Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 024
Tới Phòng Thư kí, ba người thư ký đều ở đây, thấy tiếp tân đưa tới một cô gái, trong lòng ba người cũng có chút kinh ngạc, đặc biệt là Tiểu Trình mới vừa chuyển lời. Bọn họ làm việc ở đây cũng coi như mấy năm rồi, cho nên thấy các cô gái tìm Trữ Mặc Phạm cũng không ít. Những cô gái kia, không phải danh viện đầy son phấn, quần áo hoa lệ, chính là ngôi sao lớn lạnh lùng cao quý, không ai bì nổi, có lẽ chưa từng thấy qua một cô gái chỉ mặc quần jean trắng, áo màu xanh lá cây, khuôn mặt chỉ thoa một chút son môi.
Nhưng quan sát: mặc dù cô ăn mặc bình thường, nhưng gầy vóc người cao gầy, sạch sẽ, mặt mũi xinh đẹp, trong sáng làm cho người ta nhìn rất thoải mái. Như có một loại khí chất trong sạch không dính bụi trần, sáng rỡ. Đặc biệt là đôi mắt mơ mộng hơi lo lắng, giống như ngưng mắt nhìn, lại không tự chủ được bị hấp dẫn.
Thân là đàn ông thư ký Tiểu Vương không nhịn được nhìn cô nhiều lần.
Ba người thư ký quan sát cô, Mộ Hạ càng thấp thỏm. Chẳng lẽ, cô không nên ăn mặc như vậy tới đây sao?
Cô đang suy nghĩ, cô gái tiếp tân xinh đẹp đã bỏ lại cô, mà Tiểu Trình đi tới trước mặt cô, mang theo nụ cười chuyên nghiệp hướng về phòng làm việc Tổng Giám đốc của bọn họ giơ tay lên: “Tổng Giám đốc tại đợi cô, xin mời!”
“A, cám ơn.” Cô đi theo Tiểu Trình, sau đó Tiểu Trình gõ cửa, hơn nữa nói với người ở bên trong: “Tổng Giám đốc, Mộ tiểu thư tới.”
“Cho cô ấy đi vào, các cô đi làm việc là được.” Lần này giọng nói lạnh lẽo không chần chờ, mà lời của anh cũng làm cho Tiểu Trình thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt quá, cô không cần tiến vào!
“Mộ tiểu thư, xin mời!” Tiểu Trình lễ phép mở cửa cho cô.
Nhìn cô gật đầu cám ơn, trong lòng Mộ Hạ thấp thỏm lo lắng, từng bước từng bước đi vào một phòng làm việc rất rộng lớn.
Phòng làm việc rất lớn, tất cả mặt tường đều là cửa sổ, hiện tại tất cả rèm cửa sổ đều kéo mở ra, cho nên cảnh vật của nơi này rất sáng sủa. Nhưng Mộ Hạ cảm thấy bên trong sự sáng sủa có mãnh liệt lạnh lẽo tối tăm.
Trước bàn làm việc cũng không có người, bóng dáng cao lớn đứng ở trước cửa sổ, tây trang đen Armani làm bằng thủ công bao quanh vóc người cao lớn của anh, coi như chỉ nhìn bóng lưng của anh, cũng có thể cảm thấy anh vô cùng nghiêm trang, phong thái hơn người.
Dậm chân tại nguyên chỗ, Mộ Hạ yên lặng nhìn bóng lưng của anh, ngoại trừ khí thế của anh làm hoảng sợ, cũng làm cô bối rối. Lúc ấy cô nhìn thấy Đằng Uy, mặc dù anh cũng tài giỏi cao lớn đẹp trai như vậy nhưng không có loại cảm giác trầm trọng giống như bóng dáng hiện tại! Càng không có loại khí thế làm cho cả gian phòng cũng lạnh lẽo!
Chẳng lẽ bởi vì cô đắc tội với anh, cho nên mới. . . . . .
Âm thầm băn khoăn suy nghĩ, vẻ mặt Mộ Hạ trầm lặng băn khoăn và lo lắng. Nhìn bóng lưng trước cửa sổ muốn mở miệng, nhưng tay chân hơi luống cuống không biết nên bắt đầu nói như thế nào.
Đang lúc cô do dự, rốt cuộc đối phương xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng khiếp người, bình tĩnh đặt ở trên người cô.
Sau khi thấy anh quay mặt lại rõ ràng, Mộ Hạ vốn khẩn trương, vẻ mặt trở nên ngây ngốc, ngơ ngác, đáy mắt mờ mịt.
Bốn mắt nhìn nhau, Trữ Mặc Phạm tràn đầy tức giận, Mộ Hạ tràn đầy mờ mịt và xa lạ.
Không tiếng động nhìn thẳng vào mắt mấy phút, rốt cuộc Mộ Hạ mở miệng nói trước: “Anh. . . . . . Anh là ai?”
