Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 023

Chương 023: ĐI NÓI XIN LỖI

Cuối cùng Trương Lam dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cô, Nghiêm Tư muốn bảo vệ Mộ Hạ là không sai, chỉ là cô cũng không thể trơ mắt nhìn Nghiêm Tư bị rút khỏi !

Mộ Hạ cúi đầu trầm mặc: hoàn toàn không ngờ tới tất cả chuyện này đều từ cô mà ra. Nhưng cô vẫn không nhớ nổi lúc ấy đắc tội với Đằng Uy thế nào, thậm chí còn làm liên lụy tới Nghiêm Tư.

“Hạ Hạ. . . . . .” Nhìn cô không nói lời nào, Trương Lam sốt ruột.

“Chị Lam, tôi biết rồi, tôi đi tìm Tổng Giám đốc đó nói xin lỗi.” Hít một hơi, Mộ Hạ đứng lên. Trương Lam hiểu ý cô, chuyện bởi vì cô mà nên, vậy chỉ có cô suy nghĩ biện pháp. Coi như không phải vì Tinh Tinh, cô cũng không thể liên lụy đến Nghiêm Tư.

“Chuyện này, Hạ Hạ. . . . . .” Trương Lam cũng đi theo, trơ mắt đưa Mộ Hạ đưa dê vào miệng cọp, trong lòng cô băn khoăn biết bao nhiêu.

“Chị Lam yên tâm, tự tôi sẽ xem mà làm.” Tròng mắt xinh đẹp lướt trên nụ cười thản nhiên, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, hoàn toàn không phù hợp khuôn mặt thanh lệ mới ra trường không lâu. Nhưng Trương Lam đã hiểu, bản thân Mộ Hạ cũng hiểu, cô nói gì cũng không còn ý nghĩa. Hơn nữa là cô nói chuyện này với Mộ Hạ, bây giờ cô như vậy chẳng phải là giả vờ sao?

“Hạ Hạ, cô cẩn thận một chút.” Buông lỏng thở dài, làm chuyện bất đắc dĩ này Trương Lam cô đã nếm qua không ít, cho nên cũng coi nhẹ. Người nào mới ra ngoài mà không như vậy, có lẽ Mộ Hạ đi chuyến xong, về sau có một ngôi sao lớn. . . . . .

“Ừ, làm phiền chị chăm sóc Tinh Tinh một chút, con bé còn ở trong phòng trong, tôi không qua nói với nó.” Trương Lam suy nghĩ gì, Mộ Hạ không biết, cô chỉ biết mình không thể làm liên lụy tới Nghiêm Tư!

“Được, tôi sẽ đi nói với nó, đúng rồi, cô biết trụ sở của công ty Mại Kỳ ở đâu chứ?” Lo lắng cô đi, nhưng lại sợ cô không đi, Trương Lam vô cùng khiêm tốn, giọng nói cũng nhẹ đi không ít, mắt cũng không dám nhìn cô.

Đáy lòng Mộ Hạ không nhịn được xẹt qua lạnh lẽo bất đắc dĩ, đây chính là thế thái nhân tình. Nhưng cô vẫn mang theo cười yếu ớt nói: “Biết, chị yên tâm, tôi sẽ không liên lụy Nghiêm Tư đâu!” Nói xong, cô xoay người sải bước đi ra cửa chính phòng cà phê.

Nhìn theo bóng lưng dứt khoát của cô, Trương Lam vừa đau lòng lại hy vọng cô thật sự có thể giải quyết chuyện này.

Quyết định muốn đi tìm Đằng Uy nói xin lỗi cho rõ ràng là không sai, nhưng dọc theo đường đi Mộ Hạ vẫn không hiểu rốt cuộc mình đắc tội với anh ở chỗ nào? Ở trong trí nhớ của cô, cô và Đằng Uy chỉ trao đổi mấy câu trước bữa cơm, sau đó không có qua lại. Nếu như Đằng Uy thật có ý với cô, vậy có thể nói chút gì chứ?

Trong taxi, mở phân nửa cửa xe, quang cảnh lúc sáng lúc tối theo xe di chuyển xẹt qua bả vai của cô. Cô nâng trán trầm tư, vẫn suy nghĩ chuyện đêm hôm đó, làm thế nào cũng không nhớ nổi điểm then chốt. Ngay cả tại sao cô liên lụy Nghiêm Tư cũng có chút mê man, chẳng lẽ vì quan hệ của Nghiêm Tư và cô tốt hơn, cho nên mới bị liên lụy sao?

Đột nhiên, trong đầu của cô đã hiện lên một bóng dáng mơ hồ, xa xôi ngay cả cô cũng không lưu ý, liền biến mất vào chỗ sâu trong óc.

Đợi cô hết ngây ngẩn, tài xế đã nhắc nhở cô xuống xe: “Tiểu thư, đến rồi.”

Tầm mắt quay nhìn ngoài cửa sổ, trước mặt tòa Cao ốc sáu sao quả thật giống như cột chống trời, không nhìn đến đỉnh. Thấp thỏm nắm chặt hai tay, Mộ Hạ trả tiền xuống xe bước lên bậc thang.

Cao ốc sáu sao có hai cửa lớn phía tây và phía Nam Đại, cửa phía Nam thông qua hội trường và cửa vào khách sạn, mà cửa lớn phía tây trực tiếp tiến vào trụ sở của Mại Kỳ. Nhưng lúccô đang muốn vào cửa, lại nhìn thấy một người đàn ông khí thế mạnh mẽ từ bên trong đi ra, làm cho cô không thể không tự động ngừng lại trước cửa.

Đối phương ước chừng năm sáu mươi tuổi, một người đàn ông khí thế bức người mặc tây trang màu xanh dương đậm, nghênh ngang đi đàng trước. Phía sau anh còn đi theo mấy người mặc tây trang màu đen. Mộ Hạ cũng đã gặp qua loại chuyện này, người ở phía trước chắc là ông chủ, phía sau chính là một đám vệ sĩ.

Chỉ là, vừa đối mặt: những người này cho cô cảm giác không thoải mái. Đặc biệt là người đàn ông mặc tây trang màu xanh dương đậm, lộ ra đôi mắt giảo hoạt, vẻ mặt cười như không cười, rất giống một con sói đắc thắng, giảo hoạt lại âm hiểm. Tránh chuyện thối lui sang một bên, lúc đối phương đi qua sát đầu vai ánh mắt lạnh lùng càng làm cho cả người Mộ Hạ khó chịu. Đám người đi xa, cô mới nhìn đối phương một cái.

Nơi này trực tiếp đi cửa chính công ty Mại Kỳ, chẳng lẽ những người này đều là Mại Kỳ hay sao?

Nghĩ tới đây, tiếng lòng cô càng khẩn trương, người của Công ty lớn từ trước đến giờ không nhìn người vào mắt, không biết Đằng tổng sẽ đối với cô như thế nào, có thể dễ dàng tha thứ cô cho hay không, hóa giải phiền phức của Tinh Tinh và Nghiêm Tư.

Tâm thần thấp thỏm tràn đầy phỏng đoán, chờ phục hồi tinh thần lại cô đã đi tới trước thang máy. Giữa hai bức tường thang máy treo sơ đồ bộ phận của công ty Mại Kỳ, cô tìm một cái, rất nhanh nhìn thấy được dấu hiệu tầng lầu Tổng Giám đốc.

Cũng đã tới không thể chạy được, hơn nữa còn vì Nghiêm Tư và Tinh Tinh. . . . . .

Ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong mi mắt tối tăm thấp thỏm, chợt thêm mấy phần kiên định. Cô sải bước vào thang máy quả quyết nhấn nút tầng 48, nhưng cô chợt phát hiện cái nút này đang khóa, cần mật mã mới có thể đi vào. Cũng đúng, đường đường phòng làm việc Tổng Giám đốc, làm sao có thể dễ dàng đi vào như vậy?

Vì vậy tay của cô dời xuống, nhấn mã số tầng thứ 30, làm từng bước đi đến quầy tiếp tân trước.

Thang máy này trực tiếp đến công ty Mại Kỳ, ngẩng đầu nhìn con số nhảy, trái tim của cô cũng theo con số nhảy lên.

Suy nghĩ lại bay đi, chút nữa tới nơi: sau đó gặp mặt, cô nên nói cái gì? Nói xin lỗi, sau đó thì sao. . . . . . Ngộ nhỡ. . . . . . Đằng Uy thật muốn ăn cô thì làm thế nào? Nghĩ đến đây, cô trái tim nhỏ nhảy bùm bùm, sau lưng cũng lạnh lẽo. Ngay cả thang máy lên tới “Đinh!” Một tiếng, cũng làm cho cô giật mình.

Trong mắt thoáng qua một chút hoảng hốt, cô nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, vừa ra tới nhìn thấy cánh cửa chính màu đồng rộng mở vô cùng khí thế, bên trong là một quầy tiếp tân, phía sau bọn họ là LOGO công ty Mại Kỳ màu vàng kim khổng lồ.

Quả nhiên là Công ty lớn hàng đầu, so với các công ty ở Đài Bắc cô đã gặp đều muốn khí thế hơn.

Cô lo lắng đi tới, nhưng cô gái tiếp tân xinh đẹp ngồi ở quầy tiếp tân không có chú ý tới cô. Họ đang cúi đầu một chỗ thì thầm chuyện gì, vẻ mặt còn có chút khoa trương. Đi vào có thể nghe được nội dung: “Thật là hù chết tôi rồi, còn tưởng rằng là công ty đòi nợ đấy. . . . . .”

“Tôi xem cũng không khác gì lắm, không biết tìm Tổng Giám đốc có chuyện gì, chẳng lẽ đòi nợ anh ấy?”

“Cô nghĩ đi đâu, Tổng Giám đốc có tiền như vậy, còn vay tiền người này? Tôi xem ông ta đi mượn tiền người khác. . . . . .” Cười nhạt nói xong, hai người lại xì cười nhẹ.

Mộ Hạ nghe không hiểu họ đang nói chuyện gì, hơn nữa cũng không liên quan đến cô, vì vậy lên tiếng hỏi: “Chào các cô!”

Đột nhiên lên thăm hỏi khiến hai cô gái tiếp tân xinh đẹp bị giật mình, vội vã ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái quần áo sạch sẽ, xinh đẹp đứng ở trước mặt. Mà vẻ mặt của cô còn có chút khẩn trương.

Người của công ty Mại Kỳ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cho dù là tiếp tân cũng không kém. Sau khi hai cô gái xinh đẹp kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục thái độ chuyên nghiệp. Cùng đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười nhìn Mộ Hạ nói: “Chào tiểu thư! Xin hỏi cô có chuyện gì?”

“Ồ. . . à, chào các cô!” Nhìn hai cô gái xinh đẹp mới vừa rồi còn đang nói chuyện phiếm, đột nhiên lộ ra nụ cười như gió xuân với mình, Mộ Hạ có chút không được tự nhiên, nói chuyện cũng càng khẩn trương.”Tôi…tôi muốn tìm Tổng Giám đốc tiên sinh của các cô một chút.”

“. . . . . .” Mới vừa mỉm cười mê người ở trên mặt hai cô gái tiếp tân cứng ngắc, sau đó một người dùng giọng cổ quái hỏi: “Xin hỏi, cô tên gì? Có hẹn trước với Tổng Giám đốc không?”

“Không có.” Mộ Hạ thật lòng lắc đầu một cái, cô tới vội vàng, hơn nữa cũng không có cách liên lạc với Đằng Uy, làm sao hẹn trước

Hai cô gái tiếp tân chợt nhìn nhau, sau đó mở miệng nói: “Chuyện này hơi rắc rối rồi, Tổng Giám đốc chúng tôi rất bận, nếu như muốn gặp anh ấy, nhất định phải hẹn trước mới có thể !”

“Rất xin lỗi, tôi tới tương đối vội vàng, có thể dàn xếp một chút không?” Nóng nảy tiến lên, mặc dù Mộ Hạ biết mình tới đường đột, nhưng cô cũng muốn giải quyết vấn đề nhanh một chút.

Hai cô gái tiếp tân do dự một lúc vẫn không có mở miệng, một người nói: “Nếu không, tôi giúp cô hỏi một chút, xem Tổng Giám đốc có thời gian hay không.” Sau đó cầm điện thoại lên.

“Được, cám ơn!”

“Vâng, mời cô ngồi trước một lát đi!”

Rất biết ơn bọn họ giúp đỡ, Mộ Hạ ngoan ngoãn lui sang một bên chờ bọn họ liên lạc.

“Vâng, được, xin chờ. . . . . . Tiểu thư, xin hỏi cô họ gì?” Cô gái tiếp tân đột nhiên hỏi cô.

“Họ Mộ, gọi là Mộ Hạ, nếu như Tổng Giám đốc không biết, làm phiền nói với anh ấy, tôi là mẹ của Tinh Tinh.” Sợ Đằng Uy quên mất cô, cô vội vàng nói.

“A, tốt.” Tiếp tân gật đầu một cái, sau đó chuyển lời cho đối phương.

Thân là Thư kí ở tầng 48, chuyển tất cả lời lại cho Tổng Giám đốc đang ở phòng làm việc, Trữ Mặc Phạm nghe được tên của cô gái, còn có thân phận mẹ của Tinh Tinh, trên mặt Trữ Mặc Phạm vốn lạnh lùng càng thêm tối tăm.

Thư ký Tiểu Trình cầm điện thoại chờ anh ra lệnh, nhưng nảy giờ anh vẫn không nói gì. Đang lúc cô nghi ngờ, điện thoại nội bộ vang lên tiếng nói lạnh lùng giống như từ trong băng truyền đến: “Không gặp!” Sau đó bộp cúp điện thoại.

Bị cắt đứt điện thoại, cả người Tiểu Trình lạnh lẽo, sau khi để điện thoại xuống nói đùa với đồng nghiệp: “Sau này tôi không bao giờ truyền lời cho Tổng Giám đốc nữa !” Nhưng cô mới nói xong, điện thoại nội bộ lại vang lên làm cô giật mình. Nhìn một chút lại là phòng Tổng Giám đốc gọi tới, vì vậy cô chỉ có thể run rẩy nhận: “Tổng Giám đốc. . .”

“Đưa cô ấy đi lên!” Vẫn giọng nói lạnh lẽo trầm thấp, nghe không ra tình cảm, cũng ngắn gọn không có kéo dài, nói xong tắt máy.

Thư ký cầm ống nghe, ánh mắt mờ mịt đắm chìm trong trong lời nói của anh.

Chờ phản ứng lại thì điện thoại đã cúp, mà tại sao Tổng Giám đốc bọn họ đột nhiên thay đổi chủ ý, thật khó hiểu.

Mười phút sau, Mộ Hạ đi theo một cô tiếp tân xinh đẹp từ trong thang máy đi ra.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *