tìm anh.

“Chị Lam, chào buổi sáng!”

“Dì Lam chào buổi sáng!”

Thấy Trương Lam, Mộ Hạ khách khí không ít, Tinh Tinh cũng rất lễ phép.

“Ừ, chào buổi sáng !” Trương Lam nhìn bọn họ gật đầu một cái, nhưng lại không đi ra khỏi thang máy, mà đưa tay kéo cánh tay Nghiêm Tư nói: “Tôi có việc nói với cậu, cậu đi theo tôi!”

“Chuyện gì?” Trên mặt Nghiêm Tư thu lại cưng chiều dịu dàng không ít, mặc dù đáy mắt còn mang theo nụ cười, nhưng hiển nhiên lạnh lẽo.

“Còn có thể có chuyện gì, là. . . . . .” Lời đến một nửa, Trương Lam liếc mắt nhìn Mộ Hạ, chưa nói ra.

“Được rồi, Hạ Hạ, các người đi xuống trước, chút nữa anh đến !” Xoay người giao Tinh Tinh cho Mộ Hạ, Nghiêm Tư tiến vào thang máy trước.

“Được.” Đối với hai người bọn họ ra vẻ bí mật, Mộ Hạ cũng không kỳ quái, dù sao có một số việc cô không cần biết, nhưng nhìn Trương Lam khẩn trương như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì sao?

Không phải cái tên kia lại trốn việc chứ?

Nghĩ đến anh trốn việc quay phim, cô khóc thay cho Trương Lam.

Mộ Hạ mang Tinh Tinh đi ăn được một lúc, Nghiêm Tư cũng đã tới.

“Anh Nghiêm Tư !” Tinh Tinh lập tức nhìn anh vẫy tay.

Nhìn thấy trên mặt anh vẫn treo nụ cười, vẻ mặt tiêu sái tự nhiên, Mộ Hạ không khỏi nghi ngờ nhíu nhíu mày nhìn anh.

“Thế nào?” Nhếch miệng lên, đôi mắt đào hoa thoáng dịu dàng, Nghiêm Tư ngồi xuống đối diện bọn họ.

“Anh cứ đi như vậy ? Chị Lam đâu?” Nhướng mày, Mộ Hạ nhìn ở phía sau lưng anh.

“Đúng vậy, có chuyện gì vậy?” Nghiêm Tư cũng nhìn ra sau lưng một chút, ngược lại mờ mịt.

“Anh Nghiêm Tư, dì Lam tìm anh có chuyện gì vậy?” Bới lấy trứng chiên trong khay, Tinh Tinh tò mò hỏi. Mộ Hạ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, không phải chị Lam tìm anh sao? Tại sao lại cho anh đi vậy?” Nhìn dáng vẻ Trương Lam lúc nảy, nhất định có chuyện quan trọng, cô đã sớm chuẩn bị hôm nay không gặp anh, anh lại nghênh ngang đi! Không hợp lý!

Nghe thế, Nghiêm Tư hiểu ý, cái này gọi là tự tổn hại!

Vì vậy anh khẽ chồm tới, đôi tay để ở trước ngực nói: “Hạ Hạ, có phải em đặc biệt hi vọng hôm nay không cần gặp lại anh hay không?”

“Hoàn hảo tự biết mình!” Mộ Hạ không keo kiệt chút nào đưa ngón tay cái khen! Sau đó thấy bộ dáng ghét bỏ của Nghiêm Tư.

“Ha ha ha. . . . . . Anh Nghiêm Tư, em thích anh ở bên cạnh em !” Đây chính là lời thật! Cười khanh khách, Tinh Tinh lập tức nịnh nọt.

“Vẫn là Tinh Tinh tốt nhất!” Cưng chiều đưa tay sờ sờ gương mặt Tinh Tinh, cuối cùng Nghiêm Tư được an ủi rồi.

Nơi xa trong góc, ống kính màu đen vẫn đeo bám bọn họ, đèn flash không ngừng truyền đến tiếng “Rắc rắc” thật nhỏ.

Mặc dù hôm nay không thể đi studio, nhưng ba người ăn uống cũng rất vui vẻ. Mặc dù có lúc Nghiêm Tư vô sỉ khiến Mộ Hạ muốn bóp chết, nhưng trong lòng Mộ Hạ chưa bao giờ bài xích anh. Bởi vì anh luôn dùng các loại phương thức, mặc kệ là làm nũng lăn lộn hay dịu dàng không có gì sánh kịp, cũng có thể làm cho cô dở khóc dở cười.

Cho nên nhiều năm qua ở Đài Loan, anh có thể liên tục được công chúng yêu thích, cũng rất có cơ sở.

Nhưng vui vẻ nhất chính là Tinh Tinh rồi, có thể cùng Nghiêm Tư ở chung một chỗ, hơn nữa cả ngày! Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt cô bé càng thêm rực rỡ.

Ăn xong, Tinh Tinh chợt bò đến trên người Mộ Hạ, câu cổ Mộ Hạ làm nũng, “Mẹ, chúng ta đi chơi có được không?” Nói xong, chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

“Hiện tại?” Mộ Hạ giương mắt nhìn bên ngoài một chút, lại nói hôm nay nghỉ ngơi không có lỗi, nhưng đi chơi. . . . . .

Nhìn vẻ mặt Mộ Hạ có do dự, Tinh Tinh vội vàng nói: “Mẹ, lần đầu tiên chúng ta tới Đại lục ! Chẳng lẽ mẹ không muốn đi xem nơi này có gì tốt sao?”

Thật ra nửa câu sau mới là mấu chốt chứ?

