Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 021

Chương 021: ĐIỀU NÀY KHÔNG GIỐNG CẬU

Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn bọn họ, thấy không khí có chút không đúng, cũng bò dậy đi tới bên cạnh Nghiêm Tư: “Anh Nghiêm Tư, đã xảy ra chuyện gì? Anh lại làm chuyện xấu?” Tinh Tinh không ngu ngốc, Nghiêm Tư thường gây ra xì căng đan chọc tức Trương Lam, cô bé cũng biết.

Nghe được Tinh Tinh nói vậy, Nghiêm Tư đột nhiên bật cười, cúi đầu nói: “Tinh Tinh, tại sao em có thể nghi ngờ anh hả?”

Nhìn thấy nụ cười của Nghiêm Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh lập tức đỏ lên, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có, Tinh Tinh mới không có nghi ngờ anh Nghiêm Tư ! Tinh Tinh nhất ủng hộ anh Nghiêm Tư!”

“Vậy thì đúng rồi!” Đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu Tinh Tinh, Nghiêm Tư khôi phục nụ cười như trước, nhìn Trương Lam nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là nội dung có chút sai lệch, cần giải thích một chút mà thôi.”

“Cậu. . . . . .” nét mặt Trương Lam từ tức giận biến thành không hiểu.

Trong lòng thầm nói, cô còn tưởng rằng Nghiêm Tư giống như thường ngày, không để ý đến những thứ xì căng đan này. Nhưng bây giờ nét mặt Nghiêm Tư cũng không phải như thế. Mặc dù treo nụ cười, nhưng đáy mắt lộ ra mạt tàn nhẫn, đã tiết lộ anh đang tức giận.

Lần đầu tiên Mộ Hạ nhìn thấy Nghiêm Tư cười không vui, vẻ mặt lộ ra lạnh lùng. Tầm mắt khẽ rũ xuống điện thoại ở trong tay Nghiêm Tư, cô cũng muốn nhìn đến tột cùng, nhưng Nghiêm Tư lại xoay hai cái liền đóng websites lại.

“Hạ Hạ, em tiếp tục chơi với Tinh Tinh, anh đi một lát nha. Còn có. . . . . .” Nói đến một nửa, anh chợt thân mật tiến tới bên tai Mộ Hạ, nhỏ giọng nói: “Không cần xem lén, anh không muốn cho Tinh Tinh buồn! Làm ơn!” Sau đó Mộ Hạ còn chưa kịp phản ứng, anh cũng đã sải bước đi khỏi.

“Ai, Nghiêm Tư. . . . . .” Trương Lam vội vã đuổi theo đi ra ngoài.

Tinh Tinh nhìn bọn họ đi khỏi, kéo kéo ống tay áo Mộ Hạ nói: “Mẹ, mới vừa rồi anh Nghiêm Tư nói với mẹ chuyện gì?”

“A. . . . . . Không có, không có gì, anh ta đã nói đi về trước!” Lắc đầu, Mộ Hạ đi tới đóng cửa phòng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tinh Tinh ôm máy vi tính của cô. “Con làm gì thế !” Mộ Hạ chạy tới lấy máy vi tính.

“Con muốn nhìn xem anh Nghiêm Tư làm gì một chút, mẹ, mẹ khẩn trương cái gì ?” Tinh Tinh kỳ quái nhìn cô.

“Mẹ nào có khẩn trương? Chỉ là xì căng đan của Nghiêm Tư, có gì để con nhìn, còn không bằng chơi với mẹ !” Nói xong, cô khép laptop, sau đó vứt xuống một bên. Trước không nói chuyện Nghiêm Tư nhờ cậy, hơn nữa nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trương Lam, hình như rất nghiêm trọng, ngộ nhỡ có chuyện trẻ con không nên biết thì làm thế nào?

Mặc dù cô cũng thật tò mò, nhưng ở trước mặt Tinh Tinh, cô vẫn nhịn được.

Rời khỏi hai mẹ con Mộ Hạ, đáy mắt Nghiêm Tư hiện lên tàn nhẫn, nụ cười thường ngày của anh đông thành băng. Nắm chặt điện thoại của Trương Lam, anh chưa từng vì một đoạn xì căng đan lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, nhưng xì căng đan lần này không giống, bởi vì nó liên quan đến Mộ Hạ!

Tựa đề càng rõ ràng: “Người mẹ ngôi sao nhí mang theo cô cùng dùng cơm với ngôi sao lớn, nghi ngờ trao đổi điều kiện cho con gái mình quay MV” phía dưới còn có một tấm hình hôm nay bọn họ ăn cơm chung.

Anh không quan tâm xì căng đan của mình, nhưng anh không cho phép những người này tổn thương Mộ Hạ và Tinh Tinh!

“Nghiêm Tư, Nghiêm Tư. . . . . .” Trương Lam đuổi theo, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh nói: “Cậu muốn làm gì?” Vẻ mặt của anh khiến cho trong lòng Trương Lam sợ hãi, thật đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tức giận như vậy.

“Tìm Kiều Vũ.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Nghiêm Tư sải bước vào thang máy, Trương Lam nghe xong lại sửng sốt.

Kiều Vũ, anh lại muốn chủ động đi tìm Kiều tổng? Chẳng lẽ muốn chủ động giải thích?

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, cô lại cảm thấy không đúng. Đối với xì căng đan Nghiêm Tư luôn hờ hững, không giải thích, không chú ý, mà công ty đối với tác phong hành động của anh cũng thấy nhưng không thể trách, mặc dù có lúc Kiều tổng bị anh chọc rất tức giận, nhưng cô chưa từng thấy anh chủ động đi tìm Kiều tổng!

“A, A Tư, cậu tìm Kiều tổng làm gì?” Nhanh chóng đuổi theo đi vào, trong lòng Trương Lam lo lắng nhìn anh.

Mặc dù biết bây giờ Nghiêm Tư đứng đầu công ty, nhưng dù lớn đến mức nào cũng lớn không bằng ông chủ! Mà anh vừa đến Đại lục liền gây chuyện, hôm nay lại xảy ra xì căng đan, ngộ nhỡ Kiều tổng phát bực, ra lệnh rút anh thì làm thế nào?

Mắt lạnh liếc qua vẻ mặt khẩn trương của Trương Lam, Nghiêm Tư cũng không trả lời. Chỉ là vẻ mặt giễu cợt lạnh lùng làm cho người ta nhìn liền sợ hãi trong lòng, khẳng định không phải là chuyện tốt.

Trương Lam khẩn trương lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, nghĩ tới Nghiêm Tư do cô một tay đưa tới, chẳng may thật bị rút đi, không chỉ có công ty tổn thất, cô cũng bị tổn thất, vì vậy chậm rãi nói: “A Tư, tôi biết rõ xì căng đan lần này có chút quá mức, nhưng cậu cũng biết đám chó săn. . . . . . Chúng ta có thể xử lý, nên. . . . . .”

“Đinh. . . . . .” Lời của cô còn chưa nói hết, thang máy đã đến, Nghiêm Tư không nói tiếng nào đi ra ngoài.

“A Tư, sáng sớm hôm nay Kiều tổng gọi điện thoại tới, anh tức giận về chuyện cậu và tổ diễn kịch, chuyện này còn. . . . . .”

“Rầm!” Mở cửa đóng cửa, căn bản không chú ý Trương Lam ở phía sau nói gì, tiện tay nhốt cô ở ngoài cửa, Nghiêm Tư trực lấy điện thoại di động của mình, sau đó bấm số điện thoại của người vẫn không muốn để ý đến.

Cửa đóng khiến Trương Lam sửng sốt một lát, lấy lại tinh thần vội vàng mở cửa, cũng đã nghe Nghiêm Tư nói: “Về chuyện xì căng đan trên internet, tôi muốn anh lập tức để cho bọn họ xóa bỏ! Còn phải buộc bọn họ công bố giải thích, tin tức này chỉ là bịa đặt!”

***

Trong phòng làm việc thình lình truyền đến một tiếng “Soảng”, khiến cho mấy thư ký ưu tú ngoài cửa nhất thời sợ hết hồn, sau đó đồng loạt nhìn về phía phòng làm việc Tổng Giám đốc bọn họ.

Nhìn hồi lâu, cũng không còn thấy bên trong có động tĩnh gì, nam thư ký Tiểu Vương nhỏ giọng nói: “Mau đến xem đi?”

Nữ thư ký Tiểu Lý lắc đầu một cái: “Thôi đi, vẫn là đừng đi đụng họng súng!”

Hôm nay Tổng Giám đốc bọn họ tức giận cũng không phải nhẹ, buổi sáng vào cửa vẻ mặt cau có, tên quỷ nào đó không may đi vào cũng sẽ bị mắng cái vòi phun máu chó, cái này chưa tính, từ buổi sáng đến buổi trưa, cả tầng lầu Tổng Giám đốc cũng trở nên cẩn thận, chìm trong không khí chết chóc. Cũng không biết người nào làm cho Tổng Giám đốc bọn họ tức giận như vậy.

“A, Đằng tổng!” Tiểu Trình, một nữ thư ký khác, ánh mắt nhếch lên nhìn thấy một bóng màu xanh đi tới vội vàng chào hỏi. Bước chân vội vã Đằng Uy nhìn thấy bọn họ đều đứng, sau khi nhìn thoáng người đứng đầu kỳ quái nói: “Các người đứng làm gì?”

Tiểu Trình rất có hảo cảm với Đằng Uy, vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc giống như đang nổi giận, chúng tôi đang thương lượng có nên đi vào xem một chút hay không. Nhưng hôm nay có rất nhiều người cũng bị mắng, cho nên. . . . . .” Ngụ ý nhắc nhở Đằng Uy, hiện tại đi vào, coi chừng anh cũng muốn bị chửi đấy.

Đằng Uy có bao giờ sợ Trữ Mặc Phạm? Nhưng lần này anh không có bộ dáng cợt nhã như thường ngày mà nghiêm chỉnh hiếm có gật đầu: “Biết rồi, các cô tiếp tục làm việc.” Nói xong, đã đi đến trước cửa phòng làm việc của Trữ Mặc Phạm gõ cửa.

“Vào đi.” Âm thanh lạnh lẽo từ bên trong truyền đến, giọng điệu này nghe thấy có thể làm cho sau lưng người ta lạnh lẽo, chớ nói chi là đi vào đối mặt anh có cảm giác thế nào.

Quả nhiên, Đằng Uy vừa vào cửa cũng cảm thấy không khí mãnh liệt lạnh lùng, cả phòng làm việc sáng ngời, lại nhìn rất vắng lạnh tối tăm. Mà trên sàn còn có một số mảnh sứ vỡ cùng mấy quyển tài liệu.

“Aiz. . . . . . đồ sứ Minh triều, mấy triệu, cậu thật đúng là chịu chơi.” Nhìn mảnh sứ vỡ đầy sàn tiếc hận, Đằng Uy đi tới trước làm việc Trữ Mặc Phạm.

Vẻ mặt Trữ Mặc Phạm cau có, cũng không ngẩng đầu lên nhìn tài liệu lạnh lùng nói: “Ngươi tới làm gì?”

“Cậu nói như vậy có đáng trách không? Tôi tới tìm cậu còn phải có lý do?” Phối hợp ngồi xuống, Đằng Uy nhìn vẻ mặt anh cau có, nói thầm trong lòng, hôm nay người này thật ăn thuốc nổ rồi !

“Bây giờ là thời gian làm việc!” Khép lại một phần tài liệu, lại mở ra một phần khác, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng quét qua Đằng Uy, cho dù Đằng Uy và anh làm với nhau mười năm rồi vẫn cảm nhận da đầu tê dại. Không khỏi thu lại giọng điệu buông tuồng mới vừa rồi, sửa sang vạt áo tây trang nói: “Được, vậy thì nói chuyện công việc một chút.”

“Nói!” Nghe nói như thế, Trữ Mặc Phạm tạm thời để văn kiện xuống, dùng vẻ mặt x nhìn anh.ử lý công việc nhì anh.

“Tôi nhận được tin tức, nói cậu hạ lệnh cho tổ diễn kịch thay diễn viên quay bộ phim “Mẹ yêu”, hơn nữa muốn đạo diễn suy nghĩ thêm người ứng tuyển vai nam chính cùng diễn viên nhí chính, có chuyện gì vậy?” Nhíu mày, vẻ mặt Đằng Uy phớt tỉnh hỏi nhưng trong lòng lại không nhịn được ôm ý tưởng muốn bạn thân hé lộ bí mật nào đó.

Vừa nghe đến chuyện này, nét mặt Trữ Mặc Phạm hiển nhiên càng thêm lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, “Sau khi tiếp xúc nam diễn viên chính, tôi cảm thấy không thích hợp, cho nên nói ra ý kiến với đạo diễn, có vấn đề sao?”

“A, vậy lúc trước tại sao cậu không đề cập? Còn nữa, nam chính cậu cảm thấy không thích hợp, vậy Diễn Viên nhí thì sao? Cậu cũng đã tiếp xúc chưa?” Tiếp tục nhíu mày, Trữ Mặc Phạm căn bản là quan báo tư thù, lại còn không thừa nhận.

Nhắc tới Tinh Tinh, Trữ Mặc Phạm hơi buồn cười. Anh tiếp xúc Tinh Tinh, tuy rằng Tinh Tinh ngây thơ đáng yêu quả thật làm cho người ta thích. Nhưng nghĩ đến cô bé do Mộ Hạ và người đàn ông khác sinh ra, anh vô cùng chán ghét, thậm chí chán ghét đứa bé này!

“Đứa bé này chưa từng diễn qua bất kỳ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, chỉ diễn qua MV, làm sao cậu biết nó có thể? Tôi không muốn đem tiền của tôi tiêu xài vào trên người một đứa bé không nắm chắc!” Dùng giọng điệu cưỡng từ đoạt lí nói xong, đáy mắt Trữ Mặc Phạm càng thêm tối tăm.

Nhìn vẻ mặt anh tức giận đùng đùng, Đằng Uy vốn có lòng bát quái cũng từ từ trở nên nghiêm túc.

“Nhưng cô bé diễn MV. . . . . .”

“Một MV mà thôi! Hơn nữa con bé làm thế nào chiếm được cơ hội này đều đáng nghi ngờ, có lẽ: con bé chỉ là một công cụ, hoặc là có người bởi vì nguyên nhân nào đó mà dùng con bé! chuyện trong giới giải trí, chẳng lẽ cậu không hiểu? !”

Càng nói càng tức giận, cũng là bởi vì quá rõ chuyện trong giới giải trí, anh mới càng thêm tức giận không kềm được. Có lẽ, Tinh Tinh nổi tiếng là Mộ Hạ dùng thân thể của mình đổi lấy! Cô và tên Nghiêm Tư đó, hoặc là người đàn ông khác, đạo diễn, biên kịch đều có thể, thậm chí là quản lý cao cấp của công ty cũng có thể!

Hai quả đấm nổi gân xanh, nghĩ tới Mộ Hạ liên quan đến chuyện bẩn thỉu trong giới giải trí, anh càng ghét Tinh Tinh.

“Cái loại sinh ra không rõ, diễn viên nhí chính dơ bẩn làm sao xứng diễn loại phim này?”

Đằng Uy nhìn vẻ mặt của anh, lông mày nhíu chặt, nghe xong lời của anh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên đứng lên nói: “Trữ Mặc Phạm, điều này không giống cậu!”

Bài trước đó
Bài kế tiếp