Tổng Giám đốc vô sỉ giam tình không thả-Chương 030

Chương 30: QUÊN LẦN NỮA

Nam Phong liếc anh một cái, thầm nghĩ: trước kia tôi hỏi thế nào cũng không mở miệng, ngược lại hiện tại nóng nảy! Nhưng anh cũng không chậm trễ, lập tức chỉ vào rất nhiều nơi trên cuộn phim nói: “Đại não bên trái của cô ấy từng có một chút tổn thương và dấu vết giải phẫu, mặc dù gần như khôi phục hoàn toàn rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra. Còn nữa, khu vực phía sau đại não hơi teo, tôi hoài nghi có thể cô ấy từng có một đoạn thời gian sống trạng thái người thực vật. Xem ra lúc ấy bị tổn thương tương đối nghiêm trọng!”

Người ngoài nghề xem cuộn phim căn bản không hiểu, lời nói của Nam Phong giống như cây chày nện mạnh vào đầu Trữ Mặc Phạm làm cho anh choáng váng đầu. Bí mật che giấu trong trái tim càng phủ lên lớp băng hàn lạnh lẽo, lạnh lẽo.

Nam Phong nhìn vẻ mặt đờ đẫn của anh một chút, nói: “Cậu không biết?”

Tầm mắt đờ đẫn dừng lại trên cuộn phim thật lâu mới di động đến trên mặt Nam Phong, Trữ Mặc Phạm chậm rãi lắc đầu một cái.

Anh làm sao biết?, đã sáu năm qua anh chưa từng gặp cô, anh làm sao có thể biết. . . . . . Đột nhiên, anh từ trên ghế ngồi đứng lên, giọng nói gấp rút hỏi: “Cô ấy sẽ mất trí nhớ? !”

Nam Phong lại một lần nữa xác định tổn thương trên cuộn phim, gật đầu nói: “Ừ, chỗ bị thương cách rất gần hippocampus (vùng não đóng vai trò quan trọng trong việc học và nhớ), nếu như lúc ấy còn nghiêm trọng hơn so với bây giờ, mất trí nhớ cũng rất bình thường.”

Lần nữa ngã ngồi trở về, nét mặt Trữ Mặc Phạm mơ hồ so với lúc nảy càng thêm tái nhợt, quả thật chưa ai nhìn thấy qua, cũng không cách nào hình dung sóng to gió lớn quay cuồng trong lòng.

Nam Phong biết anh rất nhiều năm cũng không thấy anh từng có nét mặt như bây giờ. Ánh mắt hiện ra mơ hồ, không biết làm sao, hoàn toàn không che giấu chút nào, cùng Trữ Mặc Phạm thường ngày tỉnh táo trầm ổn, gặp gỡ chuyện lớn mặt cũng không đổi sắc, quả thật tưởng như hai người!

Như vậy có thể thấy được, Mộ tiểu thư đó đối với anh, tuyệt đối không tầm thường.

Để xuống cuộn phim, Nam Phong hắng giọng nói: “Cậu hỏi như vậy là bởi vì cô ấy đã quên mất cậu sao?”

Sóng to gió lớn mãnh liệt nổi lên bóp nghẹt trái tim, Trữ Mặc Phạm giương mắt nhìn anh không có đáp lại, nhưng vẻ mặt đã tiết lộ đáp án.

Đúng vậy, cô đã quên mất anh, quên rất sạch sẽ, rất triệt để, cho nên mới phải trở nên xa lạ như vậy, lấy lòng như vậy. Bởi vì đối với cô mà nói, anh cũng giống như những người đó, chỉ là một người xa lạ không có bất kỳ ấn tượng!

Nếu như vậy anh có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ anh không thể nào tiếp nhận được sự lỗ mãng của mình! Cô một mực giải thích, chẳng những anh không có tin tưởng, thiếu chút nữa phá hủy cô!

Trước kia là hận cũng tốt, giận cũng tốt, vào lúc này không bù đắp được đau đớn và tự trách.

Nam Phong thở ra một hơi thật sâu, đứng dậy rót cho mình một ly nước, sau đó trở lại bên cạnh anh, một tay đặt trên bả vai anh nói: “Dáng vẻ của cậu, nếu như bị những đối thủ của cậu nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ cho rằng cậu ngốc!” Hơn nữa còn ngốc rất hoàn toàn, rất triệt để!

Sức nặng trên bả vai, để cho sóng to gió lớn trong lòng anh từ từ bình thường lại, vuốt mặt, rốt cuộc Trữ Mặc Phạm khôi phục lạnh lùng như cũ. Lặng lẽ hít mấy hơi, nói: “Lúc nào cô ấy có thể khôi phục?”

Nam Phong uống một ngụm nước, buông bả vai anh ra, nói: “Nghỉ ngơi 2 ngày sẽ hết chuyện.”

“Không, tôi nói trí nhớ của cô ấy. . . . . .” Trữ Mặc Phạm nhìn anh nói.

“Điều này. . . . . .” Trong cái nhìn soi mói của anh, một lần nữa Nam Phong ngồi vào đối diện anh, sau đó đặt ly trà xuống nói: “Khó nói lắm, tôi không biết lúc ấy cô ấy bị thương nghiêm trọng thế nào, lấy kết quả kiểm tra hiện tại rất khó suy đoán. Hơn nữa, đại não là thứ rất khó nắm giữ, cho dù có hiểu rõ cũng không nhất định có thể xác định. Có lẽ là rất nhanh, cũng có lẽ là cả đời!”

“Cô ấy. . . . . . sẽ có thể cả đời cũng không nhớ chuyện lúc trước?” Trữ Mặc Phạm khẽ nghiêng người tới trước, trên mặt lại nặng nề.

“Có thể!” Chuyện như vậy, cho dù bác sĩ cũng không cách nào kết luận, cho nên Nam Phong không cách nào cho ra đáp án chính xác. Trữ Mặc Phạm lại rũ rèm mắt, trầm giọng im lặng, nhưng lần này trên mặt anh không lộ vẻ gì, cho nên Nam Phong cũng không nhìn thấu anh đang nghĩ cái gì, nghĩ rằng anh thất vọng, cho nên hơi trấn an nói: “Ừm. . . . . . Nếu như cậu rất muốn để cho cô ấy nhớ lại, thật ra cũng có thể thử một chút biện pháp kích thích!”

Trữ Mặc Phạm không có lên tiếng trừng mắt nhìn anh, Nam Phong nói tiếp: “Ví dụ như mang cô đi xem cuộc sống ở trong quá khứ một chút, hoặc ăn món gì, đã dùng qua cái gì. . . . . . đồ vật của cậu và cô ấy có một chút ấn tượng khắc sâu, có lẽ sẽ kích thích thần kinh đại não, để cho cô ấy khôi phục trí nhớ.”

Nghe xong, lần nữa rũ mắt xuống, Trữ Mặc Phạm không nói gì, Nam Phong cũng không biết nên nói gì. Bạn thân chiến công hiển hách, nhưng tình cảm trống rỗng, không ngờ một cô gái như vậy chính là tử huyệt của anh!

Nhưng suy nghĩ đến bản thân mình một chút, hình như cũng là. . . . . . Cho nên Nam Phong chợt phiền muộn.

***

Phía bên tay trái giống như có tiếng động, mặc dù rất nhỏ nhưng cô vẫn cảm nhận được. Là Tinh Tinh sao? Cô suy nghĩ theo bản năng, sau đó cố gắng mở mắt, ánh sáng chói mắt làm cho cô có chút choáng váng đầu. Chỉ là sau khi cô dùng sức trừng mắt nhìn, chống đỡ mở mí mắt nặng trĩu. Hơn nữa quay đầu sang bên tay trái của mình.

Tầm mắt mới tỉnh lại vẫn còn rất mơ hồ, dùng sức nhìn chòng chọc thật lâu mới phát hiện ra tay mình đang yên lặng đặt xuôi theo giường, mà trên mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch treo ngược.

Ah?

Có chút choáng váng, đối với kim treo ngược trên mu bàn tay không có bất kỳ ấn tượng, hơn nữa mơ hồ không biết bây giờ mình đang ở nơi nào, cho đến khi có một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Đã tỉnh rồi hả ?”

Giọng nói rất xa lạ, nhưng cách cô rất gần, cho nên cô chuyển tầm mắt một cái, liền thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, mặt mũi rõ ràng đẹp trai đang dùng ánh mắt sốt ruột nhìn cô chằm chằm.

Nhìn thấy cô tỉnh lại trong nháy mắt, anh ôm tâm tình khẩn trương cả một đêm, rốt cuộc cũng thoáng buông lỏng.

Bốn mắt nhìn nhau với anh, vẻ mặt Mộ Hạ rất mờ mịt, đầu óc cũng hơi choáng, hơn nữa vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai ngồi ở bên cạnh mình, đối với cô mà nói cũng là sự kích thích không nhỏ! Cho nên cô ngơ ngác nhìn chòng chọc người đàn ông này thật lâu, cho tới khi người ta bị cô nhìn có chút khó chịu. “Thế nào? Không thoải mái sao?” Nét mặt Trữ Mặc Phạm buông lỏng lại một lần nữa trầm xuống, cũng không biết cô có chuyện gì, vừa tỉnh lại liền nhìn anh chằm chằm, hơn nữa ánh mắt còn mang theo mùi hoa si tương đối trần trụi!