Nhìn vẻ mặt con gái cười híp mắt, Mộ Hạ thầm nghĩ.

“Hay là đừng đi, bên ngoài rất lạnh! Nơi này lạnh hơn nhiều so với Đài Loan.” Sau bữa ăn kêu một ly cà phê, Nghiêm Tư khuấy đều cà phê, khó có được phản đối ý tưởng của Tinh Tinh.

“Anh Nghiêm Tư . . . . . .” Tinh Tinh quay đầu lại dùng vẻ mặt ủ rũ nhìn anh.

“Bên ngoài rất lạnh, anh không muốn Tinh Tinh bị cảm lạnh.” Tiếp tục treo nụ cười hiền lành, Nghiêm Tư dịu dàng nói.

“Được rồi. . . . . .” Đối với lời nói của Nghiêm Tư, Tinh Tinh sẽ không phản đối, mặc dù trong lòng có chút mất mát.

Mộ Hạ lại có chút kỳ quái, bình thường Nghiêm Tư cũng theo Tinh Tinh, tại sao hôm nay lại phản đối? mặc dù hiện tại bên ngoài quả thật có chút lạnh, nhưng muốn đi ra ngoài cũng không có phiền toái!

Phát hiện ánh mắt Mộ Hạ, Nghiêm Tư cười như yêu nghiệt đứng lên nói: “Hạ Hạ, chẳng lẽ em cũng muốn đi chơi?”

“Mới không có, anh cho rằng em là đứa bé sao?” Lập tức dời đi tầm mắt, Mộ Hạ tức giận nói.

“A. . . . . .” Nghiêm Tư cười nếm cà phê, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ, đầu mùa đông ánh mặt trời đã phai nhạt không ít, cảnh thành phố cũng mờ nhạt.

Thành phố này . . . . . .

Không có đi chơi, nhưng có Nghiêm Tư bên cạnh, Tinh Tinh cũng sớm ném chuyện này sau ót. Buổi chiều, Nghiêm Tư cùng hai mẹ con các cô ở trong phòng, Tinh Tinh cùng Nghiêm Tư chơi đùa, Mộ Hạ ôm máy vi tính xem “Người mẫu chân dài”.

“Hạ Hạ, nơi này rõ ràng có một người vô cùng đẹp trai trời sinh ngồi ở trước mặt em, tại sao em còn muốn xem những người mẫu đó vậy?” Cùng Tinh Tinh chơi đùa, Nghiêm Tư chợt quay đầu lại vẻ mặt lo lắng nhìn Mộ Hạ nói.

Từ trong màn hình trừng mí mắt, Mộ Hạ lạnh nhạt nói: “Thẩm mỹ kiệt sức.” Sau đó cô thấy rõ ràng Nghiêm Tư trợn mắt.

Khóe môi khẽ cong, nhìn bóng dáng của Nghiêm Tư và Tinh Tinh vui vẻ hòa thuận, trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy ấm áp. Nếu Nghiêm Tư không phải là người giới Giải Trí, cũng không có xì căng đan, “Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp.” Có lẽ cô thật sẽ xem xét.

“Leng keng, leng keng. . . . . .” Chuông cửa vang lên dồn dập, đường đột cắt đứt suy nghĩ của Mộ Hạ. Lấy lại tinh thần cô ngẩng đầu vội vàng để máy vi tính xuống đứng dậy.”Leng keng, leng keng. . . . . .”

“Đến rồi!” Cơ hồ chạy nhanh tới trước cửa, Mộ Hạ cũng không kịp nhìn camera, liền mở cửa. Sau đó nhìn thấy Trương Lam nắm di động trong tay, vẻ mặt băng bó đứng ở bên ngoài.

“Lam. . . . . . Chị Lam.” Vẻ mặt Trương Lam khiến Mộ Hạ lo lắng, không biết cô có chuyện gì?

“Ừ, Nghiêm Tư đâu? Ở chỗ này sao?” Mặt vẫn băng bó, tầm mắt Trương Lam xuyên qua cô trực tiếp nhìn vào trong phòng.

“Ừ, ở đây.” Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, Mộ Hạ nhường đường. Nghe các cô nói chuyện, Nghiêm Tư cũng đã đứng lên, cười híp mắt đi tới nói: “Chị Lam, chị lại nhớ tôi?”

“Nhớ cái gì nhớ! Cậu không thể cho tôi ngừng nghỉ hai phút sao!” Không ngờ, lần này Trương Lam thật sự xù lông, không chỉ không nể mặt mũi, còn trực tiếp ném điện thoại di động của mình vào ngực anh: “Cậu nhìn cho tôi một chút!”

Vội vàng tiếp điện thoại di động, Nghiêm Tư vẫn cười híp mắt nói: “Chẳng lẽ tôi lại có xì căng đan rồi hả ? Cho dù như vậy chị cũng không nên lấy điện thoại của mình hả giận chứ!”

“Cậu. . . . . .” Thái độ anh thờ ơ, thiếu chút nữa làm cho Trương Lam tức hộc máu. Mộ Hạ vội nói: “Chị Lam, đừng nóng giận, anh ấy quen đùa!”

Nhưng không ngờ, lần này Trương Lam lại không nể mặt cô, ngược lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô khiến cho Mộ Hạ có chút khó hiểu.

Mà nhìn điện thoại di động, nụ cười vốn bất cần đời, Nghiêm Tư đột nhiên trầm xuống. Cuối cùng chỉ còn cong khóe miệng, đáy mắt lạnh lẽo.

Mộ Hạ chưa từng thấy Nghiêm Tư ở trước mặt cô lộ ra vẻ mặt như thế, không khỏi lo lắng.

Thật đã xảy ra chuyện?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *