Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 025
“Mất trí nhớ?” Khóe miệng của anh chứa đựng nụ cười lạnh, ngồi xổm xuống nắm được cằm tái nhợt của cô, buộc cô nhìn thẳng mình, sau đó từng chữ từng câu nói: “Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được !”
“Không, không phải vậy, tôi thật sự. . .” Cô cố hết sức muốn cho anh tin tưởng, nhưng anh lại giận dữ hét: “Đủ rồi! Đừng giải thích chứng mất trí nhớ kinh tởm của em nữa! Mất trí nhớ? Lúc nào? Ngày hôm qua, hôm nay? Hay mới vừa mất? !”
“Tôi. . . . Tôi không có. . . .” Đáy mắt trong veo ẩn chứa hơi nước, là đau, là sợ, là một loại uất ức bị oan uổng.
Nhìn chằm chằm hai mắt cô đẫm lệ, đáy lòng anh vốn đang giận dữ, đột nhiên đau đớn. Đầu óc không khỏi thoáng qua hình ảnh cô chịu uất ức, bị khi dễ ở trong nhà của anh trong quá khứ. Nhưng những thứ này không đủ để cho anh dẹp bỏ cơn tức giận, càng không đủ để cho anh quan tâm. Trong chớp mắt, anh vẫn không kềm chế được tức giận, nắm cằm của cô lạnh lùng nói: “Em muốn quyến rũ Đằng Uy, không nghĩ tới sẽ gặp phải tôi sao? ! Em cho rằng giả vờ như vậy không biết là được rồi? !”
“Tôi không có. . . . tôi thật sự mất trí nhớ . . . .” Cằm truyền tới đau đớn làm cho cô nói chuyện cũng không rõ.
“Tôi nói, đừng nói những lời dối trá kinh tởm ở trước mặt của tôi nữa! Mất trí nhớ, ba ngày trước chúng ta còn gặp nhau, em nói với tôi em mất trí nhớ? ! Vậy tại sao em không quên Đằng Uy? ! Tại sao em còn nhớ rõ anh ta, còn có thể tới tìm anh ta, quyến rũ anh ta!” Anh càng nói càng giận, tiếng gầm khiến Mộ Hạ đinh tai nhức óc, cũng kinh ngạc.
Ba ngày trước đã gặp qua? Lúc nào vậy? !
Cô hoàn toàn bị lời nói này làm cho sợ ngây người, hai mắt đẫm lệ cũng đổi thành vẻ mặt kinh ngạc.
Thấy bộ dáng của cô, Trữ Mặc Phạm lại cười lạnh nói: “Thế nào, không giả vờ được? Còn muốn tôi nói toạc ra nhiều chuyện của em hơn sao? Quá khứ, trước đó, khi còn bé! Còn muốn tôi nói hết ra sao? !”
“. . . . . .” Mộ Hạ tiếp tục ngồi dưới sàn không nói gì nhìn anh, trong đầu đều là lời nói của anh.
Bọn họ từng gặp mặt, nhưng cô cũng không nhớ ra được!
“Chúng ta. . . . . . gặp qua chưa?”
Cô còn hỏi loại chuyện này! “Thế nào, em lại mất trí nhớ? ! Là vừa mới mất sao? Hay lúc này sao? !” Lời của anh tràn đầy châm chọc. Nhưng Mộ Hạ không có để ý, chỉ đang nghĩ chuyện của mình.
Bọn họ từng gặp mặt, nhưng tại sao cô không nghĩ ra? Chẳng lẽ đêm đó cô uống say sao? Những chuyện này cũng trở nên mơ hồ, thậm chí là không chân thật.
Nhưng anh là ai, tại sao cứ tức giận nhìn cô như vậy?
Đột nhiên, tim của cô hơi hồi hộp một chút, sau đó tràn đầy dự cảm chẳng lành.
Tầm mắt cô cứng ngắc nhìn căn phòng làm việc này lần nữa, cuối cùng trở lại trên người Trữ Mặc Phạm. Dưới mông lạnh lẽo dọc theo sống lưng xông lên da đầu, cô giống như suy nghĩ hiểu chuyện gì.
“Anh…anh là Tổng Giám đốc Mại Kỳ?” Nhìn người đàn ông xa lạ này, cô run rẩy hỏi.
“Thế nào, trí nhớ của em đột nhiên trở về?” Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống cô, anh cong khóe môi mỉa mai.
Anh không có trả lời, nhưng đáp án tám chín phần mười.
***
“Mẹ, thật lâu!” phim truyền hình cũng xem xong, mẹ còn chưa có trở về, Tinh Tinh bắt đầu chờ sốt ruột rồi. Ở trong phòng nhìn bên trái, nhìn bên phải, quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng một chút. Thấy cửa phòng vẫn không có tiếng động, trong lòng cô bé khó chịu, mẹ đi đâu vậy? Chẳng lẽ một mình đi tìm Nghiêm Tư anh sao?
Nghĩ tới đây, chóp mũi của cô cũng chua, mẹ một mình đi tìm anh Nghiêm Tư, không mang theo cô!
Miệng vểnh lên, nước mắt nói đến là đến, lập tức lăn xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Lúc này, ngoài cửa phòng rốt cuộc có tiếng bước chân, sau đó chuông cửa vang lên. Treo hai vọt nước mắt, Tinh Tinh chạy như bay chạy tới cửa, cũng không hỏi đã mở cửa: “Mẹ!” Cô quyệt miệng không vui kêu lên, nhưng vừa nhìn kỹ, hai chân trước mặt cũng không giống như là mẹ. Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Nghiêm Tư.
Sau đó nhìn thấy cô bé treo hai hàng nước mắt, dịu dàng trên mặt Nghiêm Tư lập tức chuyển thành lo lắng, vội khom lưng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: “Bảo bối, em làm sao vậy? Tại sao khóc?”
Không ngờ người ngoài cửa lại là Nghiêm Tư, Tinh Tinh không khỏi hơi sửng sốt, sau đó nghe anh hỏi như vậy, trong lòng lập tức xấu hổ, vội vàng cầm tay áo lau mặt, sau đó cười với anh nói: “Không có nha, mới vừa rồi đang xem phim truyền hình, cảm động!” Cô bé mới không cần để cho anh Nghiêm Tư biết, cô bé mít ướt!
“Vậy sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tinh Tinh sung sướng, giọng của Nghiêm Tư có chút nghi ngờ. Chỉ là cô bé không có chuyện gì là tốt rồi. “Vậy mẹ của em đi đâu? Chẳng lẽ cũng bị phim truyền hình cảm động khóc sao?” Chuyển đề tài mang theo vài phần nghiền ngẫm, Nghiêm Tư nhìn sang trong phòng bọn họ.
“Mới không có, mẹ nói đi tìm dì Lam, đến bây giờ cũng chưa trở lại.” Nói đến chuyện này, cái miệng nhỏ nhắn của Tinh Tinh lại vểnh lên, giọng nói cũng biến thành rất khổ sở. Kinh ngạc sững sờ, Nghiêm Tư cúi đầu nhìn bộ dáng không vui của Tinh Tinh một chút, vẻ mặt lập tức nặng nề.
Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt anh nặng nề, “Anh Nghiêm Tư, có chuyện gì xảy ra sao?” Mặc dù cô bé còn nhỏ, nhưng cô bé vẫn rất thông minh, rất nhạy cảm.
“Không có gì, em đi vào trước, anh tìm Trương Lam hỏi xem mẹ em ở nơi nào?” Mỉm cười với Tinh Tinh, Nghiêm Tư an ủi cô bé, rồi lấy ra điện thoại di động.
“A. . . . . . Ah, dì Trương Lam!” Muốn xoay người, ánh mắt lấp lánh ngay lập tức nhìn thấy Trương Lam từ trong thang máy ra ngoài, chỉ về phía cô nói: “Dì Lam đến rồi!”
Nghiêm Tư nghiêng đầu nhìn sang, Trương Lam đang muốn tới đây, nhìn thấy Nghiêm Tư đứng ở cửa phòng Mộ Hạ, vẻ mặt không khỏi có chút bất mãn.”Nghiêm Tư, tại sao cậu lại tới đây? !” Cô bước nhanh đi tới, nhìn chằm chằm Nghiêm Tư trách móc: “Chẳng lẽ cậu đã quên. . . . . .”
“Hạ Hạ đâu?” Giọng nói Nghiêm Tư nặng nề cắt đứt lời của cô… khiến cho Trương Lam nhất thời cứng họng. Nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc một chút, Trương Lam thoáng chột dạ chuyển mắt: “Cậu . . . Cậu nói gì? Hạ Hạ, tôi làm sao biết. . .”
Nghiêm Tư nhìn cô không nói lời nào, trên gương mặt yêu nghiệt không còn dịu dàng như ngày thường, ngược lại lạnh lùng làm người khác nổi da gà.
Nhìn chằm chằm Trương Lam nhìn một lúc, Nghiêm Tư đưa tay đẩy Tinh Tinh, nói: “Tinh Tinh, em đi vào trước đi.”
“Cái gì?” Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ một chút, “Vâng. . . . . .” Sau đó nghe lời trở lại trong phòng, trong lòng thầm nghĩ: Dường như anh Nghiêm Tư tức giận, chẳng lẽ mẹ đã xảy ra chuyện gì sao?
Tiện tay kéo cửa phòng Tinh Tinh, vẻ mặt Nghiêm Tư không thay đổi đến gần Trương Lam.
“A, A Tư, cậu làm gì đấy?” Không khỏi bị bộ dáng anh hù dọa, Trương Lam vội vàng lui về phía sau hai bước. Nhưng Nghiêm Tư bắt tay của cô, sau đó kéo cô đến trước mặt: “Chị Lam, Hạ Hạ ở đâu? Chị nói cái gì với cô ấy?”
“A. . . . . . A Tư. . . . . . cậu…cậu nghe tôi giải thích. . . . . .” Trương Lam lắp bắp nhìn anh, cả người cũng bị anh nhìn phát rét. “Cô ấy ở đâu?” Nhưng anh chỉ cần biết đáp án này là đủ rồi, những thứ khác, anh không muốn nghe!
Đối với anh to tiếng, vẻ mặt Trương Lam lộ ra bất đắc dĩ, thỏa hiệp quay đầu ra nói: “Chắc là đi tìm Trữ tổng Mại Kỳ rồi.” Ánh mắt lóe lên, Nghiêm Tư không ngừng gầm nhẹ: “Không phải tôi đã nói, không thể nói với cô ấy sao? !”
“Ngay cả tôi không nói, sớm muộn cô ấy cũng sẽ biết! Còn nữa, cậu cho rằng chuyện này ngoại trừ cô ấy ra còn có cách giải quyết khác sao? ! Quy củ cái vòng này, cậu còn không hiểu sao? ! Cho dù bây giờ cậu nổi tiếng đến tận trời, chỉ cần bọn họ có tiền có thế nói một câu, Kiều tổng cũng chưa chắc giữ được cậu!” Trương Lam cũng tức giận. Cô tận tâm tận lực tất cả đều vì anh, anh lại vì một Mộ Hạ mồ côi cha mẹ, ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần sao? !
“Chị. . . . . .” Nghiêm Tư nổi giận nói không ra lời, khổ tâm của cô anh biết, nhưng cô cũng không thể hy sinh Mộ Hạ! Tức giận đùng đùng hất tay Trương Lam, Nghiêm Tư không nói nhiều nói xoay người rời đi.
Trương Lam bị anh hất lảo đảo hai bước, ngoảnh lại anh đi gấp, chận lại nói: “A Tư, A Tư, cậu đi làm gì? !”
“Anh Nghiêm Tư, chờ em một chút!” Cô không đuổi kịp Nghiêm Tư, ngược lại Tinh Tinh đột nhiên chạy ra.
Thấy Tinh Tinh đi ra, Nghiêm Tư không thể không dừng bước lại, sau đó khổ sở nói: “Tinh Tinh, em muốn làm gì?”
“Anh Nghiêm Tư, anh muốn đi tìm mẹ em thật sao? Em cũng đi!” Tiến lên níu chéo áo của anh, Tinh Tinh nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy, cho nên Tinh Tinh ở nơi này chờ anh có được không?” Ngồi xổm xuống, Nghiêm Tư cố gắng dịu dàng nói với cô bé.
“Nhưng. . . . . .” Lời còn không nói ra miệng, đáy mắt Tinh Tinh đã hiện nước mắt: “Anh Nghiêm Tư, anh đừng bỏ em, em cũng đi . . . .” Nói xong nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong đôi mắt to sáng ngời của Tinh Tinh liên tiếp lăn xuống.
“Tinh Tinh, em đừng như vậy, anh bảo đảm, anh bảo đảm rất nhanh sẽ về được không?” Vội vàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Nghiêm Tư vừa vội vừa đau lòng. Nhưng Tinh Tinh lại ôm lấy anh, khóc nói: “Anh Nghiêm Tư đừng bỏ em, em sợ. . . . . . Ô ô. . . . . . em muốn mẹ. . . Anh Nghiêm Tư . . . . . .”
Đến bây giờ mẹ cũng chưa trở lại, nếu anh Nghiêm Tư cũng đi, Tinh Tinh chỉ có một mình rồi !
Trong hoàn cảnh xa lạ, Tinh Tinh sợ cũng là bình thường. Nhìn cô bé nức nở trong ngực, Nghiêm Tư đau lòng không dứt. Sau một phen khó xử, chỉ có thể gật đầu nói: “Được, được, Tinh Tinh đừng sợ, Tinh Tinh đừng sợ, anh dẫn em đi tìm mẹ!”
Mộ Hạ thật không biết phải hình dung tình huống bây giờ như thế nào, thì ra cô bị nhầm lẫn cả buổi!
Người mà cô đắc tội không phải Đằng Uy, là anh! Nhưng cô lại không có chút ấn tượng, tại sao vậy?
Nhìn người đàn ông này một chút, Trương Lam nói anh coi trọng cô, nhưng hiện tại cô cảm giác anh không phải coi trọng cô, ngược lại muốn bóp chết cô hơn!
Trữ Mặc Phạm tức giận nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo không có bất kỳ tình cảm. Trong khi ánh mắt anh lạnh lẽo, cô âm thầm hít một hơi ổn định trái tim đập thình thịch, sau đó từ mặt sàn lạnh lẽo đứng lên nói: “Xin lỗi, lúc nảy tôi…tôi thật không có nhận ra anh. . . . . .” Nói xong, cô giương mắt nhìn anh một cái.
Gương mặt Trữ Mặc Phạm vẫn cau có, không có bất kỳ thay đổi. Cô nói tiếp: “Chỉ là, tôi không biết đắc tội với anh chỗ nào, cho nên xin hãy nói rõ, có thể xin tha thứ. . . . . .”
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 057
Không có phản hồi | Th11 1, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 315
Không có phản hồi | Th12 28, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 115
Không có phản hồi | Th11 10, 2017 -
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 035
Không có phản hồi | Th2 8, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.