Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 027

Chương 027: ĐIỂM YẾU

Lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn đến da.”Tôi đã nói xin lỗi rồi, tại sao anh không thể tha thứ cho tôi?” Cô không hiểu, tại sao anh muốn bức cô tới chết như vậy!

“Nói xin lỗi có tác dụng không?” Anh đi tới trước mặt cô, đưa mắt nhìn bộ dáng hốt hoảng của cô lúc này, “Em nói một tiếng xin lỗi thì có thể xóa bỏ sao?” Cô muốn bảo vệ, anh tức giận! Mặc kệ sanh con gái với người đàn ông khác hay là ngôi sao lớn đó!

Môi đỏ mọng có chút run rẩy giật giật, Mộ Hạ không nói gì nhìn anh. Trong lòng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc đắc tội với anh lúc nào? Là ba ngày trước hay sáu năm trước? Nếu như là sáu năm trước, cô thật mất trí nhớ, tại sao anh không tin tưởng cô !

Trong đáy mắt trong trẻo từ từ phủ lên một lớp nhàn nhạt u ám, cô cúi đầu nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh? Tôi phải bồi thường cho anh thế nào…anh mới đồng ý tha thứ cho tôi?”

“Bồi thường?” Giống như không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy, tròng mắt hẹp dài của Trữ Mặc Phạm chợt nheo lại lạnh lùng.

“Đúng vậy, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ bồi thường cho anh! Nhưng xin anh không nên làm khó Nghiêm Tư, anh ấy vô tội!” Cuối cùng cứng rắn chỉ là người này, cô chỉ có thể lùi một bước cầu xin an ổn. “Mặc kệ trước kia tôi đã làm chuyện gì để cho anh tức giận, tôi đều bồi thường cho anh !”

“A” Hơi thở nguy hiểm chợt chiếm lấy cằm của cô, anh thoáng cúi người đến gần khuôn mặt tái nhợt của cô: “Em hết lòng vì ngôi sao lớn như vậy, chồng của em đâu? Lúc đầu em liều lĩnh đi theo người đàn ông kia, em sắp xếp cho anh ta ở chỗ nào?” Vì người đàn ông kia đi khỏi, bây giờ vì một người đàn ông khác trở lại, đến cùng cô thiếu đàn ông đến cỡ nào!

“. . . . . .” Tức cười không thốt nên lời, cái gì chồng, cái gì liều lĩnh đi theo, những thứ này đối với Mộ Hạ mà nói chỉ có thể là giật mình và nghi ngờ! Chẳng lẽ, cô nói người thì nhất định là cha của Tinh Tinh sao? Người đàn ông ở trước mắt là ai? Tại sao anh biết quá khứ của cô? Tại sao anh lại hận cô như vậy?

Chẳng lẽ, sáu năm trước bọn họ quan hệ cuộc tình tay ba trong truyền thuyết? !

Thật ra người đàn ông này thích cô, nhưng cô lại thích cha của Tinh Tinh, cuối cùng cô và cha của Tinh Tinh bỏ trốn, cho nên hiện tại người đàn ông này hiện từ yêu chuyển thành hận sao?

Bị tưởng tượng máu chó của mình phun lên mặt, Mộ Hạ âm thầm ngượng ngùng.

Nhìn vẻ mặt cô biến hóa, Trữ Mặc Phạm cũng không nói nên lời. Cô gái này đang nghĩ cái gì? !”Mộ Hạ!” anh không nhịn được gầm nhẹ.

“Á. . . . . .” Bị anh gầm lên, lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt anh tức giận đằng đằng, Mộ Hạ vô tội chớp mắt, sau đó nói: “Cái đó, thật ra anh yêu thích tôi sao? Sáu năm trước, anh yêu thích tôi, nhưng tôi bỏ đi, cho nên anh bởi vì không chiếm được, hiện tại mới từ yêu chuyển thành hận tôi. . . . . . là thật sao?” Rõ ràng cô thử hỏi, nhưng khi anh nghe xong chính là cười nhạo!

Mặc dù vậy anh cắn răng nghiến lợi nói: “Em cho rằng em đang diễn phim truyền hình tám giờ sao? !” Nhưng trong lòng chính là như vậy, rõ ràng không muốn tiếp nhận cười nhạo bị nói trúng tim đen, nhưng quả thật nó tồn tại! Cho nên anh càng thêm tức giận!

Cho nên anh. . . . . . Càng muốn phá hủy cô!

Đột nhiên buông cằm cô ra, anh chặn ngang eo cô vác lên.

“A! Anh làm gì đấy!” Mộ Hạ kinh hoảng kêu lên, nhưng mặc kệ cô đánh anh, đá anh, anh vẫn không buông tay.

Trữ Mặc Phạm vác cô đến phòng nghỉ ngơi của mình, sau đó nén cô ngã ở trên giường. Mộ Hạ bị ném thất điên bát đảo, chờ bò dậy nhìn gian phòng kia, tự nhiên sinh ra hoảng sợ. “Anh đừng làm loạn, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Vội vàng tuột xuống đầu bên kia, cô trốn vào một góc nói.

Vẻ mặt Trữ Mặc Phạm không đổi sắc, đứng ở một đầu khác nhìn dáng vẻ cô kinh hoảng. Môi mỏng vô tình: “Em có thể lén chồng em làm nhiều lần như vậy, hiện tại giả vờ thuần khiết cái gì?”

“Tôi không có chồng!” Dưới tình thế cấp bách, cô bật thốt lên: “Tôi không có chồng như anh nói, tôi thật sự bị mất trí nhớ, ở sáu năm trước. . . . . .” Ánh mắt của cô mang theo cầu xin nhìn anh, hi vọng anh có thể tin tưởng lời của cô.

Nhưng anh đang bị tức giận làm cho choáng váng đầu, tất cả lời của cô đều là nguỵ biện và giả dối! Coi như thật sự không có chồng cũng chỉ là cô bạc tình hơn mà thôi!

Xoay người sang chỗ khác đóng cửa khóa lại, anh âm thầm mở Camera giấu ở trong phòng, sau đó cởi áo khoác xuống, đi từng bước một đến trước mặt cô, “Vậy sao, đó không phải tốt hơn sao? Em có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, có thể vì người tình của em, vì con gái của em, em có thể tận tình. . . . . .” Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn bên cạnh giường: “Lấy lòng tôi!”

Nếu cô có thể không biết xấu hổ như vậy, vậy thì anh cũng có thể bẩn thỉu! Anh nghĩ, nếu như chuyện kế tiếp bị quay thành video công bố ra, cô còn mặt mũi nào đối mặt với con gái của cô và mọi người!

Xoạch ngồi sững trên đất, Mộ Hạ sợ hãi nhìn anh. Nhưng vẻ mặt anh không chút thay đổi, trên cao nhìn xuống khuôn mặt cô trắng phờ phạc, “Hay là em muốn cho con gái em hiểu biết một chút quy củ trong giới giải trí ?” Nói xong lời này, trong tay anh đã xuất hiện một chiếc điện thoại di động, là của Mộ Hạ!

Hoảng sợ mất hồn, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại trong tay anh, Mộ Hạ rống lên: “Trả điện thoại di động lại cho tôi!” Cô vội vàng từ dưới sàn đứng lên nhào về phía anh.

Nhưng Trữ Mặc Phạm cao hơn cô rất nhiều, dường như cô làm cái gì đều là phí công! anh chỉ vung tay lên, cô liền bị đẩy ngã ở trên giường, giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên: “Thế nào, em để cho con gái mình vào cái vòng này mà không nghĩ tới những thứ này sao? Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, để cho con gái em hiểu biết trước một chút, về sau cũng không có chuyện gì khó xử. Đúng rồi, hiện tại rất nhiều ông già thích chơi nuôi dưỡng, càng nhỏ càng đáng yêu, làm cho nổi tiếng cũng dễ dàng. Có muốn tôi giới thiệu cho em quen biết vài người hay không?”

“Anh là cầm thú! !” Âm thanh trở nên khàn khàn bén nhọn, lời của anh làm cho toàn thân cô phát run, “Anh không phải là người. . . . . . anh là người sao? ! Anh có tính người hay không!” Thậm chí con gái cô cũng không bỏ qua . . . . . . nhìn anh lần nữa, tròng mắt trong suốt của cô đã đỏ lên.

Vẫn cảm thấy buồn bực đau đớn quấy phá trong đáy lòng, bởi vì nước mắt cô rơi vẫy lung tung. Mà anh đương nhiên biết làm như vậy là đến cỡ nào không bằng cầm thú! Nhưng so với cô bạc tình, đây có nghĩa gì? Nếu như có thể phá hủy cô, để cho cô trả giá thật lớn vì hành động của mình, lời nói vô sỉ anh cũng có thể nói ra khỏi miệng!

“Em không có giá trị để cho tôi nói tính người với em!” Lạnh lùng nói xong, ánh mắt anh lại từ trên cao nhìn xuống cô: “Mộ tiểu thư, diễn cũng đã diễn xong, nếu em thật muốn tôi bỏ qua cho ngôi sao lớn và con gái em, tốt nhất có thể tự giác!” Lần trước cô nói anh cưỡng bức, được, vậy lần này anh sẽ để cho chính cô cởi!

Nước mắt rơi ra hốc mắt, theo gương mặt chảy vào khóe miệng, rưới vào một nổi khổ sở, nức nở nghẹn ngào cắm ở trong cổ họng, hô hấp khó khăn, dùng sức trừng mắt nhìn anh nhưng bị nước mắt che đi khuôn mặt trở nên mơ hồ, cô không muốn khuất phục nhưng lại không thể không!

Dùng sức cắn môi, cô cứng ngắc ngồi dậy, sau đó run rẩy cởi quần áo của mình ra.

Anh ôm tâm tình muốn phá hủy của cô, mới có thể bức cô đến mức này. Nhưng tại sao khi anh nhìn sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt vô hồn cởi quần áo của mình xuống thì tim của anh buồn bực đau đớn không dứt như thế? Giống như mình đang tự tay đẩy tình yêu của mình vào biển lửa vĩnh viễn không quay đầu lại được!

Tình yêu?

Anh đột nhiên hơi sửng sốt, sau đó đáy lòng xẹt qua lạnh lẽo. Tình yêu, cô làm sao là tình yêu của anh? Làm sao xứng làm tình yêu của anh!

Chờ anh hoàn hồn, cô chỉ còn lại bộ đồ lót. Rút đi những quần áo kia, giống như lột Mộ Hạ một lớp da. Lạnh lẽo tự nhiên mà đến: gặm nhắm da thịt cô lộ ra còn có lòng tự ái sắp bể tan tành. Cắn răng, mặc dù cô không có phát ra âm thanh gì, nước mắt lại không cầm được chảy xuống, sau đó trong miệng thút thít, biến thành khổ sở khó có thể hình dung.

Nước mắt cô rơi như mưa, đôi tay che ở trước ngực, âm thanh run rẩy cứng ngắc nói: “Vậy được rồi chứ? Nếu như còn chưa đủ, Tổng Giám đốc tự mình ra tay đi!” Âm thanh của cô là lạnh lẽo, giọng nói tuyệt vọng.

Bởi vì cô trốn không thoát. . . . . .

Con mắt hẹp dài trầm xuống, anh đi tới bên người cô.

Mộ Hạ vẫn cúi đầu, bóng dáng cao lớn của anh bao phủ cô một mảng tối, chỗ gần anh, không khí bên người cô cũng lạnh băng, đâm đau cả người cô.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống thân thể cô cuộn rút, bản ý của anh muốn nhục nhã cô, chỉ là khi tầm mắt dừng lại ở đầu vai trần trụi, cùng với chiếc gáy trắng nõn trên da thịt nhẵn nhụi thì xao động vốn bị áp chế ở đáy lòng lập tức tràn lên trái tim. Trong đáy mắt lạnh lẽo cũng dính vào lửa dục!

Mặc dù anh gặp qua cô gái đầy đặn mượt mà còn có phong vận hơn cô, nhưng bộ dạng tươi mát lạnh nhạt của cô, trong xương cũng lộ ra ngạo khí càng kích thích anh muốn chinh phục!

Cho nên anh muốn hôn cô, muốn hôn cô, muốn hung hăng đoạt lấy dong ruỗi trong cơ thể cô, muốn. . . . . . Giấu cô đến nơi không người nào có thể tìm được, chỉ có mình có thể có!

Phát hiện ý tưởng của mình, anh không khỏi ngạc nhiên.

Tại sao cô gái này có thể kích thích anh có ý nghĩ chưa từng có ? Cũng bởi vì cô là hồ ly tinh sinh sao? ý niệm ẩn nhẫn trong đáy lòng trồi lên, ánh mắt lạnh lùng của anh rơi xuống trên mặt cô treo đầy nước mắt, mặt không có chút huyết sắc, bởi vì nước mắt dính vào trên mặt, sợi tóc càng dán sát làm cho cô nhếch nhác và vô dụng.

Bộ dáng này của cô làm cho anh lại phiền não. Thậm chí rất ghét mấy sợi tóc rối loạn này, vì vậy anh đưa tay ra. Ý của anh muốn vén mở sợi tóc trên mặt cô, nhưng không ngờ tay của anh vừa đưa qua, Mộ Hạ đột nhiên bắt tay của anh há mồm cắn một cái, hơn nữa cắn cực hung, không có chút nào lưu tình, lập tức thấy máu!

Đau nhức khiến sắc mặt Trữ Mặc Phạm chợt thay đổi, mặc dù miệng đầy máu mùi tanh, Mộ Hạ cũng không muốn thả ra, ngược lại tăng thêm sức, hận không thể cắn rơi một miếng thịt trên tay anh!

“Buông ra!” Một tiếng giận dữ mắng mỏ, đau tê dại da đầu, cả người giận dữ Trữ Mặc Phạm nhất thời mất hết lý trí, vì rút tay về, anh không tiếc giơ tay đánh Mộ Hạ. Mộ Hạ yếu đuối thế kia, trải qua một cái tát không biết nặng nhẹ, đồng thời buông anh ra, cả người từ trên giường té xuống, cái trán hung hăng đập xuống sàn. Cả người cũng đập cho mắt nổ đom đóm, choáng váng.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *