Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 029
Chỉ là hai nữ tiếp tân xinh đẹp nhìn thấy các cô lập tức cung kính, chạy nhanh qua chào hỏi: “Đại tiểu thư, Nham tiểu thư!”
“Hai người các cô không làm việc, còn làm gì đó? !” Bà dì hung dữ bị Tinh Tinh ghét mở miệng nói lời cay nghiệt, Trữ Mặc Y không chút lưu tình nói: “Uổng công Mại Kỳ nuôi các cô sao? Cầm tiền lương lười biếng, các cô cho rằng nơi này là chỗ nào? !”
“Trữ Mặc Y, được rồi, có thể bọn họ có việc !”
“Nham Thiến, cô là người quá tốt! Sau này cô gả cho em trai tôi, làm bà chủ của nơi này còn nói giúp bọn họ như vậy, bọ họ càng không coi ai ra gì!” Nhéo tay Nham Thiến một cái, Trữ Mặc Y hơi trách cứ nói.
Nghe xong lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nham Thiến lộ ra ngượng ngùng nói: “Chị nói mò gì đâu rồi, người ta sẽ hiểu lầm!”
“Hiểu lầm gì đâu, đây là sự thật! Nơi này người nào không biết sau này cô là bà chủ của nơi này hả? !” Nói xong, Trữ Mặc Y liếc nhìn hai nữ tiếp tân.
Các cô gái vội vàng gật đầu: “Dạ dạ dạ. . . . . .”
“Ôi chao, chị đừng nói càn, mau hỏi Trữ Mặc Phạm có ở đây không!” Đỏ mặt mỉm cười, Nham Thiến vội vàng đẩy Trữ Mặc Y.
“Được rồi, được rồi, cũng biết cô sốt ruột!” Trữ Mặc Y không nhịn được liếc cô một cái, sau đó quay đầu nhìn hai nữ tiếp tân, sắc mặt trầm xuống nói: “Hỏi mau, Trữ Mặc Phạm có ở đây không!”
“Vâng, xin chờ một chút!”
Cho dù biết rõ Trữ Mặc Phạm không có ở đây, ở trước mặt Trữ Mặc Y, bọn họ cũng muốn giả vờ dáng vẻ gọi điện thoại lên lầu, sau đó nói: “Đại tiểu thư, Nham tiểu thư, Tổng Giám đốc không ở đây.”
“Vậy cậu ta đi đâu?”
“A, chuyện này chúng tôi không biết. . . . . .”
“Uổng công nuôi các người, cái gì cũng không biết!” Trữ Mặc Y lại nổi giận.
Hai nữ tiếp tân chỉ có thể yên lặng chịu đựng sự tức giận của cô.
Trên mặt xinh đẹp của Nham Thiến thoáng qua một chút thất vọng, nhưng vẫn kéo kéo Trữ Mặc Y nói: “Thôi, thôi, có thể anh ấy đang họp, nếu không chắc chắn sẽ nhận điện thoại của chúng ta, không phải sao?”
“Hừ, thật không hiểu nổi đến cùng cậu ta có phải là em ruột của tôi hay không? ! Tôi là chị của cậu ta, tới công ty gặp cậu ta lại còn phải bị tiếp tân nơi này khinh bỉ! Thật là gặp quỷ!” Giận đến dậm chân, Trữ Mặc Y bất mãn lôi kéo Nham Thiến rời đi.
“Aiz. . . . . . Điều này cũng không thể trách Trữ Mặc Phạm…, nếu không phải bởi vì lần trước có người tập kích công ty. . . . . .”
Chờ bọn họ đi xa, hai nữ tiếp tân xinh đẹp mới rối rít xả cơn tức giận.
Sau đó Tinh Tinh liền nghe được một dì xinh đẹp bắt đầu nhỏ giọng nói: “Chúng ta chỉ bị khinh bỉ, còn cái gì bà chủ chứ, cười chết người! bà chủ nhà ai đi gặp ông chủ còn phải đi qua nơi tiếp khách chứ!”
“Được rồi được rồi, bớt tranh cãi một chút, người ta không làm được bà chủ của chúng ta, nếu không bên cạnh boss của chúng ta cũng không có những cô gái khác rồi, không đúng?” Một người khác nhỏ giọng nói. Sau đó liếc thấy Tinh Tinh đứng ở cửa phòng tiếp tân, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, nhìn ngôi sao nhỏ của chúng ta vẫn còn ở nơi này đấy, những chuyện kia chúng ta đừng nói nữa !”
Được người gọi là ngôi sao nhỏ, Tinh Tinh lập tức lộ ra nụ cười khả ái, khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn đỏ bừng có chút xấu hổ, mắt to xinh đẹp nháy nháy nói: “Các dì cũng rất xinh đẹp, giống như ngôi sao lớn!”
Nghe xong lời này, hai nữ tiếp tân xinh đẹp lập tức vui vẻ, những oán khí lúc nảy cũng biến mất.
***
Bệnh viện là nơi cấm hút thuốc, nhưng chỉ chốc lát sau, ngoài cửa phòng cứu cấp liền có hơn một đống mẩu đầu thuốc lá. Mặc dù nói là phòng ngoài, nhưng cách tự sát này làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố, hiển nhiên là vô cùng bị người khinh bỉ! Cho nên khi mới vừa từ trên bàn mổ đi xuống, không kịp uống một ngụm trà, có người chạy tới thông báo chuyển giao ca bệnh cho bác sĩ Nam Phong, nhìn thấy bên trên là một đống vũ khí tự sát, vốn là lông mày thanh tú, hiện tại khỏi cần nói, rất khó nhìn.
“Như thế nào? Cô ấy bị thương có nặng không? !” Vứt bỏ tàn thuốc cuối cùng, Trữ Mặc Phạm vội vàng hỏi.
Nhìn một đống tàn thuốc dưới sàn chuyển đến vẻ lo lắng trên mặt Trữ Mặc Phạm, nhớ tới bình thường bạn tốt hăng hái, ở trong thành phố này lật tay che mưa, hiện tại nhìn bộ dạng của anh mặc áo sơ mi vết máu loang lổ, tóc xốc xếch, sắc mặt nóng nảy nặng nề, thật sự nhếch nhác khó gặp. Chỉ là bác sĩ Nam Phong cũng không đánh giá nhiều, chân mày bất động mở miệng nói: “Nếu cậu muốn tự sát mời tùy ý, nhưng đừng làm ô nhiễm bệnh viện của tôi.” Giọng nói bình thường không nghe ra buồn cười chút nào, nhưng nghe xong lời này, bên kia một điếu thuốc còn chưa kịp phun ra, Đằng Uy lập tức phun ra, sau đó không ngừng ho khan.
Nam Phong lạnh lùng liếc anh một cái, nói tiếp: “Cậu cũng giống như vậy.”
Nóng nảy chờ đợi sắc mặt càng thêm trầm xuống, Trữ Mặc Phạm không có tâm tình nói đùa với anh, giọng nói nhấn mạnh hỏi tới: “Cô ấy như thế nào?”
Đem báo cáo kiểm tra ném trên người anh, đôi tay Nam Phong cắm ở trong túi áo khoác trắng nói: “Bước đầu kiểm tra, chỉ bị thương ngoài da và chấn thương đầu nhẹ, nếu như cậu không yên tâm, vậy thì làm tiếp quét não bộ là được.”
“Khụ khụ. . . . . . Vậy thì làm đi, cảm giác bị thương rất nặng, ngộ nhỡ các người kiểm tra không cẩn thận sẽ không tốt!” Ho khan suýt tắt thở, Đằng Uy thật vất vả thở ra nói.
Đối với có người chất vấn, Bác sĩ Nam chỉ thoáng nhíu lông mày xinh đẹp một cái, cũng không có phản ứng quá lớn. Dù sao, có người muốn đưa tiền cho bệnh viện của mình, tại sao anh không làm?
Mà Trữ Mặc Phạm lật kiểm tra báo cáo, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Vậy thì làm đi, tiền không thành vấn đề.” Chỉ cần có thể kiểm tra rõ ràng cho Mộ Hạ, bao nhiêu tiền anh không cần suy nghĩ.
Nghe nói như thế, ánh mắt lãnh đạm của Nam Phong thoáng qua một tia khác thường, tầm mắt từ từ rơi vào trên tay phải của Trữ Mặc Phạm. “Tay của cậu bị thương?” Anh nói, Trữ Mặc Phạm sững sờ, theo bản năng rụt tay phải ra sau. Nhưng Nam Phong chợt bắt cổ tay anh, giơ bàn tay của anh lên trước mặt mình nhìn một chút: “Cắn bị thương?”
“Cắn bị thương? Trữ Mặc Phạm, cậu bị người nào cắn?” Đằng Uy cho rằng máu trên tay anh là của Mộ Hạ, không nghĩ đến anh bị cắn bị thương!
Trữ Mặc Phạm không vui rút tay của mình, “Không có việc gì.”
Đằng Uy và Nam Phong nhìn thoáng qua nhau, rất rõ ràng, Trữ Mặc Phạm rất có chuyện!
Nam Phong dừng một chút nói: “Trên người cô gái kia có không ít máu bầm, trên vai phải còn có một dấu tay, hẳn là bị người đánh.” Nương theo lời của anh, nét mặt Trữ Mặc Phạm từ từ có chút cứng ngắc, bên tai càng thêm nóng hừng hực.
Đằng Uy nghe vậy kinh ngạc, sau đó giọng nói mang theo bất bình: “Trữ Mặc Phạm, cậu lại đánh phụ nữ!”
“Tôi không có! Tôi. . . . . .” Đối mặt với ánh mắt chất vấn của hai bạn tốt, anh muốn giải thích nhưng hình như nói nhiều đều là mượn cớ, mà sự thật cũng không sai. Vì vậy anh lại trầm mặt, mím môi không nói.
Đằng Uy nói tiếp: “Tôi nói cậu, rốt cuộc có quan hệ thế nào với Mộ tiểu thư? ! Cô ấy là người giết cả nhà của cậu hay là loại nào? Lại còn ra tay đánh cô ấy! Cậu không phải đàn ông!”
Trong mắt Đằng đại thiếu gia, cô gái có thể chơi, có thể thương, có thể yêu, nhưng không thể đánh! Bởi vì như vậy quá mất mặt đàn ông!
Trữ Mặc Phạm vẫn trầm mặt không nói, bình thường, chỉ cần anh không nói lời nào, coi như bọn họ cầm dao nạy miệng của anh cũng đừng nghĩ anh nói một tiếng. Nam Phong biết rõ tính tình bạn thân, cho nên thấy anh không muốn nói liền thức thời nói: “Tôi đi quét điện não đồ cho cô ấy, nếu như bị thương không nặng rất nhanh có thể khôi phục.” Nói xong, anh liền đi trước.
Sau khi Đằng Uy đụng mặt đinh cũng không truy cứu tiếp, nhưng nghiêm túc khó được nói: “Cậu điên khùng như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện, nếu như cô ấy tỉnh lại kiện cậu gây tổn thương, vết thương của cô ấy đủ cho cậu ngồi tù!”
Vẫn mím môi không nói, so với những hậu quả mà Đằng Uy nói, hiện tại Trữ Mặc Phạm càng áy náy và chán ghét mình hơn! rốt cuộc anh uống thuốc gì, bị thần kinh à, sao có thể hành hạ cô thành như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự hận không thể giết chết cô sao?
Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới cô sẽ chết, anh đã cảm thấy máu trên tay của anh đều nóng lên, càng có cảm giác sợ hãi kinh hồn bạt vía chiếm hết buồng tim.
Kiểm tra tất cả cho Mộ Hạ xong, Nam Phong sắp xếp cho cô vào phòng bệnh VIP tốt nhất bệnh viện. Dù sao bạn thân không thiếu tiền, anh đương nhiên cũng muốn “Hết lòng”.
Đằng Uy nhìn không có việc gì thì đi trước, mà Trữ Mặc Phạm còn ở lại chỗ này chờ xem kết quả điện não đồ của Mộ Hạ.
Nhìn bộ dáng anh máu me đầy người, Nam Phong nhíu nhíu mày thật chặt, lấy ra áo sơ mi sạch sẽ của mình nói: “Đi tắm thay quần áo trước một cái, tôi không muốn nói chuyện phiếm với một người mang tội giết người.” Cứng rắn bị bạn chê, Trữ Mặc Phạm cũng không có nói gì, cầm quần áo Nam Phong đưa cho tiến vào toilet trong phòng làm việc của anh.
Không bao lâu, Trữ Mặc Phạm mặc áo sơ mi trắng của Nam Phong đi ra. Sau khi tắm một xong, anh không còn chật vật như trước. Nam Phong nhìn anh một cái, lấy rượu sát trùng và băng gạc, “Mặc dù không cần tiêm thuốc ngừa chó dại, nhưng không xử lý một chút vẫn sẽ lây.” Anh chỉ, dĩ nhiên là thương trên tay Trữ Mặc Phạm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại cảm giác vết thương mơ hồ đau đớn, thậm chí có thể làm đau lòng. Nhưng sắc mặt anh vẫn không chút thay đổi, chỉ đi tới trước mặt Nam Phong ngồi xuống. Lấy bông băng ra, Nam Phong tận tụy trừ độc băng bó cho anh.
“Là cô ấy sao?” Cúi đầu băng bó, Nam Phong chợt mở miệng nói: “Cô gái để cho cậu tìm rất lâu, chính là cô ấy sao?”
So với Đằng Uy không biết cái gì cả, thật ra Nam Phong biết một chuyện. Sáu năm trước, Trữ Mặc Phạm có khoảng thời gian rất không thích hợp, còn cho người bí mật điều tra tìm kiếm một cô gái. Mặc dù lúc ấy anh không có hỏi nhiều, nhưng có thể thấy được cô gái kia đối với Trữ Mặc Phạm không bình thường. Mà cử động khác thường của anh đối với Mộ Hạ, hiển nhiên đã chứng minh Mộ Hạ không bình thường.
Không ngờ Nam Phong lại có thể biết, Trữ Mặc Phạm hơi sửng sốt một chút, bất quá anh vẫn không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt càng khó coi hơn.
Chờ anh cau có xong, Nam Phong nhìn sắc mặt anh âm trầm, vẫn không nói gì, cho nên anh cũng không hỏi tới. Ngược lại cầm báo cáo não bộ của Mộ Hạ nhìn lướt qua nói: “Phán đoán ban đầu không sai, chỉ bị thương bên ngoài và hơi chấn thương sọ não, nghỉ ngơi 2 ngày cũng không đáng ngại.”
Nghe nói như thế, Trữ Mặc Phạm vẫn nhíu lông mày cuối cùng có chút giãn ra. Nhưng nét mặt Nam Phong lại nặng nề, cầm cuộn phim não bộ của Mộ Hạ nói: “Chỉ là, não bộ của cô ấy giống như bị thương nặng.”
Trong lòng đột nhiên nặng nề, Trữ Mặc Phạm vội vàng hỏi: “Bị thương nặng?”
Related Posts
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 090
Không có bình luận | Th11 9, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 015
2 Bình luận | Th2 8, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 046
Không có bình luận | Th10 30, 2017
-
Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 021
Không có bình luận | Th2 8, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.