Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 026
Vẫn không có tiếng nói, mặt anh vẫn cau có.
Nhìn thấy bộ dạng anh nổi giận, anh không nói lời nào, Mộ Hạ càng hoảng hốt. Cúi đầu lo lắng thắt đôi tay, cô suy nghĩ một chút chỉ có thể tiếp tục nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, tôi thật sự là không biết anh là Tổng Giám đốc. . . . . . Cho nên xin anh tha thứ! Lỗi của tôi, tôi sẽ sửa, tôi sẽ nói xin lỗi. Nhưng đừng làm ảnh hưởng đến con gái của tôi, còn có Nghiêm Tư. Làm ơn!” Cô cúi đầu đầy khẩn cầu, cho nên không có nhìn thấy đáy mắt lạnh lùng của anh bởi vì lời nói của cô…, mà hiện lên đỏ ngầu!
Có lẽ, cho dù cô nhìn thấy cũng không cách nào hiểu, rốt cuộc trong lòng anh tức giận cỡ nào, tại sao tức giận!
“Em tới nói xin lỗi với tôi?” Anh hỏi.
Bị tiếng nói lạnh lẽo của anh làm cho cô sợ hết hồn hết vía, Mộ Hạ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt anh xanh mét khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết mình làm sai cái gì rồi, xin anh tha thứ”
Khóe miệng nhếch lên nụ cười lãnh khốc, đáy mắt lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt cô tái nhợt, nhưng không có nhìn vào tận đáy lòng. “Thì ra em rất quen thuộc quy củ trong giới giải trí.” Cái gọi là xin lỗi chính là không biết xấu hổ, làm cho anh buông tha ngôi sao lớn đó và con gái mình!
Vẻ mặt anh càng lúc càng âm trầm khiến cho Mộ Hạ cảm thấy rất sợ! “Tôi. . . . . .” Sợ hãi nhìn anh, cô tới nói xin lỗi, nhưng bộ dáng của anh càng giống như muốn ăn cô!
Chỉ là, cho dù sợ cô cũng không thể lùi bước! Bởi vì cô không thể liên lụy Nghiêm Tư, thiếu anh quá nhiều về sau cô làm sao có thể liên lụy anh?
Bộ dáng cô rõ ràng sợ nhưng lại không có ý định đi, khiến cho Trữ Mặc Phạm càng thêm chắc chắn mục đích của cô. Cũng càng làm cho anh không dễ dàng buông tha cô!
Nếu như cô là một người đàn bà không biết xấu hổ, vậy thì anh sẽ cho cô như mong muốn!
Sải mấy bước, anh đột nhiên đến trước mặt cô một phát bắt được cánh tay của cô, dùng sức kéo cô, cũng không quan tâm cô sẽ bị đụng đau hay không.
Đụng vào thân thể anh cứng rắn giống như tường đồng vách sắt, Mộ Hạ đau mắt nổ đom đóm. Sau đó theo một mùi Bạc Hà nhàn nhạt, anh bao bọc cô tầng tầng làm cho cô không thể động đậy! Giọng nói châm chọc vang lên ở đỉnh đầu, “Đã tới đây rồi, vậy còn giả vờ ngọc nữ cái gì? Chẳng lẽ là những lão già ở Đài Loan kia đều thích khẩu vị như vậy? Hay ngôi sao lớn là người tình của em? !”
Đẩy cánh tay của anh, cô nóng nảy: “Anh nói bậy gì đó? ! Buông tôi ra!” Nhưng anh không thả, ngược lại nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, thiếu chút nữa làm gãy rồi !”Anh buông tay !” Đối mặt loại tình cảnh này, cô cũng không để ý anh là người nào, cào lung tung tay của anh, chỉ muốn lập tức tránh thoát.
Móng tay nhỏ dài ở trên mu bàn tay anh vô tình lưu lại mấy vết máu, đau đớn cũng sâu hơn anh tức giận. Đột nhiên xoay người đẩy cô, anh bức cô đến trước bàn làm việc, sau đó tiến lên đè một cái, đè cô ở trên bàn làm việc.
Mộ Hạ hoảng sợ nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ cũng bị dọa đến trắng bệch. Thấy bộ dáng kia của cô, anh lại nở nụ cười lạnh: “Sợ? Chẳng lẽ những người đàn ông kia và mấy lão già không phải đè em như vậy hay sao?” Giễu cợt đưa mắt nhìn mặt của cô, dưới người mềm mại so lần trước còn rõ ràng hơn, cách lớp quần áo truyền tới ấm áp.
Đáy lòng mơ hồ dâng lên xao động.
“Anh. . . . . . Anh nói bậy gì đó? !” Giọng nói cũng run rẩy, Mộ Hạ bị anh đè không thở nổi. Cũng tức giận bởi vì anh sỉ nhục. Người đàn ông này, không chỉ có vô lễ với cô, lại còn sỉ nhục cô!
Đè nén xao động dưới đáy lòng, anh giống như hung thần trừng mắt nhìn cô: “Tôi nói gì em không hiểu sao? Vậy có cần tôi ám hiệu cho em không?” Cuối cùng, một bàn tay anh đặt ở trước ngực cô, cách áo bóp nhẹ một cái: “Thế nào, thoải mái không? Có phải so với người tình ngôi sao lớn của em tốt hơn nhiều hay không? Đúng rồi, mỗi lần em bị đàn ông chơi như vậy, chồng của em biết không?” Mang theo nhàn nhạt mùi vị bạc hà phun vào trên mặt Mộ Hạ làm cho cô dựng tóc gáy.
Con ngươi co rút nhanh, giễu cợt, nhục nhã vô lễ cũng làm cho cô tức giận tới cực điểm!
Điên cuồng rút tay bị anh nắm chặt, cô thét chói tai rống lên: “Buông tôi ra! Lưu manh!” Tức giận nhìn anh chằm chằm, cô không hiểu tại sao anh muốn làm như vậy đối với cô, chẳng lẽ đây chính là coi trọng? Như vậy nhục nhã tính là gì?
“Tôi và Nghiêm Tư rất trong sạch! Anh ấy chỉ là bạn của tôi! Còn anh nói những người đàn ông và mấy lão già nào, bà cô chưa từng thấy qua, cũng không muốn thấy! Buông tay! !”
Mẹ nó, đặc biệt gặp quỷ sao, sớm biết anh là loại đàn ông này, cô cũng sẽ không tới xin lỗi rồi !
Không ngờ cô cũng sẽ cay cú, điều này cũng khiến Trữ Mặc Phạm hơi kinh ngạc!
Nhưng sự thật ở trước mắt, anh làm sao buông tha cô! Chỉ cười lạnh nói tiếp: “Chưa từng gặp qua? Vậy hôm nay tại sao tới tìm tôi? Vậy em muốn ở trước mặt của tôi giả vờ thuần khiết? ! Nhìn bộ dáng em tôi chỉ thấy ghê tởm!”
Ghê tởm? Chẳng lẽ cô cũng không ghê tởm? !
Tức giận thì tức giận rồi, biết không giãy giụa thoát được, ngược lại cô tỉnh táo. Khuôn mặt trắng bệch đột nhiên thay đổi thành nét mặt cười như không cười, cô cũng gắt gao nhìn anh chằm chằm nói: “Đúng vậy, tôi không thuần khiết, vậy còn anh? Nhìn thấy cô gái liền sáp lại, anh rất sạch sẽ sao? Anh lên nhiều cô gái như vậy, không sợ dính AIDS sao? ! Anh nhìn tôi thấy ghê tởm, tôi còn sợ anh truyền bệnh cho tôi ! Lưu manh!”
Lời này thật là làm cho anh thiếu chút nữa tức hộc máu! Đến bây giờ cô gái này còn dám mạnh miệng với anh!
“Mộ Hạ, em còn biết xấu hổ hay không? !” Nghiến răng nhìn cô, nếu như giết người vô tội, anh sẽ không chút do dự bóp chết cô! Nhưng tức thì tức giận, ngược lại Mộ Hạ không sợ anh, tiếp tục cười nói: “Ai cho ai mặt mũi, mặt của tôi là cho người khác nhìn, anh, không, xứng! Buông tay!”
Lần này muốn bóp chết sự vọng động của cô cũng bị mất thật sự, Trữ Mặc Phạm thật không nghĩ tới: sáu năm không thấy, cô không chỉ thay đổi đơn giản là khí chất sầu muộn, bóng lưng mảnh mai, lại còn công phu miệng lưỡi bén nhọn làm người ta tức chết không đền mạng!
Phát hiện sức lực của anh nhỏ, Mộ Hạ nhân cơ hội hung hăng đạp một cái trên đùi của anh! Giày da bén nhọn, lập tức đạp trúng xương đùi, đau đến anh không nhịn được cau mày.
Lúc anh bị đau, cô vội vàng đẩy anh ra, cái đẩy này sức lực không nhỏ, sửng sốt khiến thân thể 1m8 Trữ Mặc Phạm lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào trên sàn.
Chờ đứng vững, anh lại căm tức nhìn qua. Vốn tưởng rằng cô sẽ lập tức chạy trốn, lại phát hiện cô lâm nguy không loạn, phủi quần áo của mình, còn cố làm ra vẻ đáng tiếc nói: “Quần áo thật tốt tôi còn chưa mặc được mấy lần, cũng không biết những thứ vi khuẩn AIDS … có thể giặt sạch hay không!”
Ai nói con thỏ rất dễ khi dễ? Kính ba phần thì khách khí, chọc tới con thỏ nóng nảy cũng cắn người!
Một ngụm máu nóng trực tiếp tràn lên cổ họng, kiếp này của Trữ Mặc Phạm chưa bao giờ tức giận như vậy! Bắp thịt cả người căng cứng, khí thế bộc phát, ánh mắt lạnh lẽo kinh người càng làm cho người ta không dám nhìn.
Liếc anh một cái, khí thế thật thô bạo làm cho trong lòng cô chấn động.
Nhưng cô không có yếu thế, kéo quần áo, lạnh lùng nói: “Gặp lại!” Cũng không gặp lại!
Trong lòng bổ sung nửa câu sau, Mộ Hạ bước nhanh về phía cửa chính phòng làm việc.
Trữ Mặc Phạm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nhìn cô đi tới trước cửa kéo tay cầm cửa thì đột nhiên lớn tiếng nói: “Mộ Hạ, nếu em dám bước ra khỏi nơi này một bước, tôi sẽ làm cho người tình của em lập tức biến mất trong giới giải trí, từ đó đừng nghĩ trở mình nữa!” Lời nói giống như tiếng sấm nện ở phía sau cô, làm cho cô kinh ngạc đứng sững ở trước cửa.
Nhìn bóng lưng cô cứng ngắc, trên vẻ mặt âm trầm lộ ra nụ cười lạnh, nhưng trong ngực càng thêm không có cảm giác.
Cô lại quan tâm ngôi sao lớn đó như vậy!
“Dĩ nhiên, nếu em không tin vậy thì đi ra ngoài thử một chút! Nhưng hôm nay, cho dù em quỳ trên mặt đất cầu xin tôi…tôi cũng sẽ không tội nghiệp chút nào!”
“Anh khốn kiếp!” Không nhịn được toàn thân phát run, thật vất vả tìm lại tỉnh táo lại bị anh bức biến mất. Xoay người, Mộ Hạ tức giận nhìn anh chằm chằm: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào? ! Rốt cuộc tôi đắc tội với anh chỗ nào!” Muốn đuổi tận giết tuyệt như thế!
Nụ cười tan hết, anh vẫn lạnh lùng vô tình: “Em không biết? Hay lại quên mất?”
Nén giận mà nhìn, đối diện với vẻ mặt anh lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm dần dần có một chút chột dạ.
Chẳng lẽ, cô thật đã làm chuyện gì rất quá đáng đối với anh? Cho nên anh mới tức giận như thế!
Nhưng tại sao cô không nghĩ ra?
Đáy mắt lại dâng lên nghi ngờ, trong đầu Mộ Hạ hỗn loạn, nghĩ không ra đầu mối. Lúc này, chuông điện thoại di động cô bỏ túi chợt vang lên.
“Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc, Những lời hứa hẹn của anh cho dù quá mỏng manh, nhưng tình yêu cũng như bong bóng. . . . . .” Tiếng chuông đột ngột vang lên khiến cho hai người cũng sửng sốt một chút, Mộ Hạ vội vàng lấy điện thoại di động, Trữ Mặc Phạm vẫn âm trầm nhìn cô chằm chằm.
Thấy trên màn hình lóe lên cái tên, Mộ Hạ không khỏi khẩn trương, nhưng cô cũng rất mau điều chỉnh cảm xúc, âm thầm hít hơi nhấn nút nghe.
“Alô.”
“Hạ Hạ, có phải em đang ở Mại Kỳ không? Lập tức ra ngoài, anh và Tinh Tinh sẽ đến ngay!”
Kinh ngạc trợn to mắt, nghe Nghiêm Tư nói như vậy, Mộ Hạ vội vàng nói: “Không có, không có, tôi không có ở Mại Kỳ, em. . . . . . em sẽ trở về rất mau. . . . . .” Lời nói đến nữa chừng, ánh mắt cô không tự chủ liếc về phía Trữ Mặc Phạm.
Mà anh không cần nói cũng biết, sau khi nghe cô nói như vậy, vẻ mặt biểu lộ như thế nào.
“Em không ở Mại Kỳ? Vậy em ở nơi nào?” Nghiêm Tư nghi ngờ hỏi, sau đó Mộ Hạ lại nghe thấy giọng nói của Tinh Tinh: “Anh Nghiêm Tư , mẹ ở đâu? Mẹ đang làm gì vậy?”
Nghe được giọng nói của Tinh Tinh, Mộ Hạ càng hoảng hốt hơn. Nếu để cho Tinh Tinh biết Trữ Mặc Phạm muốn làm gì cô, coi như cô trong sạch cũng sẽ cảm thấy không ngốc đầu lên được ở trước mặt Tinh Tinh!
“Em sẽ trở về ngay, anh mang Tinh Tinh trở về đi, đừng để cho con bé lo lắng.” Nói xong, Mộ Hạ vội vàng cúp điện thoại. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Mặc Phạm. Vô cùng hốt hoảng, bởi vì cô không muốn để cho Tinh Tinh biết cô đang ở trong hoàn cảnh như thế nào, nếu không cô sẽ không còn mặt mũi nhìn con gái!
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn cô nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tà ác lạnh lùng.
Đáy lòng Mộ Hạ chợt lạnh, đừng nói là tức giận, cả trái tim cũng nhảy tới cổ họng, rất sợ anh sẽ làm chuyện gì, sau đó giẫm nát lời nói dối và tôn nghiêm của cô.
Từng bước một đi về phía cô, giọng nói anh cực lạnh: “Tới cũng tới rồi, em còn có cái gì ngượng ngùng không thừa nhận? Chẳng lẽ em sợ người tình của em biết em và người đàn ông khác lên giường? hay sợ bị con gái em biết, mẹ mình là một người đàn bà không biết xấu hổ như vậy?”
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 019
Không có bình luận | Th2 8, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 218
Không có bình luận | Th12 11, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 016
Không có bình luận | Th2 8, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 103
Không có bình luận | Th11 9, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.