Cô hỏi nghiêm túc thành khẩn, trên mặt mê man không nhìn ra một chút giả vờ nhưng Trữ Mặc Phạm lại cảm thấy mình bị tức giận mãnh liệt chưa bao giờ có, lập tức từ chỗ sâu trái tim chạy đến cổ họng, cơ hồ muốn bật thốt lên.
Bóng dáng cao lớn càng trở nên âm trầm, thô bạo trong con ngươi hẹp dài càng thêm mãnh liệt .
Trên mặt Mộ Hạ mờ mịt, rốt cuộc bởi vì vẻ mặt tức giận của anh mà đổi thành thấp thỏm lo âu, thậm chí không tự chủ lui về sau một bước. Nhưng cử động của cô cũng không có đưa đến bất cứ tác dụng gì, nét mặt Trữ Mặc Phạm quá đáng sợ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, giống như muốn đâm thủng cô.
“A” Anh đột nhiên cười, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng khóe miệng khẽ cong lên một cái, để lại cho cô một giọng cười lạnh tràn đầy mỉa mai.
Cô cư nhiên hỏi anh là ai ? ! Cô cho anh là kẻ ngốc, cho anh là kẻ ngu sao? !
Nhưng cô vẫn vô tội không hiểu, chỉ nhận thấy được anh ác ý và tức giận, trong lòng khẩn trương hơn.
“Mộ Hạ!” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng từ trong bờ môi mỏng của anh phun ra. Mộ Hạ âm thầm lạnh lẽo, cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ.
“Anh. . . . . . Anh là ai?” Cô vừa sợ vừa nghi ngờ, đối mặt người đàn ông xa lạ chưa từng gặp qua, cảm thấy rất kỳ quái.
“A, ha ha. . . . . .” Cười lạnh liên tiếp, sau đó bước chân của anh từ từ đến gần cô.
Trong con mắt hẹp dài lạnh lẽo nhìn đáy mắt cô hốt hoảng, trên cao nhìn xuống cảm giác uy hiếp, khiến cho Mộ Hạ hai chân như nhũn ra. Nắm chặt tay tái nhợt lạnh băng, cảm giác móng tay bấm chặt lòng bàn tay, kích thích thân thể của cô, đại khái chỉ có như vậy, chân cô mới không nhũn ra ngồi sững trên đất.
“Tôi. . . . . . tôi không quấy rầy đến anh chứ?” Nhìn anh rất tức giận, cô thử mở miệng, cũng chú ý thay đổi trên mặt của anh.
“Em cảm thấy thế nào?” Cười như không cười hỏi, vẻ mặt của anh rất đáng sợ, vào lúc này trong lòng anh đang cười lạnh, khen bộ dáng cô run rẩy. Ngày đó ở khách sạn bước đi khí thế khinh người, anh thật cho rằng cô rất thanh cao! Quay đầu lại, còn không phải giống như những cô gái khác, vì mục đích tự mình tìm tới cửa!
Mộ Hạ không biết những chuyện kia, nghe anh nói như vậy, thì cảm thấy là như vậy, cô quấy rầy anh, cho nên anh tức giận. Vừa nghĩ như thế, ngược lại cô đã hiểu ra nghi ngờ trong lòng, vì vậy giải thích nói: “Rất xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi tới tìm người. Chỉ là tôi nghĩ tôi tìm nhầm người, rất xin lỗi, tôi lập tức đi!” Nói xong, cô lễ phép cúi người chào, sau đó xoay người đi về phía cửa lúc đi vào.
“Đứng lại!” Rống gọi cô lại, âm thanh của anh trầm hơn, đáy mắt lạnh lẽo chứa đựng tức giận, không có tiêu giảm ngược lại càng tràn ngập.
Cô lại dám đi!
Mộ Hạ mê man quay đầu lại nuốt nước miếng một cái, nhìn người đàn ông xa lạ đáng sợ, cô hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Tôi tới tìm Đằng tổng, Đằng Uy. . . . . . Nhưng dường như nhầm lẫn ở chỗ nào. . . . . .” Câu nói kế tiếp càng giống như lẩ, bẩm.
“Nhầm? !” Nhìn vẻ mặt cô mê man vô tội, Trữ Mặc Phạm đè nén tức giận đã tích lũy đến ranh giới bùng nổ. Đặc biệt thấy vẻ mặt cô vô tội kinh hoảng và vô cùng xa lạ, giống như cô không biết đi nhầm, anh tức giận, anh nóng nảy, tất cả đều do tự mình đa tình!
Anh càng giận dữ, giọng nói càng lạnh lùng, “Tìm Đằng Uy? em tìm anh ta làm gì?”
“A. . . . . . Tôi…tôi muốn. . . . . .” Giương mắt nhìn gương mặt anh xanh mét, Mộ Hạ không ngừng nuốt nước miếng, nói chuyện cũng phun ra nuốt vào. “Em tìm anh ta làm gì?” Lời nói, cơ hồ nặn ra từ trong kẽ răng, cố nén bộc phát tức giận, anh hỏi lần nữa.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Bị khí thế mạnh mẽ của anh ép liên tiếp lui về phía sau. Cô không hiểu nổi người đàn ông xa lạ có chuyện gì, không phải bị quấy rầy sao, tức giận như vậy làm gì!
“Nói!” Tiếng gầm chấn động màng nhĩ, bàn tay mạnh mẽ một phát bắt được cánh tay mảnh khảnh của cô, không hề thương hương tiếc ngọc, dường như muốn bóp vỡ giống cô: “Nói, em tìm anh ta làm gì? !”
Kinh sợ và đau đớn từ hai tay truyền đến, Mộ Hạ vừa kinh vừa sợ nhìn vẻ mặt anh giận dữ, hé môi, lại không phát ra được âm thanh nào. Anh đẹp trai bức người, khí thế phi phàm, lông mi mặt mũi, ở trong đáy mắt cô càng phóng đại, hơi thở phun vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô cũng là một cỗ nhàn nhạt lạnh lẽo.
“Mộ Hạ, cho tới bây giờ em lại còn dám chọc giận tôi? ! Em tìm Đằng Uy làm gì? Có phải muốn quyến rũ anh ta hay không? !” Trừ lần đó ra, anh thật đúng là không nghĩ đến những lý do khác! Vừa nghĩ như thế, anh càng thêm tức giận.
“Tôi. . . . . .” Môi anh tức giận run rẩy, cô sợ người đàn ông này, so bất kỳ một người nào đã gặp đều sợ hơn!”Anh. . . . . . Buông tôi ra, anh buông tôi ra. . . . . .” Càng sợ càng muốn chạy trốn, cho nên rốt cuộc cô nhớ tới giãy giụa, không ngừng gỡ tay của anh. Chỉ là hơi sức của cô đối với anh mà nói quả thật giống như gãy ngứa!
“Thế nào, bị tôi nói trúng? Cho nên muốn chạy trốn?!” Càng tăng hơi sức, anh hoàn toàn không có chú ý sức tay của mình đủ bóp nát cánh tay cô! Cả người đều bị tức giận chi phối, thậm chí anh muốn bóp vỡ cô!
Đau, theo từ cánh tay cho đến trong đại não làm cho cô đầu óc bắt đầu ong ong mơ hồ.
Ngước khuôn mặt sạch sẽ không có chút huyết sắc, Mộ Hạ ép mình tỉnh táo lại, sau đó nói: “Tôi. . . . . . tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi có chuyện tìm Đằng tổng, tôi không biết anh là người nào, nhưng mời buông tôi ra!” Cô không nhịn được cao giọng, lại bắt đầu gở ngón tay của anh.
“Mộ Hạ! !” Giận dữ, anh đã không cách nào khống chế giọng nói và âm lượng, hét lên trực làm cho cô bối rối.
Ngơ ngác nhìn anh, trong tai và trong đầu cô tất cả đều là tiếng hét hung dữ của anh.
“Mộ Hạ, em muốn như thế nào!” Một cái tay khác cũng bắt được cánh tay của cô, anh kéo cả người cô đến trước mặt thậm chí khẽ nói. “Em có thể biến mất sáu năm, trở lại liền giả vờ không biết! Ngày đó không phải rất thanh cao sao? Tại sao bây giờ chạy tới? Tìm lộn người, em cho rằng lý do như vậy tôi sẽ tin tưởng sao? ! Cho dù tin, tôi sẽ bỏ qua cho em sao? !” Vẻ mặt sợ hãi của cô gần như vậy, gần gũi để cho anh muốn bóp chặt lấy gương mặt này!
Nói xong, anh dùng sức đẩy cô ngã xuống đất.
Đẩy một cái như vậy Mộ Hạ bị sợ ngây người rốt cuộc hoàn hồn.
Đầu cô đập vào sàn nhà lạnh lẽo cả người đều đau, nhưng cô càng giống như từ trong hít thở không thông chạy trốn ra ngoài, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Sau đó ngẩng đầu, bộ dáng sợ hãi mê man nhìn người đàn ông giận dữ.
Anh tức giận không giống như đơn giản bị cô quấy rầy, anh. . . . . . anh biết cô? Nhưng tại sao cô không nhớ nổi anh? Tại sao cô không nhớ rõ đã gặp qua người này?
Nhưng cô nghĩ tới chuyện mình mất trí nhớ, vội nói: “Tôi. . . . . . Giữa chúng ta có phải có cái gì hiểu lầm hay không?” Cô ngồi dưới sàn nói, “Tôi không phải cố ý giả vờ không biết anh, chỉ là. . . . . . tôi mất trí nhớ, sáu năm trước tôi mất trí nhớ. . . . . .” Cô nghiêm túc giải thích, nhưng cô lời nói ra, anh nghe không biết nên khóc hay cười!
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 114
Không có bình luận | Th11 10, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 232
Không có bình luận | Th12 11, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 181
Không có bình luận | Th11 23, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 204
Không có bình luận | Th11 23, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.