Lần nữa nghe được giọng nói thật thấp vang lên, Mộ Hạ mới từ trong trạng thái hoa si khôi phục lại, vội vàng xoay đầu đi, cố làm vẻ căng thẳng nói: “Không có, khá tốt. . . . . .” Nói xong thầm nghĩ: trai đẹp chính là trai đẹp, giọng nói còn dễ nghe như vậy. Chỉ là, trai đẹp này là ai ?

Cô trả lời như vậy cũng làm cho Trữ Mặc Phạm thoáng yên tâm, xem ra quả thật bị thương không phải rất nặng.

Thoáng nhìn trên trần nhà và đèn treo, Mộ Hạ chợt ý thức được giống như mình nằm ở một nơi rất xa lạ, vì vậy hỏi: “Nơi này là nơi nào?” Nói xong, cô di chuyển tầm mắt bắt đầu đánh giá, nhìn hai bên một chút, phát hiện là một gian phòng rất thoải mái, chỉ là trong căn phòng này để không ít dụng cụ.

“Bệnh viện, em. . . . . .” Trả lời vấn đề của cô, cùng lúc Trữ Mặc Phạm nhìn chằm chằm tầm mắt cô di chuyển, bộ dáng nghi ngờ: thế nào, cô không nhớ rõ xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Bệnh viện?” Nghe được đáp án này, Mộ Hạ kinh ngạc thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng lập tức bị cơn choáng váng làm cho cô buồn nôn muốn ói! Cũng may Trữ Mặc Phạm vội vàng kéo cô trở về: “Không nên cử động!”

Dùng sức chớp mắt mấy cái, dần dần hết choáng váng. Sau đó Mộ Hạ nhìn người đàn ông này một chút, quan sát gian phòng một lần nữa.

Tại sao cô vào bệnh viện? Hơn nữa đầu choáng như vậy! Muốn nhớ chuyện trải qua một chút, cô lại phát hiện trong đầu trống rỗng, không nhớ ra được gì.

Buông hai vai cô ra, Trữ Mặc Phạm thấy vẻ mặt cô mờ mịt, tâm tình phức tạp nói: “Em. . . Quên rồi sao?”

“Đúng vậy, tại sao tôi ở bệnh viện vậy?” Mộ Hạ giơ tay lên sờ sờ cái trán, cảm giác đau đớn mơ hồ, phát hiện trên đầu quấn một đống băng gạc, khó trách khó chịu như vậy.

Trữ Mặc Phạm âm thầm hít hơi rồi chậm chậm thở ra, cũng không biết hiện tại tâm tình của mình là gì: giống như lo lắng, nhưng lại giống như thật vui mừng cô không nhớ rõ chuyện trước khi vào bệnh viện. Chỉ là, đây cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, dù sao chờ cô thuyên giảm có thể nhớ tới, đến lúc đó. . . . . . Nghĩ tới đây, tim của anh lại bóp thật chặt.

Sau khi làm chuyện có lỗi, sẽ lo sợ bị người biết, sau đó gánh chịu trách mắng thậm chí là hậu quả nghiêm trọng hơn. Trữ Mặc Phạm cũng không ngoại lệ, trong công việc cho dù xảy ra sai lầm gì, anh cũng nguyện ý gánh chịu trách nhiệm, ngay cả những phương diện khác cũng không ngoại lệ. Nhưng đối mặt Mộ Hạ, anh lại không có dũng khí đó, mặc kệ là lúc cô ngủ mê man hay hiện tại đã tỉnh lại, trong lòng anh đều hy vọng phải đối mặt với sai lầm của mình nhưng lại sợ đối mặt.

Khi anh suy nghĩ lung tung, Mộ Hạ bỗng chuyển sang anh, sau đó dùng giọng nói rất lễ phép hỏi: “Anh, anh có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi vào bệnh viện hay không? Còn nữa, anh là ai?”

Mới vừa suy nghĩ lung tung đột nhiên bị cắt đứt, Trữ Mặc Phạm thầm giật mình, nhìn chằm chằm vẻ mặt mờ mịt của cô, hồi lâu không lên tiếng.

“A. . . . . . Thế nào?” Bị ánh mắt của anh hù sợ, Mộ Hạ có chút không được tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt. Thầm nghĩ: chẳng lẽ cô hỏi sai cái gì sao?

Bỗng chốc đứng dậy, Trữ Mặc Phạm vẫn không có trả lời cô, mà xoay người bước nhanh ra ngoài. Mộ Hạ ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, cả người không khó hiểu.

Chẳng lẽ cô hỏi sai rồi sao?

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *