Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 028

Chương 028: BỊ VỨT BỎ

Che cổ tay mình ứa ra máu tươi, Trữ Mặc Phạm thật đúng là chưa từng nghĩ cô dám cắn anh! Điều này cũng làm cho anh nếm thử tính tình cứng rắn của cô, không khỏi nhớ lại khi còn bé: thời điểm đó cô ở nhà anh thường bị khi dễ. Đặc biệt là chị của anh Trữ Mặc Y, rất thích sỉ nhục cô. Có một lần còn liên đới làm nhục mẹ của cô.

Kết quả chính là một lần kia, Mộ Hạ cùng Trữ Mặc Y đánh nhau, thiếu chút nữa bị cô đánh cho nát mặt. Thế cho nên đoạn thời gian đó, Trữ Mặc Y luôn nhìn thấy cô là bỏ chạy!

Chỉ là không ngờ, bây giờ cô vẫn cứng rắn như vậy! Nếu như là vậy, tại sao cô nguyện ý ở Đài Loan bán mình?

Nghiêng đầu nhìn lại Mộ Hạ, cô té xuống sàn, cái trán bị rách một mảng da thật lớn, nhất thời máu tươi chảy ròng nhiễm đỏ nửa gương mặt cô!

Hình ảnh này làm cho anh lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, không để ý mình đang chảy máu tay, vội vàng đỡ cô dậy: “Mộ Hạ!”

“Đừng đụng tôi! !” Cô hét ầm lên, lung tung đẩy tay của anh, sau đó chịu đựng choáng váng đầu mãnh liệt, đi qua một góc, cuối cùng rúc ở trong góc, đôi tay ôm mình, ánh mắt sợ hãi: “Anh đừng tới đây, anh đừng tới đây! Không nên đụng tôi. . . . . . Không cần. . . . . .” Cô phát cuồng loạn, trên người đau đớn, trên đầu đau đớn cũng làm cho cô muốn sụp đổ! Nhưng cô vẫn quật cường không để cho mình ngất đi, nếu không, cô bị mất tất cả, mất tất cả !

Nhưng tại sao vậy chứ. . . . . . Tại sao là cô. . . Tại sao muốn cô thừa nhận nhiều như vậy. . . . . . Sợ hãi, tức giận, chán ghét, đau lòng, một chút ý thức ở trong lòng cô quấy phá, thậm chí vượt khỏi cảm xúc nên có.

“Mộ. . . . Mộ Hạ. . . . .” Phản ứng của cô quá mức kịch liệt, Trữ Mặc Phạm cũng bị cô làm hoảng sợ đến ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cô co rút cả người giống như bụi gai: nhưng bộ dáng lại cực độ hoảng sợ, không biết làm sao.

“Tại sao là tôi. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao các người không muốn tôi. . . . . .” Che mặt của mình, Mộ Hạ cũng không biết mình đang nói những gì, chỉ là trong lòng rất khó chịu, giống như cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ. Hơn nữa loại cảm giác đó ăn sâu bén rễ như thế, dường như vẫn luôn như thế!

Không có ai nguyện ý muốn cô, không ai bảo vệ cô, người yêu cô đều chết mất, từ mới bắt đầu đến cuối cùng, cô cũng chỉ một mình! !

“Mộ Hạ, Mộ Hạ, em làm sao vậy? ! Mộ Hạ!” bộ dáng cô tự lầm bầm càng lúc càng có cái gì không đúng, Trữ Mặc Phạm nhìn thấy cũng run sợ. Không để ý cô bài xích, anh vội vàng tiến lên giữ hai tay của cô, kéo khỏi trên mặt cô.

Nửa gương mặt cô đều là máu, hơn nữa vết máu bắn ra rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt dọa người, giống như tất cả máu cũng bị khô lại. Trong miệng còn không ngừng nói: “Tại sao các người không muốn tôi? ! Tại sao. . . . . .”

Trữ Mặc Phạm bị bộ dáng kinh người của cô làm cho giật mình đến mức liên tục hít vào, càng hối hận muốn chửi mình! Rốt cuộc anh đã làm gì lại biến cô thành bộ dáng này!

Đột nhiên, tiếng nói nhỏ đi Mộ Hạ mắt nhắm lại mềm nhũn ở trước mặt anh. Anh ứng phó không kịp vội vàng ôm lấy cô, “Mộ Hạ! Mộ Hạ!” Sau đó mặc kệ anh gọi thế nào, cô đều không có phản ứng.

***

Sắp đến giờ họp, nhưng Tổng Giám đốc của bọn họ giống như đang tiếp khách, thân là thư kí chuyên nghiệp, Tiểu Vương rất rối rắm, hai mắt nhìn về phía phòng làm việc của Trữ Mặc Phạm.

Tiểu Lý vỗ vỗ bả vai anh ta nói: “Chờ đi, bình thường Tổng Giám đốc không làm trễ nãi công việc.”

Tiểu Vương dùng ánh mắt rất rối rắm nhìn cô, thầm nghĩ: Cũng đúng, nhưng mấy ngày nay Tổng Giám đốc bọn họ vẫn ở tình trạng không bình thường!

“Ầm!”

Đột nhiên có âm thanh sập cửa khiến ba thư ký giật nảy mình, sau đó bọn họ nhìn thấy trong ngực Tổng Giám đốc của mình ôm người từ trong phòng làm việc xông ra ngoài, thậm chí ngay cả áo khoác cũng không mặc!

“Tổng Giám đốc. . . . . . Hội nghị. . . . . .” Tiểu Vương nhìn bóng lưng của anh kêu lên, bất quá anh ta còn chưa nói hết lời, Tổng Giám đốc của bọn họ cũng đã biến mất ở cuối khúc quanh rồi.

Tiểu Vương mờ mịt, Tiểu Lý lại vỗ vỗ bả vai anh ta nói: “Được rồi, hôm nay không tầm thường, bảo mọi người chuẩn bị hủy bỏ hội nghị đi.”

“Ừ. . . . . . Chỉ là người Tổng Giám đốc ôm chắc là Mộ tiểu thư chứ? Cô ấy làm sao vậy?” Tiểu Vương nghi ngờ nói.

Tiểu Trình đứng lên dùng giọng điệu của người từng trải thưởng cho anh ta một câu: “Cầm tiền lương của anh, ăn cơm của anh đi!” Chuyện của Tổng Giám đốc, làm sao đến phiên bọn họ trông nom.

Trữ Mặc Phạm đi thang máy chuyên dụng của anh, cho nên sẽ rất nhanh đến nhà để xe. Vừa ra thang máy, anh liền nhìn thấy trong tay không có chìa khóa xe, Đằng Uy đang nhàn nhã đi tới.

Đằng Uy cũng nhìn thấy anh, chỉ là phát hiện trong ngực anh ôm một người, hơn nữa vẻ mặt khẩn trương lại hỏi: “Này, xảy ra chuyện gì vậy? !”

Trữ Mặc Phạm bước nhanh về phía anh nhưng không có trả lời, mà chỉ nói: “Nhanh lái xe đi bệnh viện!”

“Có chuyện gì? !” Đằng Uy sững sờ xoay người nhìn anh chạy về phía chiếc Mercedes của mình.

“Ít nói nhảm! Mau tới đây lái xe!” Chạy đến trước xe trước của Đằng Uy, Trữ Mặc Phạm gầm nhẹ, đạp một cước vào thân xe của anh. Đằng Uy xù lông nói: “Mẹ nó, lái xe thì lái xe, cậu đá xe tôi làm gì!” Phải biết, ngoại trừ phụ nữ thích thứ hai, anh thích nhất chính là xe!

Nhưng oán hận thì oán hận, anh cũng không chậm trễ, vội vàng mở cửa xe để cho Trữ Mặc Phạm ôm người ngồi vào, mình thì đi vòng qua ghế lái.

“Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Người này là ai?” Đằng Uy vừa khởi động xe, vừa nghiêng đầu nhìn phía sau, sau đó nhìn thấy rõ ràng người trong ngực Trữ Mặc Phạm lại là Mộ Hạ, mà bây giờ khuôn mặt cô đầy máu!

“Mẹ nó! Cậu làm cái gì với cô ấy!” Không nhịn được trợn mắt há mồm, giọng nói của Đằng Uy cũng không khỏi lớn hơn.

“Mau lái xe!” Không muốn giải thích, Trữ Mặc Phạm ôm thật chặt thân thể Mộ Hạ không có chút sức nặng, cả người nhanh chóng căng thẳng, đổ mồ hôi hột.

Vừa nhìn Mộ Hạ bị thương như vậy, Đằng Uy cũng không dám chậm trễ một giây, đạp cần ga phóng xe đi ra ngoài.

Xe của bọn họ vừa rời đi, Nghiêm Tư liền dẫn Tinh Tinh từ trên xe taxi bước xuống. Mặc dù Mộ Hạ nói mình không có ở Mại Kỳ, nhưng Nghiêm Tư không yên lòng, cho nên muốn đến xem thử.

“Anh Nghiêm Tư, mẹ ở chỗ này sao?” Tinh Tinh dắt tay Nghiêm Tư, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc rất cao rất cao. Suy nghĩ dường như nhớ ra nơi này là chỗ mở họp báo lần trước!

Ah, cô còn có thể nhìn thấy chú đẹp trai đó hay không?

Tinh Tinh có chút mong đợi mở trừng hai mắt.

Cũng không biết chút tâm tư của Tinh Tinh, mặc dù lo lắng cho Mộ Hạ, đối mặt với Tinh Tinh, Nghiêm Tư vẫn cố gắng duy trì dịu dàng và nụ cười nói: “Không biết, chúng ta đi vào tìm trước một chút đi.”

“Tốt, vậy chúng ta đi nhanh đi!” Buông ra tay Nghiêm Tư, Tinh Tinh không kịp chờ đợi đã chạy đi tới cửa chính trước. Nghiêm Tư cũng không có vội vã đuổi theo, tâm tình nặng nề nhìn bảng hiệu Mại Kỳ một chút, đáy mắt đào hoa của anh mơ hồ thoáng qua lạnh lùng.

“Trữ Mặc Phạm. . . . . .”

Tinh Tinh tiến vào cửa sau đó phát hiện Nghiêm Tư không có vào, vì vậy lại ra ngoài nói: “Anh Nghiêm Tư, anh làm sao vậy?”

“Không có việc gì, đi thôi!” Nhìn về phía Tinh Tinh, anh lại cười dịu dàng.

***

Dọc theo đường đi, Đằng Uy tăng hết tốc độ, lại càng không tiếc xông qua thật nhiều đèn đỏ chạy thẳng tới bệnh viện.
Nhưng anh cũng tràn đầy nghi ngờ, vì vậy dọc theo đường đi không ngừng hỏi tới: “Rốt cuộc cậu làm gì cô ấy? Trữ Mặc Phạm, giết người là phạm pháp! Coi như quá khứ cô ấy thật làm chuyện gì đó có lỗi với cậu, cậu cũng không nên như vậy chứ? ! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cậu cẩn thận phải ngồi tù đấy? !”

Trữ Mặc Phạm ngồi ở phía sau không nói lời nào, nhìn Mộ Hạ trong ngực, anh bất chấp tất cả. Chỉ là đang hối hận, tại sao anh làm cho cô trở thành như vậy? Là ý muốn của anh sao?

“Mẹ nó, tôi nói cậu có cái gì không đúng! Đúng là điên rồi !” Không nghe được chút sự thật, Đằng Uy tức giận mắng một tiếng, càng tăng chân ga.

Một đường lao đi, cộng thêm mấy chiếc xe cảnh sát giao thông “Hộ tống”, cuối cùng bọn họ đã tới bệnh viện tư nhân tốt nhất. Dừng xe lại, Trữ Mặc Phạm liền ôm Mộ Hạ vọt vào phòng cứu cấp, mà Đằng Uy thì bị cảnh sát giao thông cản lại.

“Nam Phong! Nam Phong ở đâu? !” Ôm Mộ Hạ vọt vào phòng cấp cứu, Trữ Mặc Phạm rống lên: “Mau gọi Nam Phong tới đây!”

“Bác sĩ Nam đang giải phẫu ! Anh mau buông bệnh nhân xuống. . . . . .” Rất nhiều y tá và bác sĩ bị anh hét to toàn bộ xông tới. Chờ anh để Mộ Hạ xuống, bọn họ liền mời anh đi ra ngoài, sau đó kéo màn làm kiểm tra cho Mộ Hạ.

Chờ Đằng Uy cầm một xấp dầy giấy phạt đi đến, anh mất hết sức lực tựa vào trên tường ngoài cửa phòng cứu cấp chờ đợi.

“Người nào?” Đã chạy tới, Đằng Uy cũng nhanh chóng chạy tới phòng cứu cấp nhìn một chút, thấy rất nhiều bác sĩ ra ra vào vào bận rộn liền nói: “Bị thương rất nghiêm trọng sao? Nam Phong đâu? Cậu ta có ở đây không?”

“Không có ở đây, nói đang phẩu thuật.” Lắc đầu, Trữ Mặc Phạm vừa nhìn trên người mình đều là máu của Mộ Hạ, trái tim lại buộc chặt.

“Thật chịu thua cậu!” Im lặng liếc anh một cái, Đằng Uy cũng đứng qua một bên.

Bên kia, Nghiêm Tư mang theo Tinh Tinh đi lên công ty Mại Kỳ, bất quá sau khi đi lên, hai nữ tiếp tân xinh đẹp rất nhanh nói cho anh biết, Trữ Mặc Phạm không có ở đây. Chỉ là Nghiêm Tư không tin lời của các cô, hơn nữa anh cũng biết một người khác là quản lý cao tầng của công ty này, vì vậy chuyển sang hỏi quản lý Tiền, thật ra mình muốn đi dò thăm Trữ Mặc Phạm rốt cuộc có ở đây hay không, hoặc là Mộ Hạ rốt cuộc có ở đây hay không?

Nghiêm Tư là ngôi sao lớn mọi người đều biết, hai nữ tiếp tân xinh đẹp vừa nhìn thấy anh liền phạm hoa si, đối với yêu cầu của anh tự nhiên cũng không làm khó. Rất nhanh giúp anh liên lạc xong, đồng ý để cho anh đi lên tìm người. Chỉ là, lần này Nghiêm Tư không có mang theo Tinh Tinh mà là để cho cô bé chờ ở trong phòng khách chỗ tiếp tân.

Bởi vì anh sợ ngộ nhỡ Trữ Mặc Phạm thật làm gì Mộ Hạ, bị Tinh Tinh nhìn thấy, đối với Tinh Tinh cũng là một loại tổn thương! Anh không có bảo vệ tốt cho Mộ Hạ đã quá căm tức, hiện tại càng không thể tổn thương Tinh Tinh.

Nghiêm Tư nói Tinh Tinh nhất định nghe theo, mặc dù bị ở lại không phải rất nguyện ý, nhưng cô bé vẫn nghe lời ở lại phòng tiếp tân.

Mà hai nữ tiếp tân xinh đẹp nơi này nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy, lập tức cho cô không ít chocolate dụ dỗ cô chơi. Tinh Tinh cũng không phiền muộn nữa.

Nhưng lúc cô bé và dì xinh đẹp chơi đùa, ngoài cửa đi vào hai cô gái, cách cửa kính nhìn thấy hai người kia, Tinh Tinh lập tức chán ghét. Mặc dù cô bé cũng không nhận biết, nhưng một người trong đó mặc váy báo vằn bó sát người, thoa son môi đỏ như máu, đeo mắt kính màu nâu, đầu tóc xoăn, không phải là bà dì hung dữ rất không phân rõ phải trái ở trong đại sảnh ngày đó sao? Mà bên người cô còn đứng một cô gái vóc dáng cao gầy, mặt mũi không khó nhìn, mặc áo khoác màu trắng, kiêu ngạo, tóc thắt bím đuôi ngựa.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *